Đọc Thầm

Quyển 2 - Chương 18: Humbert Humbert 18



Vẻ mặt trợ lý ngập ngừng muốn nói, Phí Độ chỉ liếc qua đã biết cô muốn nói gì, rất giỏi hiểu ý người khác: “Có giấy tờ gì cần tôi ký cứ để trên bàn tôi, gấp thì tối về công ty tôi ký.”

“Còn có một số mail của phía hợp tác, khả năng cần anh tự mình trả lời,” Trợ lý nhanh chóng bổ sung, “Thế buổi tối mấy giờ em đến đón anh thì thích hợp?”

“Mấy giờ cũng không thích hợp,” Phí Độ đang dùng một tay đẩy cửa xe, nghe câu này bật cười, “Tôi tự gọi xe về, nhỡ đâu làm lỡ em tan tầm hẹn hò với bạn trai, về sau em không thích tôi nữa thì làm thế nào?”

Trợ lý hết sức thoải mái nói: “Bạn trai em, muốn tiền không có, muốn sắc không có nốt, chính em cũng không biết giữ anh ta lại làm gì, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng là em lập tức đá anh ta ngay!”

“Hãy tội nghiệp đàn ông quỳ dưới chân em đi, vả lại hôm nay em trang điểm đẹp thế, sao có thể chỉ cho tôi với máy tính ngắm? Quá phung phí của trời.” Phí Độ xuống xe, trước khi đi còn vịn cửa xe khom lưng dặn, “Cái xe này hơi ‘tà’, trở về lái chậm thôi, đến công ty hãy gửi một tin nhắn cho tôi.”

Trợ lý vô thức theo lời hắn nhìn lớp trang điểm qua kính chiếu hậu, phát hiện màu môi đã hơi nhạt, sau khi Phí Độ đi lại vội lấy son ra giặm thêm, kế đó không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.

Bóng lưng Phí Độ thường xuyên có sự ung dung riêng biệt, nhìn từ đằng sau, cánh tay hắn do bó bột mà bị treo lên tựa hồ không hề khác gì tư thế bưng Champagne bình thường, hắn cứ như vậy dùng tư thế tham gia dạ tiệc, thong dong đi vào Cục công an.

Trợ lý họ Miêu, khác với thư ký “tổng quản đại nội” chuyên phụ trách việc lặt vặt, cô tốt nghiệp trường xịn đàng hoàng, làm việc rất giỏi giang, từng vì đắc tội tiểu nhân mà trên thăng tiến luôn thất bại, do một tay Phí Độ đề bạt lên.

Tiểu Phí luôn nổi tiếng là “bạn của phụ nữ”, gặp cô gái nào cũng có thể trêu vài câu, giống như với ai cũng thân, nhưng kỳ thực chỉ có lính trực tiếp mới biết hắn mỗi ngày đang làm những gì.

Phí Độ làm việc luôn rất theo quy củ, rất ít bác bỏ ý kiến của đội ngũ quản lý cấp cao, rất hiểu đạo lý việc chuyên nghiệp giao cho nhân viên chuyên nghiệp xử lý. Mà trên một số chuyện khác, khí chất công tử nhà giàu đó đặc biệt nổi bật, có thể là do từ nhỏ sống trong nhung lụa quen rồi, bản chất tham lam không nổi, một chút lợi ích vặt vãnh nhường được thì nhường, bởi vậy quan hệ với các cổ đông nhỏ cũng cực kỳ hòa thuận, giỏi đối nhân xử thế, là một người kế nhiệm rất “đỡ lo”… Nếu không phải trợ lý Miêu từng chính mắt thấy hắn năm đó nắm quyền lực của cả tập đoàn vào tay như thế nào.

Nhưng nói đến thật kỳ lạ, chỉ xét từ góc độ của trợ lý Miêu, “cậu chủ” này không hề là loại tính cách người lãnh đạo theo kiểu khuếch trương mở rộng, hắn chưa từng có dã tâm giẫm chân trên vũ đài Châu Á, xưng bá toàn cầu, chỉ cần lúc muốn tiêu xài có tiền để xài, tựa hồ hắn cũng không có ý kiến gì khác.

