Khi Lương Sở Thương tiến vào phòng bếp, Lương Mặc đang ép nước trái cây.
Chất lỏng màu đỏ tím quay cuồng, bị lực đạo mạnh mẽ quấy đảo, tiếng ồn dừng lại, Lương Mặc cảm nhận bên hông căng lên, quay đầu lại, "Anh nhìn cửa đi."
"Sợ bị nhìn thấy?"
"Em đây là vì suy nghĩ cho hình tượng của anh thôi." Khóe miệng Lương Mặc ngậm ý cười, đem nước sốt đặc sệt đổ vào trong ly thủy tinh, "Em rất thích Tô Yểu, lát nữa anh nhớ cười nhiều một chút, đừng dọa đến người ta."
"Ý của em là lúc anh không cười nhìn rất hung dữ sao?"
Lương Mặc hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải à?"
"Vậy em còn ở cùng anh." Lương Sở Thương cọ cọ cổ cô ấy.
"Em khẩu vị độc đáo, liền thích bộ dáng hung ác của anh."
Cô ấy cười đến vũ mị, Lương Sở Thương nhìn đến động lòng, anh cúi đầu muốn hôn xuống, bên tai liền nghe được bên ngoài có động tĩnh, anh ta còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hung hăng đẩy ra ngoài, thân thể đụng phải khung cửa, vang lên tiếng vang loảng xoảng.
Biết chính mình không khống chế được lực đạo, Lương Mặc bày ra vẻ mặt đáng thương mà xin anh ta khoan dung, sau đó thay gương mặt tươi cười đi ra ngoài, "Các em đến nhanh thật."
Chỉ còn một mình Lương Sở Thương người dán trên ván cửa, chưa kịp hồi thần, sao anh lại cảm thấy mình bị người ghét bỏ chứ.
"Bởi vì bọn em ở gần đây," Tô Yểu nói.
Lương Sở Uyên đem rượu vang đỏ cùng giỏ trái cây giao cho Lương Mặc, đưa tay ra hiệu: [anh trai em đâu?]
"Ở phòng bếp, mới vừa rửa giúp chị mất cái ly." Lương Mặc mặt không đổi sắc nói.
Lương Sở Uyên cũng không tiếp tục hỏi nữa, nắm tay Tô Yểu đi đến phòng khách, vừa mới ngồi xuống, liền thấy Lương Sở Thương đang xoa bả vai đi từ phòng bếp ra.
Tô Yểu chủ động gọi một tiếng đại ca, Lương Sở Thương gật đầu tỏ vẻ đáp lại, chỉ vào đồ vật trên tay Lương Mặc, "Sao còn mang đồ vật tới làm gì?"
[Yểu Yểu mua, anh vừa mới dọn sang nhà mới, bọn em đến tay không cũng không tốt lắm.]
Lương Sở Thương nhớ tới Lương Mặc dặn dò, khó có được hài hước một lần: "Vậy chỉ mang trái cây đến, hai người tính chiếm tiện nghi của anh sao?"
"Anh có keo kiệt như vậy sao?" Lương Mặc liếc xéo anh ta một cái, ngồi trên sô pha tiếp đón hai người, "Gọi đồ ăn của Hứa Bát Trai, mới vừa bày lên bàn, lại ăn cơm trước đi."
...
Bởi vì chiếu cố Lương Sở Uyên không tiện nói chuyện nên quá trình ăn cơm tương đối an tĩnh, nhưng không khí hòa hợp, cũng không xấu hổ. Tô Yểu biết đây là kết quả bọn họ nguyện ý tiếp nhận cô, nếu bị bài xích, có khi cô chỉ biết ăn mà không biết mùi vị gì, đứng ngồi không yên, làm sao có thể tự tại như vậy.
Liếc mắt nhìn Lương Sở Uyên một cái, Tô Yểu thuận tay gắp cho anh một miếng bông cải xanh, "Anh ăn cái này đi, cổ họng còn chưa khỏe đâu, cũng đừng ăn trứng." Nói xong cô lại tự gắp cho mình một miếng bông cải xanh, đang định ăn lại thấy Lương Mặc đang nhìn mình, cô mới phản ứng lại được lời nói vừa rồi không đúng.
"Yểu Yểu đúng là hiểu Sở Uyên, một ánh mắt liền có thể hiểu nó muốn ăn cái gì."
Tô Yểu nắm chặt chiếc đũa trong tay, cười nói: "Chắc là do bình thường ăn cơm cùng nhau nhiều nên luyện ra."
"Cho nên mới thể hiện hai người ân ái sao," Lương Mặc dùng khuỷu tay chạm chạm Lương Sở Thương, "Đúng không?"
Lương Sở Thương nhíu mày lại, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lại ngước mắt, trong ánh mắt sắc bén như đao, đã đâm ra một đường dấu vết rồi lại biến mất rất nhanh không còn bóng dáng.
Anh ta có lệ mà ừ một tiếng, nói: "Đúng vậy."
Tô Yểu đối với lời nói vừa rồi sơ hở còn chút sợ hãi, cô có chút bất an, mà phần bất an này thể hiện vào lúc cô uống nước trái cây, tay còn run một chút. Áo lông dính chất lỏng đỏ tím sến sệt, chính cô còn đang trố mắt, Lương Mặc liền đưa khăn giấy đến, "Mau lau đi, để chị mang em đi thay quần áo."
Lương Sở Uyên cầm tay cô, [đi đi.]
Cô gật gật đầu.
"Lương Mặc tỷ, phiền chị rồi."
Lương Mặc kéo ra một cánh tủ quần áo, lấy ra một kiện áo lông cùng loại, "Cái này chị cũng chưa mặc, em thử xem có vừa không, nếu không chúng ta lại chọn cái khác."
"Không cần không cần, cái này được rồi chị."
Lương Mặc cười cười, săn sóc mà đi ra cửa, "Vậy em thay đi, chị đi ra ngoài trước."
"Vâng ạ, cảm ơn Lương Mặc tỷ."
Sau khi Lương Mặc rời khỏi, Tô Yểu cẩn thận mà cởi áo lông dính bẩn ra, thay cái mới. Dáng người cô cùng Lương Mặc cũng xấp xỉ, quần áo mặc vào cũng vừa vặn.
Đứng trước gương sửa lại tóc một chút, động tác của Tô Yểu hơi dừng lại, đột nhiên phản ứng lại.
- -
Đây là nhà Lương Sở Thương.
Vậy vì sao...Sẽ có phòng riêng để quần áo của Lương Mặc?
Chẳng lẽ hiện tại bọn họ ở chung?
Nhưng bọn họ không phải là anh em sao...
Tô Yểu cũng không biết, giờ này khắc này ở nhà ăn, bầu không khí khẩn trương cao độ, Lương Mặc đứng trên lối đi nhỏ, thậm chí cũng không dám đi vào.
Lương Sở Thương nhìn chằm chằm Lương Sở Uyên, đi thẳng vào vấn đề: "Tô Yểu nhìn không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, hai đứa trao đổi như thế nào?
Lương Mặc đứng ở bên ngoài nghe được hô hấp liền cứng lại, theo bản năng quay lại phòng để quần áo.
Mà khẩn trương ở nhà ăn còn kéo dài.
"Sở Uyên, đừng giấu diếm anh."
Lương Sở Uyên nhìn sâu Lương Sở Thương một cái, biết không thể gạt được, liền tươi cười, [một lời khó nói hết.]
"Vậy viết ra."