Đọc Thầm

Quyển 1 - Chương 17: Julien 17



“Ngô… Ngô Tuyết Xuân?” Nụ cười của lễ tân đột nhiên cứng đờ lại.

Lạc Văn Chu nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén hé sự mờ ám vừa giả vờ ra một đường nhỏ, trầm giọng hỏi: “Thế nào?”

Lễ tân tựa hồ bị ánh mắt anh dọa, không tự chủ được dời tầm nhìn đi, kế đó lại cố ép mình bình tĩnh, nhìn Lạc Văn Chu cười ngọt ngào: “Không có, là thế này, nhân viên phục vụ chỗ bọn em bình thường đều dùng tên tiếng Anh, anh đột nhiên nói tên thật, em chưa kịp nhớ ra… Ngô Tuyết Xuân, Ngô Tuyết Xuân hình như là ‘Linda’ phải không?”

Cho dù Lạc Văn Chu lúc này đang ở hang hổ, nghe thế vẫn không nhịn được lắm miệng một câu: “Văn hóa xí nghiệp chỗ các em đúng thật là đủ Tây.”

Lễ tân ánh mắt lóe một cái, lại đẩy album vào tay anh: “Tiên sinh, hôm nay Linda không khỏe, anh có muốn xem lại người khác không? Hay anh đã biết cô ấy từ trước?”

Lạc Văn Chu ngả ra sau, từ trên cao nhìn xuống cô lễ tân kia một lúc, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Sao, gọi một nhân viên phục vụ còn phải tra hộ khẩu cơ à?”

Lễ tân vội nhỏ giọng xin lỗi, nhanh nhẹn sắp xếp phòng, để người ta dẫn Lạc Văn Chu vào, chẳng biết có phải là ảo giác hay không, các ánh mắt tập trung vào anh hình như nhiều hơn.

Chờ anh đi xa, lễ tân mới thở phào một hơi, lấy bộ đàm thương dụng bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Người các anh nói đã tới rồi, ở trong phòng ‘Phù Dung Thành’.”

Trong bộ đàm vọng ra một trận ồn ào, sau đó một giọng nam hỏi: “Bao nhiêu người?”

“Chỉ, chỉ một.” Lễ tân mím môi, bàn tay mướt mồ hôi lạnh, suýt nữa không cầm được thứ màu đen kia, “Các anh lần, lần sau có thể đừng bắt em làm việc này không, em…”

Cô còn chưa dứt lời, bên kia đã loáng thoáng truyền tới một tiếng chửi đổng: “Bà nó, chỉ có một đứa, đúng là chê mạng dài mà, sớm biết vậy đã chờ ở cửa trùm bao bố bắt đi giết chết cho rồi, khỏi tốn công!”

Bộ đàm bị đối phương cúp đi trong tiếng chửi rủa.

Lúc này, một cô gái mặc váy trắng bị hai người vừa lôi vừa đẩy vào, trước ngực đeo thẻ công tác tên “Linda”, chính là Ngô Tuyết Xuân.

Ngô Tuyết Xuân đi qua, bất lực thoáng liếc lễ tân, hai người nhìn nhau một cái, lại mau chóng dời đi.

Lạc Văn Chu đi chưa được mấy phút, Phí Độ đã chẳng muốn ăn nữa. Hắn ra khỏi căng tin Cục công an, lúc ra vừa vặn nhìn thấy bà Hà đã dậy, một cảnh sát trực ban khô hết cả miệng thuyết phục bà ra ngoài ở nhà khách. Bà Hà trợn mắt, sắc mặt vàng bủng như nghệ, túm góc áo mình, không lên tiếng cũng không gật đầu.

Những chuyện bên ngoài bà đều không hiểu, bởi vậy bà luôn nghi ngờ người khác muốn gạt mình, luôn không nơi giúp đỡ.

Người quanh năm sống trong hoàn cảnh tương đối khép kín, ít tiếp xúc với bên ngoài, thường sẽ có sự khiếp đảm và ngu xuẩn thiển cận này. Với người đàn bà ốm đau rất nhiều năm này mà nói, con trai là chỗ dựa duy nhất, là vòng bảo vệ và liên hệ duy nhất của bà với thế giới hối hả này.

