Thịt phiên: Đỡ thèm
Vế trên: Tiểu phiên ngoại. Vế dưới: Đại thịt mỡ. Hoành phi: Đỡ thèm.
- --
"Ở chỗ này?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
Tô Yểu nhìn ghế nằm bằng thảm lông màu nâu ở trước mặt, thở ra một hơi thật sâu, vẫn có chút khẩn trương.
Vì thế quay đầu lại: "Anh chắc chắn người bên ngoài không nhìn thấy bên trong chứ?"
Lương Sở Uyên cười cười, tiến đến hôn lên đôi mắt cô.
[Nếu không chắc chắn anh lại có thể để em làm như vậy sao?]
"Được rồi." Tô Yểu vô cùng đáng thương mà liếc anh một cái, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái lên, xoay người sờ lên cúc áo sơ mi.
Áo sơ mi là của Lương Sở Uyên, hai ngày trước anh mới mặc qua, vẫn là cô giúp anh cài nút.
Mà hiện tại, cô mặc áo sơ mi của anh, lại đem từng cái cúc áo cởi bỏ.
Áo sơ mi theo tiếng mà rơi xuống.
"Trực tiếp nằm trên đó sao?"
Tô Yểu hỏi xong lại tự cười trước. Câu này vừa hỏi, cô đưa lưng về phía anh, sao có thể nghe được anh nói cái gì.
Nhấc lên một góc thảm lông, thoải mái mà nằm lên trên đó, nhìn bóng dáng Lương Sở Uyên, Tô Yểu nhìn cảnh mưa phùn ngoài cửa sổ, không nghĩ tới lại cảm nhận được một tia an nhàn.
Cô hơi hơi nghiêng mặt, "Như vậy có thể chứ?"
Không nghĩ tới Lương Sở Uyên đã đến gần, anh chạm vào cằm cô, để cô nhìn anh: [Có thể nằm thoải mái, tùy em tự do chọn.]
"Có thể em sẽ ngủ mất."
[Cũng không phải không thể.]
Anh vuốt ve thịt mềm trên eo Tô Yểu một chút, rất có phương hướng sẽ tiếp tục sờ, Tô Yểu bắt lấy tay anh: "Anh đã nói vẽ tranh trước mà."
Lương Sở Uyên hạ thấp mí mắt, đứng dậy ngồi trở lại chỗ vẽ tranh.
Nhưng cầm lấy bút, anh phát hiện, chính mình căn bản không thể tĩnh tâm được.
Mọi việc đều có hai mặt, Tô Yêu có thể cho anh cảm giác, nhưng anh lại không khống chế được dục vọng của chính mình.
Vài nét bút ít ỏi, chỉ có thể nhìn ra hình dáng nữ nhân thân hình mạn diệu, lại thấy Tô yểu lén lút giật giật bả vai, anh trầm khí, vẫn là lựa chọn buông bút xuống.
Tô Yểu ngáp một cái, đôi mắt như sương mù mênh mông, cô cảm thấy, loại thời tiết này, nên bật điều hòa nằm trong chăn ngủ.
Có động tĩnh từ phía sau truyền đến, cô xoay người lại, "Sao vậy..."
[Muốn hôn em.]
"A?"
Cô sửng sốt một chút, Lương Sở Uyên lại không chờ được. Tay anh đỡ lấy gáy của cô, cúi người hôn lên môi cô, giống như đang ăn kẹo mạch nha, dính dính ngọt ngào, mút vào từng ngụm.
Tô Yểu vừa say mê lại vừa muốn cười, cô duỗi tay câu lên cổ anh, thảm lông trượt xuống, lộ ra hai bầu ngực đầy đặn, giống như đậu hũ, trên đó còn điểm hai đỉnh hồng phấn, chậm rãi đứng thẳng.
[làm tình đi.]
Khi hai người hôn môi không thích nhắm mắt, Tô Yểu có thể nghe rõ được suy nghĩ của Lương Sở Uyên, tiếng rên rỉ của cô tràn ra từ trong cổ họng giống như tiếng mèo kêu: "A."
Vú Tô Yểu không lớn không nhỏ, một tay Lương Sở Uyên có thể nắm giữ, anh chơi đến vô cùng vui vẻ, cúi người xuống, dùng hàm răng cọ xát đầu v* nhỏ tinh xảo. Tô Yểu mẫn cảm mà rên rỉ hai tiếng, bất mãn việc quần áo anh vẫn hoàn chỉnh, tay thành thạo cởi bỏ, liền sờ vào giữa hai chân anh.
Lương Sở Uyên há miệng, phát ra một tiếng rên rất ngắn ngủi.
Tô Yểu miết anh, thấy anh nói: [lại sờ sờ vào trong đi.]
Thật là khẩu thị tâm phi, nhìn qua có điểm thống khổ, không nghĩ tới lại suy nghĩ như vậy.
