Từ năm sáu tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ nhảy từ lầu bốn xuống, Lương Sở Uyên chưa từng mở miệng nói chuyện.
Gia tộc Lương gia lực lượng hùng hậu, tổ tiên tích vô số công lao, đại đại tương truyền, tuy là giới quyền quý Ôn thành đông đảo nhưng Lương gia cũng là xếp thứ nhất.
Là người Lương gia, Lương Sở Uyên không nói được, cũng vô hình đồng nghĩa với chủ động từ bỏ quyền thừa kế. Mỗi người đều nói con trai cả Lương gia Lương Sở Thương chiếm được lợi ích vô cùng lớn, không cần tốn nhiều sức lực liền đoạt được phần tài sản thừa kế vốn của em trai kia.
Sau khi Lương phụ xác định Lương Sở Uyên thực sự không nói được, nhanh chóng quyết định, đem anh đưa đến nước F.
Bởi vì tình huống đặc thù, một mình bị ném ở nước ngoài, Lương Sở Uyên cũng không thể đến lớp đi học giống như những đứa trẻ bình thường. Anh có giáo viên gia đình chuyên môn, phụ đạo 1-1, phòng lớn như vậy, trừ anh cùng với giáo viên, cũng không có người khác.
Hai mươi năm cũng như một ngày, số người có thể tiếp xúc có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến bạn bè có thể thổ lộ tình cảm, sinh hoạt của Lương Sở Uyên buồn tẻ nhạt nhẽo, không có bất kỳ vui vẻ gì đáng nói...Trừ việc anh có một người anh trai thường xuyên bay đến gặp mặt.
Thời điểm Lương Sở Thương tới nước F chính là lúc Lương Sở Uyên cảm thấy vui vẻ nhất.
Người ngoài đều truyền tai nhau hai người con trai của Lương gia quan hệ căng thẳng, như nước với lửa. Chỉ có chính bọn họ biết, cảm tình giữa bọn họ tốt như thế nào, đem đối phương coi là thân nhân duy nhất của mình.
Lương gia nhà lớn sự nghiệp lớn, xưa nay tình thân đạm bạc, trong huyết mạch cơ hồ không tìm thấy hai chữ ôn nhu. Tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, tâm tư mỗi người đều che dấu ở nơi tối tăm, lòng dạ thâm sâu đến mức không biết dưới túi da kia là người hay là quỷ.
Anh em hai người bị tung tin vịt là hiểu lầm, ngược lại quan hệ tốt nhất.
Những ngày gần đây lắm chuyện nhiều ma, giới thượng lưu Ôn thành lại xoay vòng thay đổi triều đại, Lương Sở Thương hoàn toàn nắm được quyền lực Lương gia cuối cùng cũng lên tiếng. Chuyện thứ nhất hắn làm chính là kêu Lương Sở Uyên trở lại Ôn thành.
"Anh đã nói sẽ để em quang minh chính đại trở về."
Sau khi Lương Sở Uyên về nước, Lương Sở Thương biết anh thích vẽ tranh, còn đặc biệt chọn một đoạn đường thanh tĩnh an bài cho anh một phòng vẽ tranh để anh tiêu khiển.
Có đôi khi, Lương Sở Uyên cảm thấy thật may mắn vì trước anh còn có một anh trai.
Anh căn bản không để cái gì quyền thừa kế ở trong lòng. Đối với anh mà nói, tự do mới là điều anh mong muốn. Giống như sinh hoạt hiện tại, anh không thấy chút ủy khuất nào, ngược lại vô cùng hưởng thụ.
Hôm nay vừa mới gặp qua Triệu Kình, là do Lương Mặc tìm giúp anh. Triệu Kình là người Hoa quốc tịch Mỹ, có hứng thú với hội họa, tính toán tổ chức một cái triển lãm tranh. Anh ta muốn hỗ trợ tham khảo Lương Sở Uyên, lúc này hai người mới hẹn nhau ở một quán cơm Nam Dương gặp mặt.
Chỉ là địa điểm được chọn lượng khách quá lớn, nhiều người ồn ào, không thích hợp nói chuyện. Vì thế Triệu Kình đưa ra ý kiến đổi địa điểm khác, Lương Sở Uyên tự nhiên là đồng ý, đi theo hắn dời bước về phía tiệm cơm tây ở đối diện.
Quá trình gặp mặt cũng không có gì khó khăn.
Tuy rằng Lương Sở Uyên không mở miệng nói chuyện, nhưng tốc độ tay của hắn rất nhanh, ngòi bút dưới tay bay vọt, nhắc tới điểm quan trọng có thể làm trước mắt Triệu Kình sáng ngời.
"Tôi rất mong chờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
Lương Sở Uyên cười, làm cái thủ thế.
Triệu Kình đoán: "Ý là 'tôi cũng vậy' đúng không?"
Lương Sở Uyên gật đầu.
Triệu Kình cười to, một lần nữa làm cái thủ thế giống vậy, "Học xong."