Phí Độ cách cửa thủy tinh đánh giá bà một lúc, cảm thấy bà như một con ốc sên không còn vỏ.

Hắn không quấy rầy bà Hà, rảo bước rời khỏi Cục công an, đi tới khu tây Hoa Thị.

“Phù Dung Thành” là phòng nằm trong góc, Lạc Văn Chu vừa vào liền cảm thấy không thích hợp lắm – bởi vì nơi đây không tối như các phòng khác, anh nhìn quét căn phòng một vòng, phát hiện một chút huyền cơ trong một góc.

Ban nãy khi đi quanh cao ốc Hồng Phúc, Lạc Văn Chu đã phát hiện, do vấn đề kiến trúc nên bốn góc tòa nhà này có mấy cửa sổ không đóng kín – xem ra phòng này có một.

Phòng KTV không mở cửa sổ, dùng vải chặn ánh sáng dán lên giấy dán tường, có thể là đã lâu năm, thành thử chỗ dán hơi hở, đèn đường rọi vào một tẹo.

Lạc Văn Chu tựa hồ chẳng hề để ý mà nhìn lướt qua, mau chóng thu tầm mắt về, tiện tay bật nhạc, nhìn xung quanh như tìm kiếm thiết bị cảnh báo khói.

Dường như không thấy gì khác lạ, Lạc Văn Chu lấy thuốc ra tự châm cho mình một điếu.

Anh một tay cầm bật lửa, một tay tự nhiên che lửa, nhờ động tác này để xòe một tờ giấy giấu trong bàn tay.

Khi cô bé lễ tân kia đưa album lần thứ hai, đã nhờ album che lấp để nhét một tờ giấy vào tay anh.

Trên giấy có một hàng chữ viết vội bằng bút bi: “Có người đang chờ chặn đường anh.”

Lạc Văn Chu hơi ngoài dự tính.

Anh đương nhiên biết có người chờ chặn đường mình. Trần Chấn gọi điện thoại xin giúp đỡ, đối phương nhất định đoán được anh sẽ đến, bởi vậy lúc ở cửa Lạc Văn Chu cố ý nhắc tới “Ngô Tuyết Xuân”, dứt khoát nghênh ngang xông thẳng vào, biểu hiện vừa lão luyện vừa không cao minh, anh để mình thoạt nhìn cực kỳ đề phòng, nhưng lại là sự đề phòng chẳng hiểu cái gì cả.

Như vậy kẻ nấp sau màn mới cảm thấy nắm chắc thắng lợi, sẽ không chó cùng rứt giậu, thậm chí tự cho là thông minh vờn nhau với anh.

Lạc Văn Chu định dùng mình dụ địch xâm nhập, rồi chơi trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau.

Nhưng anh không ngờ, một lễ tân không quen biết lại ngầm giúp mình.

Như thế xem ra, sắp xếp cho anh ở phòng “Phù Dung Thành” có cửa sổ ẩn, hiển nhiên cũng là cô gái kia ra tay – lỡ như xảy ra chuyện gì, phòng có cửa sổ, anh sẽ có đường chạy trốn.

Lạc Văn Chu vê cằm, trong lòng sinh ra vô vàn cảm khái.

Anh nghĩ: “Ngoại hình đẹp trai vẫn khá có lợi.”

Lúc này, cửa phòng bị đẩy vào từ bên ngoài, Lạc Văn Chu thản nhiên bỏ bật lửa xuống, nắm tờ giấy trong tay, ngẩng đầu nhìn.

Một cô gái mặc váy trắng đứng ở cửa, mái tóc dài từng nhuộm có vẻ hơi tối màu, trang điểm đặc biệt đậm, cô nở nụ cười, nũng nịu chào anh: “Chào tiên sinh, em là Linda.”

Lạc Văn Chu: “…”

Mắt mũi người này đều giống như bị ủi phẳng sau đó dùng đồ trang điểm tổ chức lại, anh thật sự không nhận ra cô nàng rốt cuộc có phải là Ngô Tuyết Xuân hay không.

Mấy nhân viên phục vụ đi vào theo, bày rượu anh gọi lên bàn.

Lạc Văn Chu gật đầu nói với cô gái kia: “Ngồi đi.”

