Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 47: Khen thưởng



Bởi vì lo lắng Mộc Vi đột nhiên tập kích phát hiện manh mối, Tô Yểu tính toán chỉ mang một phần hành lý qua. Vốn dĩ đồ vật của cô cũng không nhiều lắm, hai người cùng thu thập sửa sang lại, một buổi chiều liền hoàn thành hơn phân nửa.
Đem thùng giấy chồng lên để bên cạnh cửa, Tô Yểu rót nước cho Lương Sở Uyên, "Đồng chí Tiểu Lương vất vả rồi."
Lương Sở Uyên liếc cô, [cứ như vậy?]
Tô Yểu lại gần anh hôn liên xuống vài cái, "Buổi tối mời anh đi ăn cơm, như vậy được rồi đi?"
[không đủ.]
Cô vẻ mặt hận sắt không thành thép, "Anh có biết anh vừa mới khỏi bệnh không?"
''Vậy thì sao, bệnh cũng khỏi rồi, đúng không?]
Tô Yểu hừ anh, mắng anh háo sắc, "Vậy cơm nước xong phải trở về, không thể về quá muộn, ngày mai em còn phải đi làm."
Đi làm? Hai người dính ở bên nhau thời gian quá dài, Lương Sở Uyên cũng sắp quên việc này, [lần trước không phải nói muốn từ chức sao, suy xét thế nào rồi?]
"Còn chưa suy nghĩ xong, chờ một thời gian nữa." Rốt cuộc cô cũng làm việc ở đó 5 năm, không phải nói đi là có thể đi luôn. Huống chi, cô còn chưa suy nghĩ xong sau khi nghỉ sẽ làm gì, thật sự không thích hợp quyết định trong lúc đầu đang nóng lên.
"Từ chức liền có ý nghĩ phải uống gió Tây Bắc, em phải cân nhắc cho kỹ đã."
[có anh ở đây sao em phải uống gió Tây Bắc chứ? Anh nuôi em.] Lương Sở Uyên cũng không nói đùa, anh đếm kỹ từng tài sản cá nhân trong tay, thu hoạch cũng khá phong phú, [anh có thể lấy danh nghĩa của em mở một phòng làm việc hoặc là hiệu sách. Lúc trước không phải em nói em rất thích phòng sách của người bạn kia của em sao? Chúng ta cũng có thể làm như vậy.]
Tô Yểu suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra mình nói cho anh câu nói đó khi nào. Tám phần là đêm giao thừa đó, cô mơ hồ mà nói một hồi, ý thức mơ màng, cái gì cũng nói được, quả thật mất mặt chết người.
"Sao anh còn nhớ rõ vậy, em thuận miệng nói thôi."
[vậy em muốn làm không?]
"Muốn chứ." Tô Yểu lấy lòng mà ôm lấy cánh tay anh, "Nhưng kể cả em muốn làm, em cũng muốn có thể tự mình làm những việc này...Anh có thể hiểu cho em không?"
Lương Sở Uyên hiểu được, nhưng anh vẫn hy vọng Tô Yểu có thể thoải mái nhận sự trợ giúp của anh mà không kiêng nể gì. Anh sờ sờ mặt cô, thầm nghĩ trong lòng: [mặc kệ em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em.]
Tô Yểu hiểu ý cười: "Cảm ơn đồng chí Tiểu Lương."
[đừng quên buổi tối phải khen thưởng cho anh đấy.]
Kiều diễm liền bị đánh vỡ, Tô Yểu đỏ mặt đấm anh một cái không nặng không nhẹ, "Lại nói em sẽ không nói chuyện với anh nữa!"
Lương Sở Uyên lập tức thu lại tâm tư.
...
Mặt trời chiều ngả về tây, rặng mây đỏ phía xa, Tô Yểu thay áo khoác, ra ngoài ăn cùng Lương Sở Uyên, lúc đi đến thang máy liền nhận được tin nhắn của Lương Sở Thương, anh ta mời bọn họ đến nhà mới làm khách.
[đi không?] Lương Sở Uyên đem điện thoại đưa tới trước mặt Tô Yểu.
Tô Yểu có chút do dự, không phải sợ gặp gia trưởng mà là sợ chuyện mình không biết ngôn ngữ của người câm điếc sẽ bị phát hiện.
"...Sẽ lộ sao?"
[sẽ không, anh sẽ phối hợp ngôn ngữ của người câm điếc cùng em nói chuyện, em chỉ cần nhìn đôi mắt anh là được.] Kêu cô không nói, Lương Sở Uyên trấn an, [Hơn nữa kể cả lộ ra cũng không sao, có anh ở đây.]
Tô Yểu im lặng một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, "Vậy anh thấy em có cần thay quần áo không?"
[không cần, như vậy là được rồi.]
Chỗ ở mới của Lương Sở Thương cách Bích Nhai Loan không xa, ở khu nam của Ôn Giang. Trong lòng Lương Sở Uyên biết nhất định có liên quan đến Lương Mặc, rốt cuộc nhà hàng của chị ấy ở bên cạnh Ôn Giang.
Lúc gần tới nơi, anh cầm tay Tô Yểu, [Lương Mặc tỷ cũng đến.]
"Đại ca nói với anh sao?"
Xưng hô Lương Sở Thương là đại ca, là Lương Sở Uyên chỉ Tô Yểu.
[...Anh đoán.]
Tô Yểu cảm thấy Lương Sở Uyên có chút kỳ quái nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào, cô cười cười, "Thêm một Lương Mặc tỷ mới tốt đó, vừa lúc có thể áp chế khí thế của đại ca."
Lương Sở Thương rõ ràng có đôi mắt giống Lương Sở Uyên như đúc, đều rất thâm thúy, nhưng mang lại cảm giác cho người nhìn lại vô cùng khác biệt--Lương Sở Uyên được bảo hộ rất tốt, anh mẫn cảm thận trọng, am hiểu nhất là thông qua biến hóa cảm xúc trong mắt người khác nhìn thấu tâm tư, tận lực tránh cho người khác khó xử; nhưng Lương Sở Thương lại khác, mặt âm u trong mắt anh ta phảng phất như không chỗ che giấu, khi nhìn người mắt sáng như đuốc, làm người khác không dám nói dối anh ta.
[đại ca kỳ thực rất dễ nói chuyện, chính là có chút lạnh lùng.] anh có thể vô ưu vô lự lớn lên, còn phải kể đến công của Lương Sở Thương luôn ở phía trước che chở, nếu không anh từ nhỏ chỉ là một quân cờ bị đào thải của Lương gia, làm sao có tất cả như hiện tại.
"Cho nên vẫn là anh thích hợp với em nhất."
Vào thang máy, Tô Yểu nhón chân hôn bờ môi anh, "Tiểu thái dương của em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.