Sự cường thế khi bắt đầu kế nhiệm, dường như chỉ để hiển lộ cảm giác tồn tại, để người ta đừng lừa gạt hắn. Sau khi nắm rõ tình hình hoạt động của cả tập đoàn, hắn cũng không còn chỉ tay năm ngón quá nhiều, trong hơn nửa năm nay càng quá hơn, thời gian thần long kiến thủ bất kiến vĩ ngày càng nhiều, giống như muốn làm chưởng quầy phủi tay vậy.

Thoạt nghe, đây tựa hồ là một người trẻ tuổi không có kế hoạch, vẫn chưa nghĩ ra mình muốn theo đuổi cái gì.

Nhưng trợ lý Miêu luôn cảm thấy lòng dạ Phí Độ rất thâm sâu, không nên là kiểu “sáng nắng chiều mưa”, “đầu voi đuôi chuột” này, cô nghĩ hoài không sao hiểu nổi, nhìn hướng Cục công an một cái, cảm khái cổng cục thật náo nhiệt, ngay sau đó nặng nề tâm sự lái xe đi.

Cổng Cục công an Yến Thành quả thật náo nhiệt quá sức, bất kể là nơi hợp pháp hay phi pháp đều đậu đầy xe, một cậu cảnh sát giao thông trẻ tuổi cầm hóa đơn phạt đang hoang mang nhìn xung quanh, không biết có nên dán hay không.

Cửa phòng thường trực phái riêng mấy nhân viên trực ban phụ trách ghi tên, khách đông sắp vượt qua đồn công an cơ sở gà bay chó sủa rồi.

Phí Độ đi theo một đoàn người đang tiến vào trong, chưa báo một tiếng đã lơ mơ chui vào luôn.

Hắn đứng bên nhìn, phát hiện tuổi tác và địa vị của những người tới đây có khoảng cách rất lớn, đủ mọi hạng người, trang phục kiểu nào cũng có, có người trung niên vẻ mặt nặng nề, cũng có cụ già mặt nhuốm phong sương.

Có một số người mang theo ảnh, một số thì trông giống vợ chồng – nhìn họ còn hơi dính lấy nhau hơn các cặp vợ chồng khác, thường là nắm tay hoặc đi sát bên cạnh đối phương, giống như một người đã khó có thể đứng thẳng mà đi, cần phải đỡ nhau mới có thể tập tễnh đi tiếp vậy.

Trong đoàn người thỉnh thoảng sẽ đột nhiên vang lên một tiếng nức nở không kìm nén được, lúc này, thần sắc mệt mỏi của mọi người xung quanh sẽ thay đổi theo. Song thay đổi thì thay đổi, ngoại trừ Phí Độ người ngoài cuộc tò mò này, hầu hết không quay đầu lại tìm nơi phát ra tiếng khóc, giống như họ đều ngầm hiểu lẫn nhau vậy.

Phí Độ nhíu mày, lờ mờ cảm thấy được điều gì đó.

Hắn liên tục đến Cục công an nên đã rất quen thuộc, nhân không ai chú ý tự lẻn vào trong luôn, đang cân nhắc có cần gọi điện thoại hay không thì đụng trúng Lạc Văn Chu ngay cửa nhà vệ sinh ở góc ngoặt.

Đôi mắt hai mí vốn đã rất rõ của Lạc Văn Chu do thức đêm mà thêm một mí, người nồng nặc mùi thuốc lá. Anh mới dùng nước lạnh rửa mặt, bọt nước đầy mặt đầy đầu đang xuôi theo cổ chảy xuống, ngực áo phông ướt sũng, bên trong thấy hết không sót gì, ánh mắt Phí Độ lặng lẽ đi từ ngực đến thắt lưng anh, nếu mắt trần của hắn cũng có thể làm máy chụp ảnh, chắc hẳn trong tích tắc đã chụp được mười mấy tấm đặc tả rồi.

Chờ xem chán chê rồi, Phí Độ mới đẩy kính râm lên, như một chính nhân quân tử mà mở đầu: “Sao rồi, hôm qua đã đào ra trước vụ án Tây Lĩnh còn có nhiều vụ khác à?”

Chuyện giết người phóng hỏa, họ Phí phản ứng nhanh hơn ai khác, Lạc Văn Chu đã không còn sức đâu để ngạc nhiên, hết sức mệt mỏi gật đầu.

“Mạnh tay quá,” Phí Độ chắp tay sau lưng, cách cửa sổ thoáng nhìn bên ngoài, lại nói, “Trường hợp này bình thường đều là cha mẹ tới, tôi thấy những đôi cha mẹ này tuổi tác chênh nhau hơi nhiều, các anh đào về trước bao nhiêu năm vậy?”