Linda rất có tinh thần phục vụ, sau khi vào phòng không nhàn rỗi, vừa chủ động bắt chuyện với Lạc Văn Chu, vừa nhanh nhẹn bày rượu ra bàn, Lạc Văn Chu đang định búng tàn thuốc, cô đã tinh mắt bưng gạt tàn đến trước mặt anh chờ hứng, rất khôn khéo hỏi: “Anh đẹp trai à, gọi nhiều rượu như vậy, khách nhất định nhiều lắm nhỉ? Có cần gọi thêm mấy chị em nữa tới không?”

Giọng cô nghe rất nũng nịu, lại không tự chủ được hơi có giọng mũi, nhìn gần mới thấy trong mắt cô có một tầng tia máu – tựa hồ vừa khóc xong, chỉ sợ khuôn mặt dày phấn này là để che giấu mũi và vành mắt đỏ hoe.

Lạc Văn Chu khựng lại, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, thoáng đánh giá trái phải, động tác rất giống Đăng Đồ Tử, biểu cảm lại hết sức nghiêm túc, giống như định tìm ra từ khuôn mặt này một chút tương tự với cô gái trên chứng minh thư. Một lúc lâu, không biết anh nhìn ra điều gì tâm đắc, đang tính lấy tay về mở miệng nói chuyện, Linda lại đột nhiên nắm cổ tay anh.

Lạc Văn Chu hơi nheo mắt.

Linda mượn tay anh chưa lấy về hẳn, làm động tác đẩy giống như thật, sẵng giọng: “Anh à, đừng, hôm nay em đến đây, chỉ có thể hầu rượu thôi.”

Nói đoạn cả người yếu đuối ngã về sau, vừa vặn đụng trúng một chai rượu trên bàn trà, chai rượu lắc lư muốn đổ, trên khuôn mặt trang điểm đậm ấy thoáng qua sự căng thẳng.

Thế nhưng, tích tắc ấy Lạc Văn Chu đột nhiên giơ tay, vững vàng lướt qua cô mà giữ bình rượu lại, một giọt cũng chưa bắn ra.

Linda ngây người.

Lạc Văn Chu thở dài không ra tiếng, anh dĩ nhiên đoán được trong phòng có máy nghe trộm, không ở dưới bàn trà thì là gầm sofa – hiện tại xem ra, hẳn là ở dưới bàn trà, động tác muốn làm bộ như ngoài ý muốn, dùng rượu bắn ra phá máy nghe trộm của cô gái này thật sự quá rõ ràng.

Lạc Văn Chu nhìn Linda, một câu hai ý nghĩa: “Con gái làm việc phải cẩn thận, không được lóng ngóng.”

Linda cho rằng anh không hiểu ý mình, trên khuôn mặt không giỏi che giấu lập tức lộ ra vẻ lo lắng, Lạc Văn Chu lại thong thả đặt chai rượu về chỗ cũ, giống như tán gẫu mà hỏi: “Em làm ở đây đã bao lâu, có bạn trai chưa?”

Linda mù mờ nhìn anh, vô thức trả lời: “Hơn một năm, chưa có.”

Lạc Văn Chu nhìn thẳng vào mắt cô: “Chưa từng suy nghĩ?”

Linda gật đầu.

“Sớm muộn cũng phải nghĩ,” Lạc Văn Chu cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp dọc mép bàn, hạ giọng hỏi, “Bình thường có chơi thân với cậu con trai nào không?”

Anh có đôi tay thuôn thuôn, lúc gõ ở bên cạnh theo quy luật rất thu hút ánh mắt, Linda vô thức thoáng nhìn, phát hiện ngón tay anh không hề gõ một chỗ, mà trên dưới trái phải… hình như là một chữ “Trần”!

Anh biết trong phòng này có theo dõi và nghe trộm!

Trong mắt Linda – Ngô Tuyết Xuân phút chốc ngấn nước, cô cố nén cảm xúc, cân nhắc nói: “Có… có một, là hàng xóm cũ, em đi làm về bị người ta quấy rối, cậu ấy từng giúp em, cũng luôn rất quan tâm em… Nhưng có ích gì đâu? Em là người của nơi này, trong lòng cậu ấy nhất định rất hận em.”

Lạc Văn Chu: “Hận em?”

