Đọc Thầm

Quyển 3 - Chương 16: Macbeth 16



Xe cảnh sát hú còi lao tới đã bao vây hiện trường nơi Đổng Hiểu Tình gặp chuyện, camera ở ngã tư quay được rõ nét toàn bộ quá trình từ lúc chiếc xe gây án tông người đến khi chạy trốn.

“Đúng, chính là chiếc xe này,” Chỗ bị kính xe sượt qua đau rát, bên ngoài đã sưng lên, nhưng chắc không thương gân động cốt, không ảnh hưởng Lạc Văn Chu nhảy lên nhảy xuống chỉ huy hiện trường, “Tên chó chết này lúc ấy bịt kín mặt, trên người võ trang đầy đủ, một sợi lông cũng không lộ ra, chắc chắn không phải lần đầu tiên làm chuyện thế này, bởi vì lấy tốc độ này đột nhiên chuyển hướng tông người, tay lái không vững sẽ lật xe, đường lui cũng tuyệt đối là tính sẵn từ trước.”

“Đội trưởng Lạc, anh không sao chứ,” Đồng nghiệp tra camera bên cạnh kinh hồn táng đảm, “Hay kêu bác sĩ xử lý sơ trước đi?”

“Không sao, không chết được đâu.” Lửa dồn trong bụng Lạc Văn Chu có thể nổ thủng mặt đất, anh chỉ sợ mình to tiếng quá phun Trái Đất bay khỏi hệ Mặt Trời, miễn cưỡng dằn xuống, cố hết sức bình tĩnh nói, “Tôi cần mọi người điều tra một lần nữa tất cả các mối quan hệ xã hội của Đổng Hiểu Tình và Đổng Càn – tất cả – đặc biệt là Đổng Càn, đoàn xe ông ta làm việc, khách hàng, đi qua trạm dừng nào, mua đồ ăn uống ở đâu…”

“Đội trưởng Lạc, hãy băng bó sơ đi, tay anh đang chảy máu kìa.”

Lạc Văn Chu lần thứ hai bị cắt ngang, rốt cuộc bùng nổ: “Hung thủ ban ngày ban mặt hành hung ngoài đường còn chưa biết ở đâu, mẹ kiếp các chú cứ nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

Mọi người xung quanh bị anh quát câm như hến, bác sĩ trẻ bên cạnh bị gọi tới hỗ trợ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lạc Văn Chu bực dọc chùi vết thương trên cánh tay lên áo sơ mi, kế đó ý thức được mình mất khống chế, anh vội vàng hít một hơi thật sâu, dằn lửa giận vô bổ xuống bằng tốc độ ánh sáng.

“Xin lỗi, không phải tôi nhằm vào mọi người đâu,” Lạc Văn Chu hơi cúi đầu, giọng dịu đi, “Hung thủ giết người ngay trước mặt tôi, mà tôi còn có thể để hắn chạy, việc này là lỗi của tôi, trong lòng tôi tức giận, liên lụy các anh em vất vả rồi.”

Đồng nghiệp bên cạnh biết tính anh, rất thông cảm: “Sếp, anh không sao là may mắn lắm rồi, việc này ai có thể ngăn cản được, có phải là Transformers đâu chứ.”

Lạc Văn Chu cười miễn cưỡng, lại nói: “Hung thủ lúc ấy đã bịt kín đầu và mặt, ắt không thể thoải mái để lộ thông tin về chiếc xe cho chúng ta tùy tiện điều tra, tôi cảm thấy…”

Anh còn chưa dứt lời thì đồng nghiệp nhận lệnh tìm kiếm chiếc xe gây án đã truyền tin về: “Đội trưởng Lạc, bọn em đã tìm được chủ chiếc xe gây án, là thành phần trí thức bình thường, nữ, hôm nay vừa vặn phải tham gia một cuộc thi trình độ nghề, chỗ đậu xe gần địa điểm thi đã chật kín, cô ta nói lúc ấy mình sắp bị muộn, sốt ruột quá đành phải tìm bãi đất trống gần đó, tạm thời đậu xe trái quy định, sợ bị dán giấy phạt còn đặc biệt tìm một chỗ khuất nẻo không camera. Chủ xe sau đó còn một cuộc thi nữa, mãi đến vừa rồi bọn em liên lạc mới biết xe mình đã bị cạy khóa.”

Lạc Văn Chu thở dài, lại bị cái miệng quạ đen này nói trúng rồi.

“Đội trưởng Lạc, camera trên đường đã quay được chiếc xe gây án!”

Lạc Văn Chu trầm giọng nói: “Đuổi theo!”

Song rốt cuộc vẫn chậm.