“Hai mươi hai năm.” Lạc Văn Chu vừa lên tiếng liền cảm thấy giọng hơi khàn, bèn hắng giọng, “Vụ án Quách Phỉ ở Liên Hoa Sơn xảy ra từ hai mươi năm trước, nhưng nạn nhân và vụ án tương tự đã xảy ra từ trước đó hai năm, sau khi Ngô Quảng Xuyên chết đến nay vẫn chưa hề dừng lại.”

Phí Độ lấy một hộp kẹo bạc hà trong túi đưa cho anh.

“Bước đầu suy đoán là một đội,” Lạc Văn Chu thở dài, “Các vụ án trẻ em mất tích mỗi năm có đủ loại, kiểu nào cũng có, hầu hết không tìm được, chỉ có thể dựa vào thu thập nhóm máu và ADN, chờ về sau có ai báo trẻ ăn xin khả nghi hoặc là bắt được băng buôn người, thì cầm đi thử vận may. Những đứa trẻ mất tích này sống không thấy người chết không thấy xác, rất khó phân định tình hình, thông thường là lực lượng cảnh sát tuyến một phụ trách lập án điều tra, đến chỗ bọn tôi thì chỉ có một báo cáo cuối năm do bên dưới nộp lên, chỉ cần số liệu không có vấn đề, thì không ai chú ý quá nhiều.”

“Nhưng các cảnh sát từng tham gia vụ án Liên Hoa Sơn mấy năm trước vẫn còn tại nhiệm chứ? Lỡ đâu trong đó có một hai người như sư phụ anh canh cánh không quên vụ án ấy, chỉ sợ đã sớm phát hiện vấn đề – trừ khi các vụ án sau đó đều thiếu đốt then chốt.” Phí Độ phản ứng nhanh đến hơi đáng sợ, “Là phần tra tấn cha mẹ nạn nhân, đúng không?”

Lạc Văn Chu không lên tiếng, nhai nát kẹo bạc hà.

“Giả sử có một tổ chức như vậy, lợi dụng các bé gái vô hại đi tiếp cận mục tiêu, thần không biết quỷ không hay dụ những cô bé đó đi, tôi nghĩ hẳn bọn chúng không muốn gây chú ý,” Phí Độ nói, “Hành động gọi điện quấy rối gia đình nạn nhân quá ‘cá nhân’, không phù hợp với lợi ích của ‘đoàn thể’ kia, ‘đoàn thể’ muốn là các bé gái hơn mười tuổi, người gọi điện quấy rối muốn lại là tra tấn các bậc phụ huynh. Nghe giống như là ‘mồi nhử’ mất khống chế vậy.”

Tô Tiểu Lam hai mươi năm trước, Tô Lạc Trản hai mươi năm sau.

Dựa vào đâu mà thứ ai cũng có chỉ mình tôi không có? Cha mẹ, gia đình, tất cả những gì tôi không có, tôi đều phải hủy diệt chúng.

Cú điện thoại Quách Hằng nhận được là gọi tới từ bãi rác vắng vẻ, trên con đường duy nhất thông tới đó có trạm thu phí, sau nhiều lần điều tra cho thấy, người gọi điện hiển nhiên không hề đi qua trạm thu phí, mà là đi vòng qua quốc lộ, sau đó đột nhiên dừng xe ven đường, lôi Quách Phỉ bị bắt cóc đến một sườn dốc lớn, gọi cú điện thoại ấy.

Chuyện này thoạt nghe có rất nhiều chỗ phi logic, chỉ là Quách Hằng đưa ra phỏng đoán không thể miễn cưỡng đồng ý, nên lúc ấy cảnh sát điều tra vụ án Liên Hoa Sơn không chấp nhận.

Bé gái trong điện thoại không nói gì, chỉ thét lên thảm thiết, tiếng chuông trong hộp bút khiến người nhà đương nhiên cho rằng đó là tiếng thét của Quách Phỉ. Thế nhưng… nếu cô bé ấy căn bản không phải Quách Phỉ thì sao?

Nếu lúc ấy Quách Phỉ đã ngộ hại, hung thủ lái xe chở đồng lõa nhỏ đi giữa vùng hoang vắng, tìm một chỗ có thể xử lý thi thể, trong lúc này con bé đột nhiên không chịu nổi áp lực tâm lý mà bùng nổ, chạy xuống xe của hung thủ.