Ngô Tuyết Xuân không hề nói “ghét”, mà dùng “hận”.

Câu này đã nói ra mối quan hệ của cô và Trần Chấn, cùng với cô là “người nơi này”, quả thật cũng biết một chút nội tình “nơi này”, không chừng còn liên quan tới cái chết của Trần Viện.

Lạc Văn Chu dừng lại một chút, dịu giọng hỏi: “Cậu nhóc đó còn ở ‘vùng này’ không?”

Ngô Tuyết Xuân gật đầu: “Em không mặt mũi nào gặp cậu ấy, chỉ cần cậu ấy bình an, là em thỏa mãn rồi.”

Lạc Văn Chu thở phào một hơi, xem ra Trần Chấn chỉ tạm thời bị nhốt, cô gái này thông minh hơn anh tưởng.

Anh nhẹ nhàng dựa lưng lên sofa, lại hỏi: “Cậu ta làm nghề gì?”

Ngô Tuyết Xuân đón người đến tiễn người đi quen rồi, giỏi xem sắc mặt, vừa thấy ngôn ngữ tứ chi thoáng thả lỏng của anh liền hiểu, Lạc Văn Chu đã hiểu ám hiệu vừa rồi, câu tiếp theo hình như là đang hỏi mục đích Trần Chấn đến cao ốc Hồng Phúc.

Ngô Tuyết Xuân cố kiềm chế sự kích động muốn nhìn về hướng camera, sắp xếp lại ngôn ngữ, đáp nhỏ: “Em không biết, chắc là bận, nghe nói trong nhà có một ‘đứa trẻ’, mấy bữa trước đi khỏi nhà, họ đang tìm kiếm khắp nơi. Nghe đâu ‘đứa trẻ’ đó sau giờ tan học từng đến đây, hình như còn có bạn trai không đàng hoàng, vài ngày trước cậu ấy còn tới hỏi em.”

“Thiếu niên nhi đồng mất tích,” Lạc Văn Chu hỏi, “Sao không báo cảnh sát?”

“Vô ích thôi, không ai quan tâm cả.” Ngô Tuyết Xuân nghe hai chữ “cảnh sát” toàn thân liền cứng đờ, ngập ngừng một câu, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì, lại bổ sung, “Trên vở bài tập của đứa trẻ đó có viết một địa danh, cũng ở gần đây, cậu ấy ở rất xa, từng đến hỏi thăm em.”

Trần Chấn là tới hỏi thăm về “bãi đất trống Tam Giác Vàng”.

Thiết bị theo dõi và nghe trộm truyền trọn vẹn cuộc chuyện gẫu câu được câu không của họ đến tai một số người.

Trong một căn phòng xa hoa trên tầng hai ngập ngụa mùi rượu và một thứ mùi kỳ lạ, mấy người cả trai lẫn gái rõ ràng thần trí đã không còn tỉnh táo đang hút ma túy, để mau chóng tan đi, họ bắt đầu múa may quay cuồng.

Vài người đàn ông làm thành một vòng ngồi trên sofa, xuyên qua màn ảnh và tai nghe theo dõi Lạc Văn Chu, cầm đầu là đội trưởng chi đội trinh sát hình sự chính thức khu Hoa Thị. Mấy người họ tương đối tỉnh táo, không hề chạm vào ma túy, chỉ uống ít rượu, hoàn toàn không để ý tới động Bàn Tơ sau lưng.

Một kẻ trong đó chỉ màn hình nói: “Họ Lạc này với ả kia dùng dằng hơn mười phút rồi, mà sao vẫn chưa nói nhảm xong?”

Chi đội trưởng bình tĩnh nói: “Chú không nhận ra à, hắn đang gần xa thăm dò tung tích tên nhãi kia, hiện giờ biết người chưa chết, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Làm sao anh biết?”

“Chắc chắn thằng lỏi đó chưa tiết lộ gì với hắn,” Chi đội trưởng Hoàng làm ra vẻ đang bày mưu tính kế, “Chỉ cần họ Lạc biết trong đây có chuyện gì, hắn sẽ không dám lỗ mãng xông vào một mình… Mà ả kia đúng là ăn cây táo rào cây sung, qua một thời gian nghĩ cách xử lý ả đi.”