Cô nghe lời mà sờ soạng vào phía trong quần, đụng đến một chút nóng cháy, nơi này đã cứng như sắt.
[lấy ra đi.]
Tô Yểu tà ác mà nhéo một cái, thấy thần sắc thống khổ của anh thì càng đắc ý: "Vẽ bức tranh mà thôi, sao trong đầu anh đều là ý tưởng dâm uế vậy? Thật là một chút tu dưỡng nghề nghiệp đều không có."
Lương Sở Uyên gặm mặt cô: [Nếu là người khác anh mới không như vậy đâu.]
Tô Yểu dựng mi, véo anh, "Anh dám tìm người khác thử xem!"
Lương Sở Uyên bị đau, đâm cô một chút, [là anh nói lung tung, Yểu Yểu đừng tức giận.]
"Anh nói thế còn nghe được."
Sắc trời tối dần, ánh sáng trong nhà yếu dần, Tô Yểu tiện tay mở đèn bên cạnh dưới đất, nhất thời một vùng không gian sáng ngời.
Khi làm tình cô thích xem suy nghĩ nội tâm của anh. Không có một chút giả tạo, cái gì cũng đều nói, khó có thể mở miệng, ẩn nhẫn khó nhịn, chân thật lại đáng yêu.
Lương Sở Sở Uyên bất đắc dĩ, [em rất thích nhìn anh chật vật đúng không.]
"Sao có thể chứ? Em đây là muốn hiểu anh thôi, rất quan trọng đó."
Tô Yểu cười hì hì, nhấc chân treo lên eo của anh, quy đầu thuận theo đẩy ra vách tường, chen vào một chút, cô cắn môi, thẳng lưng, côn th*t liền như vậy chậm rãi cắm vào hoa huy*t.
"A..."
Biết rõ phía sau là pha lê một mặt, cảnh tượng kiều diễm ở trong nhà sẽ không bị người nhìn trộm, Tô Yểu vẫn không thể tránh được mà cảm thấy thẹn thùng.
Lại nghĩ nếu có người nhìn thấy, sẽ thấy sống lưng trần trụi cùng bờ mông trắng bóng của cô. Nhìn xuống dưới một chút sẽ có thể nhìn thấy hình ảnh Lương Sở Uyên đang cắm vào thân thể cô--
Nước sốt sền sệt, mị thịt đỏ bừng, dương v*t dữ tợn kia tựa như vũ khí sắc bén đảo trong nhục huyệt lầy lội bất kham, bắp đùi bị đâm hồng lên, giống như trứng gà không cẩn thận nóng lên, bạch bạch rung động.
Lương Sở Uyên ôm chặt cô, chỉ cảm thấy cô kẹp đường đi chặt đến chen chúc, côn th*t ở bên trong một bước cũng khó đi. Nhưng anh không nóng nảy, phía trên tinh tế liếm láp đầu v* của cô cùng xương quai xanh, phía dưới dùng sức mà xoa nắn tiểu thịt mầm. Làn da của cô mềm mại như nước, sờ lên cực kỳ thoải mái, làm anh yêu thích không muốn buông tay.
"...Động nhanh lên." Tô Yểu nói.
Hoa tâm rất ngứa, giống như vài cái miệng đói khát đang gào khóc đòi ăn, muốn dương v*t tới va chạm mạnh mẽ đút cho ăn no.
Nếm đủ điểm tâm ngọt trước khi ăn cơm, Lương Sở Uyên nâng mông cô lên, thân thể mềm mại dán dính vào nhau, côn th*t va chạm thật sâu--
"A a!"
Lương Sở Uyên nói ra cái chữ thô tục, [thật chặt.]
Tô Yểu đối với việc này đã tập mãi thành thói quen.
Đường đi hư không bị lấp đầy trong nháy mắt, một tay cô đánh vào trên pha lê, hiện lên một chút ẩm ướt, so sánh với hạt mưa bên ngoài cửa sổ, khô nóng dày đặc.
Không có nơi nào có thể bắt lấy để chống đỡ, Lương Sở Uyên đưa đẩy lại quá mức kịch liệt, Tô Yểu ôm chặt cánh tay anh, thân mình rung động, vú lay động ra hình gợn sóng, đột nhiên bị một bàn tay dùng sức nắm lấy, tuy đau nhưng cũng sướng.
Trứng dái đập vào cửa hoa huy*t một lần lại một lần, thảm lông bị nước ra cuồn cuộn không ngừng làm ướt.
Lương Sở Uyên liếc mắt về phía bên cạnh bàn dài, cân nhắc hai giây, anh đột nhiên đem Tô Yểu bế lên, một bên cắm vào, đem cô đâm đến điên cuồng kêu to.
"Sẽ...sẽ ngã mất!"