Lạc Văn Chu khẽ nhắm mắt, tưởng tượng suy nghĩ trong lòng đồng lõa nhỏ méo mó lúc ấy… Sợ hãi? Ghê tởm? Khó tin nổi? Phải chăng còn tràn ngập ghen tị và oán hận vặn vẹo?

Anh phát hiện mình hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.

Giống như rất nhiều người từ nhỏ sống trong thời bình, bảo họ không dưng đi tưởng tượng nếu lửa chiến tranh đột nhiên đốt tới cửa nhà mình thì làm thế nào, hiện lên trong đầu đại đa số luôn là “tôi nên dọn vàng bạc nữ trang”, “làm sao ở cùng bạn bè người thân”, “làm sao đảm bảo nhu cầu sống cơ bản trên đường chạy nạn” vân vân, tương tự với kế hoạch “khiêu chiến sinh tồn dã ngoại” vậy.

Lạc Văn Chu là một người trưởng thành tâm trí bình thường, dù đã vô số lần quy kết tổng kết các động cơ phạm tội lạ lùng, cũng chỉ có thể dùng một vài từ ngữ nổi trên mặt giấy để phỏng đoán tâm trạng của bé gái năm ấy.

Tại sao hai mươi năm qua không xuất hiện chuyện tương tự nữa?

Giữa đôi mẹ con méo mó Tô Tiểu Lam năm xưa và Tô Lạc Trản hiện giờ, rốt cuộc có mối liên hệ như thế nào?

Phí Độ hỏi: “Anh có thể lén cho tôi vào trò chuyện vài câu với Tô Lạc Trản không?”

Lạc Văn Chu định thần lại, bụng nghĩ, đây chẳng phải là nói nhảm à?

Anh mới định từ chối, ngẩng đầu lên vừa vặn thấy Phí Độ dựa vào bức tường đối diện hành lang lẳng lặng nhìn mình. Anh rất ít chú ý tới ánh mắt Phí Độ, bởi vì giữa những người trưởng thành, trừ khi tính đánh nhau hoặc yêu đương, bình thường chẳng ai chăm chú nhìn vào mắt đối phương không thôi, mà trong ấn tượng, ánh mắt Phí Độ cho anh phần lớn là chế nhạo, lạnh lẽo, khiêu khích… Mỗi một sợi lông mi cong lên đều đang đồng thanh hò hét rằng “tôi ngứa mắt với anh”.

Chưa bao giờ im lặng vô hại như lúc này, thậm chí thêm câu “lén” vừa rồi của Phí Độ, Lạc Văn Chu phải tự đa tình nhấm nháp ra một chút mùi vị dịu dàng, cả người anh đơ lại, câu “Cái đếch, đừng có đùa” định phun ra lập tức không nói nên lời.

Đây là thói xấu của đàn ông!

Lạc Văn Chu than thầm một tiếng trong bụng, giọng điệu lại vẫn không tự chủ được dịu đi rất nhiều: “Chỉ sợ không được, không hợp quy định.”

“Lần trước không phải đã cho tôi bàng thính thẩm vấn một lần…”

“Đó là lãnh đạo đặc biệt cho phép.”

“Bảo ông ấy cho phép thêm lần nữa đi, dù sao tôi đã từng nói chuyện trực tiếp với Tô Lạc Trản rồi,” Phí Độ trưng ra vẻ mặt như cười như không hơi bất cần đời thường ngày, “Hơn nữa, tôi từng viết một bài nghiên cứu ngắn về ‘nạn nhân’, không lâu trước còn may mắn được một giáo sư vừa ý đưa vào tư liệu tham khảo cho tài liệu giảng dạy bản thứ ba của ngành học liên quan. Đúng rồi, tháng Tư năm nay tôi còn giành được một suất nghiên cứu sinh tâm lý ứng dụng của Đại học Công An Yến Thành, qua tháng Chín không chừng cũng có thể tính là nửa nhân viên nội bộ rồi – Đội trưởng Lạc, hay anh gọi điện hỏi thử vị lãnh đạo xử sự rất linh hoạt lần trước xem?”

Lạc Văn Chu: “…”

Mẹ kiếp đây là chuyện từ khi nào vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.