“Sếp, vậy chúng ta xử lý họ Lạc này thế nào? Ngày mai báo cáo phân cục trưởng Vương à?”

“Phân cục trưởng Vương? Phân cục trưởng Vương lớn tuổi chùn tay, hôm nay chú báo cáo lên, không khéo ngày mai ông ta sẽ mang tiền mặt đến nhà hắn cầu xin võng khai nhất diện. Cho dù họ Lạc này biết điều, lên một thuyền với chúng ta, về sau cũng phải hiếu kính hắn không ít, cứ thế kéo dài mãi, chi bằng kết thúc hết đi.” Chi đội trưởng cười âm hiểm, “Nhưng không thể xử lý hắn ở đây, khu tây mới xảy ra một vụ, hiện tại quá nhạy cảm, chúng ta phải yên lặng hơn.”

“Ý anh là…”

“Giữ thằng lỏi họ Trần lại, chờ vụ này qua đi, dùng nó làm mồi câu hắn ra,” Chi đội trưởng Hoàng liếm môi, “Trên đường tới, nếu vô tình gặp một tên tội phạm trước kia hắn từng bắt là thú vị rồi, dù sao ngành chúng ta vốn khá nguy hiểm – tiền đề là thằng lỏi đó nghe lời. Tiêm cho nó chưa?”

Một kẻ bên cạnh lập tức đứng dậy: “Tiêm rồi, để em đi xem thử.”

Chi đội trưởng Hoàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt khinh ghét né một cô bé hút ma túy đến thần trí mơ màng quấn lấy, chậm rãi hớp một ngụm rượu, nghĩ bụng: gọi là “tinh anh” trên cục thì ra chỉ có chút xíu trình độ này, vừa vào cửa chưa thử mấy câu đã lòi hết đuôi, toàn bộ hành trình đều nằm trong tầm theo dõi, xem ra ngành nghề nào cũng như nhau, có thể trèo cao hay không thì phải xem cha.

Vẻ mặt hắn đầy nham hiểm, uống một hớp rượu, nhìn Lạc Văn Chu vẫn câu được câu không đối ám hiệu với ả điếm kia, trong lòng trỗi lên sự hận đời không nói rõ được.

Đúng lúc này, kẻ vừa ra ngoài đột nhiên hoảng hốt lao vào: “Chi chi chi chi đội trưởng, nó… nó… nó…”

Chi đội trưởng bực bội ngẩng đầu lên, thấy thủ hạ kia sắc mặt trắng bệch, như thể bị sét đánh, nói năng lộn xộn: “Chết… chết rồi!”

Chi đội trưởng Hoàng nhíu mày: “Mẹ kiếp đồ con bò, nói cũng không rõ, cái gì chết rồi?”

“Cái… cái kia…” Thủ hạ chỉ tới hướng nhốt Trần Chấn, đầu lưỡi xoắn lại.

Chi đội trưởng Hoàng chợt hiểu ra, da đầu ngứa ran, đứng bật dậy khỏi sofa, ném ly rượu kia vào mặt thủ hạ, gầm lên: “Chết rồi! Ai cho bọn mày động vào nó?”

Thủ hạ vẻ mặt như đưa đám, rượu ướt hết mặt: “Không… không ai động tới nó, chỉ tiêm cho nó một mũi, chỉ một chút, một chút à sếp, lượng đó nếu tiêm cho đám chó này, chúng nó nhất định không có phản ứng, ai ngờ được nó có thể chết? Mẹ kiếp thằng này là trứng mỏng à?”

Hút chích ma túy quá liều sẽ chết, nhưng rốt cuộc bao nhiêu tính là quá liều, thì phải xét từng người – có người ăn hạt lạc uống hớp sữa cũng có thể dị ứng dẫn đến tử vong, dĩ nhiên cũng có kẻ đụng vào ma túy là chết, nhưng đó đều là số ít tình huống cực đoan, chẳng ai ngờ rằng Trần Chấn một gã trai trẻ khỏe mạnh lại yếu ớt như thế.

Trong đầu chi đội trưởng Hoàng “ong ong”, thình lình, hắn quay đầu lại, hung tợn nhìn Lạc Văn Chu trong camera, nói như độc thoại: “Lần này lớn chuyện rồi, phải giữ hắn lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.