Nửa tiếng sau, cảnh sát tìm được chiếc xe vỡ nát kia trong sân một nhà xưởng bỏ hoang. Con xe màu trắng vốn bảo dưỡng tỉ mỉ, giờ đây kính chắn gió đằng trước đã tan xương nát thịt, kính chiếu hậu trơ trọi sót lại một, hệt như nhân vật “Một Tai” trong phim hoạt hình vậy. Trên xe mở rộng bốn cửa, bóng quỷ cũng chẳng thấy một mống, đèn xe vỡ vụn và thanh giảm va chạm biến dạng hợp thành một khuôn mặt tươi cười trào phúng, dính máu loang lổ. (Một Tai là con chuột phản diện trong bộ hoạt hình Cảnh sát Mèo Đen)

Lạc Văn Chu nghe thấy các nhân viên kiểm tra dấu vết đi theo thấp giọng bàn luận-

“Tông thảm thật, còn sửa được không?”

“Sửa cái rắm, xe từng tông chết người, còn ai dám chạy?”

“Nhưng con xe này đâu có rẻ, xác xe không hình như cũng phải ‘ba bốn chục’ rồi? Nhà chủ xe có giàu không?”

“Chắc chẳng có bao nhiêu tiền, cặm cụi đi thi lấy bằng thì cũng là dân làm công ăn lương thôi.”

“Nếu tôi là chủ xe chắc phải phát điên mất thôi, không phải là tai bay vạ gió sao?”

Tổ kỹ thuật này điều động trực tiếp từ Cục công an, chưa ra hiện trường hung án, cũng chưa đối mặt với xác chết, trước tiên không liên tưởng đến vụ mưu sát gây chấn động kia, ngược lại bị “hung khí” vỡ nát đụng chạm nỗi bất an vĩnh viễn của giai cấp làm công ăn lương – họ hằng ngày tuân thủ pháp luật, vất vả ngược xuôi, gom chỗ này bớt chỗ kia, dành dụm mười năm được một ngôi nhà mỗi ngày chỉ có thể về ngủ một giấc, năm năm được con xe luôn phải chịu cảnh tắc đường, mang trên lưng khoản nợ, đến muộn một lần bị mất chuyên cần cũng cảm thấy mình đã gây rắc rối lớn.

Mấy năm cố gắng thắt lưng buộc bụng, bị người ta tiện tay cạy trộm, dễ dàng hủy hoại chỉ trong chốc lát. Muốn kêu oan còn chẳng có chỗ kêu, dù sao so với cô gái biến thành đống thịt bầy nhầy, chỉ mất một chiếc xe tựa hồ không có gì to tát, đã may mắn lắm rồi.

Khóa cửa phòng quân tử không phòng tiểu nhân, các loại pháp luật và quy tắc tựa hồ cũng chỉ có thể kiềm chế người dân lương thiện. Như vậy xem ra, “đàng hoàng”, “an phận”, “văn minh”, “biết lý lẽ”… Những phẩm chất này hiển nhiên đều là sai lầm, làm một con chó điên cắn người khắp nơi còn sướng hơn.

Lúc Lạc Văn Chu đi tới, tổ nhân viên kỹ thuật đang làm việc dưới áp suất thấp của anh tự giác ngậm miệng. Anh đi quanh hiện trường một vòng, biết hung thủ lựa chọn bỏ xe ở đây sợ là đã tính toán kỹ càng, nắm chắc mười phần, sớm tính được làm sao rút lui mà thần không biết quỷ không hay, bây giờ hẳn đã biến mất vào biển người rồi.

Anh một mình về ngồi trên xe cảnh sát bên ngoài hiện trường, châm một điếu thuốc.

Mùi khói thuốc và mùi máu thoang thoảng trên người khiến Lạc Văn Chu nheo mắt lại, anh suy nghĩ một thoáng, lấy một chai nước suối trong xe, xối đại lên vết trầy và vết cứa lộ ra ngoài, kế đó cố hết sức ngắn gọn và chính xác thông báo tình hình cho các bên liên quan.

Khi đến chỗ Phí Độ, Lạc Văn Chu hơi do dự, đoán lúc này chắc hắn đang ở trong bệnh viện, nhân khi Chu Hoài Cẩn tâm thần dao động để moi tin, vì thế chỉ gửi một tin nhắn, không ngờ di động còn chưa cất đi, thì Phí Độ bên kia đã gọi lại.

Nghe câu gặng hỏi không đầu không đuôi ấy, Lạc Văn Chu chậm rãi phun ra một làn khói: “Tôi thì có chuyện gì?”

Phí Độ im lặng một lát, Lạc Văn Chu cách điện thoại nghe thấy tiếng hít thở nhẹ mà lâu dài quanh quẩn bên tai, tự dưng khiến anh bình tĩnh lại.

Tiếc thay bình tĩnh chưa được hai giây, bên phía Phí Độ đột nhiên bùng lên một trận hỗn loạn, có người hô câu gì đó, kế tiếp lại là tiếng bước chân vội vã và tiếng la hét om sòm.