Lương Sở Uyên cho cô một ánh mắt khẳng định: [có anh ôm sẽ không ngã được.]
Thời điểm làm tình, cơ bắp cả người Lương Sở Uyên đều kêu gào dùng sức, thanh âm vang lên không ngừng, d*m thủy tí tách rơi xuống.
[Sướng hay không?]
"A...a...A..."
Lương Sở Uyên giống như khen thưởng mà ngậm lấy lỗ tai cô, dùng hết sức đâm một cái, thao đến mức đầu v* nho nhỏ đâm sầm vào ngực anh.
Anh thoải mái đem Tô Yểu bế lên bàn dài.
Tô Yểu ngồi ở trên một đống giấy vẽ, hai tờ giấy dán cô gần nhất kia, vừa lúc là chỗ trống, thấm ra một vệt nước, Xong việc Lương Sở Uyên nhìn thấy, liền đem đến bên cạnh nói thật là đáng quý, Tô Yểu tức đến mức muốn véo cổ anh đồng quy vu tận.
Nhưng anh nói là nghệ thuật, quả thực là hồ ngôn loạn ngư.
Lúc đó Lương Sở Uyên vốn dĩ nghĩ mặt đối mặt làm tình, nhưng lại không muốn Tô Yểu nhìn thấy suy nghĩ rối loạn lung tung trong nội tâm của anh, chỉ có thể buông cô ra, để cô đưa lưng về phía anh.
Tô Yểu muốn lật người lại.
Bả vai lại bị nắm lấy.
Miệng cô không đồng ý: "Em không nhìn mắt của anh cũng biết anh đang nghĩ cái gì!"
Mặt Lương Sở Uyên đỏ lên, may mắn giờ phút này Tô yểu không nhìn thấy, anh tính trả thù mà đem côn th*t cắm vào thân thể cô, nhất thời cô lại mềm xuống.
[a, nước thật nhiều.]
[vú này thật là quá đẹp!]
[sao có thể mềm như vậy?]
[cắm vào từ phía sau vẫn tương đối thoải mái.]
[mông Tô Yểu thật cong.]
[...]
Những cái này Tô Yểu cũng chưa nghe được.
Nếu cô có thể nghe được, lại cười anh khi làm tình nói lời giống như thổi cầu vồng.
Âm thanh giao cấu "òm ọp òm ọp" ngày càng tăng lên.
Người bị đâm cho thất điên bát đảo, bộ ngực bị bàn tay của Lương Sở Uyển từ phía sau bắt lấy mà đùa bỡn chà đạp, hoa huy*t bị đồ vật kia của Lương Sở Uyên cắm đến nước chảy không ngừng...Nắm tay Tô Yểu chợt siết chặt lại, cao trào tới mạnh mẽ lại nhanh chóng.
"...Rút ra đi, quá trướng!"
Ngược lại Lương Sở Uyên càng thao càng sâu.
Tô Yểu khó nhịn nhíu mày mà lắc lắc mông, tranh thủ nửa điểm không gian, dịch trắng chảy ra một tia, cô sảng khoái đến xương cốt cũng tê dại không chịu nổi.
Nhưng Lương Sở Uyên còn chưa có kết thúc.
Anh giúp Tô Yểu xoay người lại, xách một chân của cô lên, [thả lỏng chút.]
Tô Yểu khép hờ mắt, thân thể còn có chút run rẩy, liền dùng cẳng chân cọ cọ cánh tay anh: "Anh bắn nhanh lên."
Lương Sở Uyên nghe được lỗ tai nóng lên, anh vùi vào cổ Tô Yểu, thao mạnh liên tục, cũng thở gấp liên tục.
Cũng đem dục vọng của Tô Yểu gợi lên.
Cuối cùng thời điểm anh sắp bắn, Tô Yểu sung sướng đón lần thứ hai cao trào.
Tinh dịch phun lên đùi trắng nõn của cô.
Chiến sự dừng lại, qua cơn mưa trời lại sáng.
Tô Yểu nghiêng đầu nằm ở trên thảm lông mềm mại, hô hấp dồn dập, tùy ý để Lương Sở Uyên giúp cô lau nơi riêng tư, động cũng không muốn động.
Lương Sở Uyên đem giấy ném vào thùng rác, anh hôn lên chóp mũi của cô.
【 có mệt hay không? 】
"...Ân." Có điểm giống làm nũng.
Lương Sở Uyên cười ngớ ngẩn: 【 bảo bối, em thật là tác phẩm nghệ thuật. 】
Tô Yểu hoảng hốt, che lại đôi mắt anh.
Hiện tại mặt cô còn nóng hơn so với vừa nãy.
***
Ngồi edit chương này ở vp mà tâm thần bất an mn ạ.
T chỉ sợ ai đó nhìn thấy đang edit H.
Các nàng vote cho t đi😊