Sau khi từ biệt Triệu Kình, Lương Sở Uyên xuyên qua đường cái mua ly cà phê, mới uống xong ngụm thứ nhất liền nhíu mày.
Quá đắng.
Vẫn là cà phê ở chỗ phòng sách kia uống ngon hơn.
Đi thêm hai bước dừng lại, Lương Sở Uyên mới đem cà phê ném vào thùng rác, phía sau liền có người nhẹ nhàng đụng vào anh một chút.
Người này, anh có ấn tượng.
Ở quán cơm Nam Dương, người phụ nữ có đôi mắt xinh đẹp kia.
Cô ấy nói cô ấy có thể nghe được tiếng lòng của anh.
Hoang đường lại kinh hỉ.
*
Tiệm bánh ngọt.
Ở trước quầy, Tô Yểu theo bản năng hỏi Lương Sở Uyên: "Anh muốn cái gì?"
Tính cả nhân viên thu ngân, bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, Lương Sở Uyên bình tĩnh mà liếc mắt nhìn Tô Yểu một cái.
[Dâu tây bông tuyết, có thêm sữa.]
Thích ăn ngọt a.
"Nga được, tôi biết anh muốn ăn cái gì." Không thể để người khác nhìn ra khác thường, Tô Yểu mạnh mẽ nói.
Cô cúi đầu nhìn menu: "Một phần dâu tây, một phần matcha. Phần dâu tây kia, có thêm sữa."
Tiền là Tô Yểu trả, bởi vì di động so với tiền mặt động tác càng nhanh hơn.
Lấy hóa đơn, Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên tìm một vị trí ngồi xuống.
Nhất thời không nói chuyện.
Thời gian chờ điểm tâm ngọt lên bàn thật sự hơi lâu, Tô Yểu cắn môi, quyết định mở miệng trước: "Trước tôi có ai có thể nghe được suy nghĩ trong lòng anh không?"
Lương Sở Uyên lắc đầu, [Không có.]
Tô Yểu nghi hoặc: "Vậy vì sao tôi có thể nghe được?" Cô sống quy củ 27 năm, chưa từng nghĩ tới chính mình lại có năng lực đặc biệt như vậy.
[Cô chỉ có thể nghe được tôi?]
"Đúng vậy, thời điểm lần đầu tiên nghe được, tôi cho rằng bị ảo giác."
Lương Sở Uyên cũng là lần đầu tiên gặp được loại tình huống này, anh không có cách nào cho Tô Yểu một đáp án chính xác. Mà chính xác thì lúc này cũng không ai biết đáp án chính xác.
[Cô tên Tô Yểu, chữ "Yểu" nào?]
"Mộc cùng rằng, không có tin tức yểu." (*)
(*) cái này t bất lực, ai biết giúp t với
[ rất êm tai.]
Tô Yểu phát hiện, thời điểm đối diện với cặp mắt kia của Lương Sở Uyên, ý chí của cô mềm yếu đến mức chạm vào liền vỡ.
"Anh có biết thanh âm của anh là cái dạng gì không?" Cô hỏi.
Lương Sở Uyên hơi hơi trợn mắt, [Là cái dạng gì?]
Tô Yểu cười cười đem lời khen hắn vừa nói đẩy trở về: "Rất êm tai."
Lương Sở Uyên sửng sốt, cười.
Nụ cười này liền đem khoảng cách xa lạ của hai người kéo gần không ít.
...
Sau khi ăn xong đồ ngọt, Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên trao đổi phương thức liên hệ.
[Quen biết cô thật tốt. Bạn bè của tôi không nhiều lắm, cô chính là người đặc biệt nhất.]
Tô Yểu chớp chớp mắt, "Anh cũng rất đặc biệt."
Theo lý thuyết, bị người nhìn thấu tâm tư cũng không phải một việc đáng để vui mừng. Nhưng Lương Sở Uyên người này...
Sau một buổi tối ở chung, Tô Yểu phát hiện tâm tư của anh cực kỳ sạch sẽ. Thời điểm anh nói chuyện cùng
người khác chuyên chú lại nghiêm túc, chuyên tâm, sẽ không thất thần, cũng sẽ không có gì làm người khác không thoải mái; trong mắt sẽ để lộ ra tin tức đơn giản rõ ràng nhất, thông thấu đên mức giống như trải qua chọn lọc, mặt ngoài cùng nội tâm rất giống nhau.
Người như vậy, tuy rằng không thể nói chuyện, vẫn có thể sống quang minh lỗi lạc, như thế không phải đặc biệt sao?
Quả thực đặc biệt đến gần hoàn mỹ rồi.
Sau đó Tô Yểu mới biết được, Lương Sở Uyên có thể như vậy, chỉ có thể nói là hoàn cảnh tạo nên tính cách.
[Cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô về.]
"Anh mới về nước, có biết đường sao?"
[Có hướng dẫn. Hơn nữa cảm giác về phương hướng của tôi không tồi.]
Tô Yểu mặt mày vui vẻ, nói một địa chỉ, "Có tiện đường không?"
Lương Sở Uyên kinh ngạc.
[Cô cũng ở Bích Nhai Loan?]