Phí Độ ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Cẩn quỳ dưới đất, thông qua ngôn ngữ cơ thể của mấy nhân viên y tế, đã biết kết quả cấp cứu.

Chu Thị là đại kim chủ của bệnh viện Hằng Ái, không ai dám thờ ơ, đua nhau chạy tới đỡ anh ta, viện trưởng và người phụ trách các khoa trong khoảng thời gian ngắn cũng lũ lượt chạy tới, những tiếng “hãy bớt buồn đau” vang lên như ễnh ương sau mưa, muôn miệng một lời.

Phí Độ cầm điện thoại thông tới Lạc Văn Chu, trong lòng sáng tỏ nghĩ: “Hình như Chu Hoài Tín mất rồi.”

Ý nghĩ này vừa sinh ra, thì trong tim hắn liền “bộp” một phát, giống như tiếng động khi lái xe cán qua một hòn đá nhỏ vậy.

“Tôi nghĩ với năng lực của anh, đuổi theo Đổng Hiểu Tình là rất dễ dàng,” Phí Độ chăm chú nhìn cửa phòng giải phẫu tối om không chớp mắt, đồng thời, ngữ khí vững vàng một lần nữa mở miệng nói với Lạc Văn Chu, “Anh từng tham gia nhiều vụ giải cứu con tin, không thể nào không ổn định được một cô gái cầm dao, cho dù sau khi giết người cô ta quyết định tự kết liễu, tôi tin chỉ cần cô ta do dự một giây, cũng đủ để anh thừa cơ khống chế. Vậy tại sao cô ta lại chết, đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn à?”

Giọng nói đều đều của Phí Độ như một bát nước ấm, theo tín hiệu điện thoại thong thả chảy vào tai Lạc Văn Chu, không biết là vì sao, cõi lòng mới như lửa đốt đã bị vài ba câu này gột hết, anh dập điếu thuốc, ngón cái chống trán, tự dưng rất muốn gặp Phí Độ.

“Dăm ba câu không nói rõ được – các đồng nghiệp trong cục đã có mặt ở bệnh viện Hằng Ái, bên phía Chu Hoài Cẩn tình hình thế nào, có khai gì không?”

“Khai rồi, vụ bắt cóc là do anh ta tự dàn dựng.”

“Được, cho bọn họ khống chế người, dẫn về cục trước,” Lạc Văn Chu dừng một chút, lại tiếp, “Cậu ở bệnh viện chờ tôi.”

Phí Độ tựa hồ không để ý ngữ khí dịu đi trong câu cuối cùng của anh, cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Chu Hoài Cẩn.

Trên mặt Chu Hoài Cẩn không có nước mắt, cũng hầu như không có biểu cảm gì, anh ta chỉ như khó tin nổi mà nhìn chằm chằm phòng giải phẫu… Cho đến khi một người đậy vải trắng bị đẩy ra. Đột nhiên không biết sức lực từ đâu tới, anh ta giãy khỏi mọi người xung quanh muốn kéo mình, bất chấp tất cả mà lao tới, phản ứng đầu tiên chính là vạch tấm vải trắng che trên mặt người chết, nhất định phải tự mình nhìn rõ mới được.

Chu Hoài Tín lặng lẽ nằm đó, sắc mặt trắng bệch, hơi xám, quả nhiên không giống khi còn sống chút nào, khiến Phí Độ nhớ tới một bức tranh mình mua từ hắn – vẽ ngã tư phố dài nườm nượp, nhà lầu san sát và biển quảng cáo dùng màu xám đậm nhạt không đều bôi tùy ý mà thành, đi trên đường đều là xương khô, họ mặc quần áo màu sắc tươi sáng, kiểu dáng khác nhau, chia đám xương khô ra nam nữ già trẻ ba bảy loại.

Chu Hoài Tín tài năng có hạn, trình độ nửa vời, bình thường luôn chọn một số đề tài treo trong phòng khách sẽ khiến người ta hoài nghi chủ nhân có bệnh, không ít người mua tranh chỉ vì nịnh bợ hắn, mua về cũng cất đáy hòm cho đóng bụi. Đám bạn nhậu của Phí Độ cầm tranh Chu Hoài Tín vẽ toàn phải trêu chọc vài câu, thường xuyên hỏi hắn: “Chu đại sư, chừng nào ngài chết? Ngài chết là tranh này có thể tăng giá rồi.”

Bây giờ thì tốt rồi, những tác phẩm hội họa nằm dưới gầm giường, trong tầng hầm, phòng chứa đồ đó, rốt cuộc chờ được tin tức tốt nhất, có hi vọng gặp lại ánh mặt trời.

“Ông Chu, đừng nhìn nữa!”

Mọi người vội vàng muốn lôi Chu Hoài Cẩn ra, môi anh ta run run, giống như còn chưa hoàn hồn.

Phí Độ ngắm nghía anh ta: “Chu tiên sinh.”

Trong lúc hỗn loạn, Chu Hoài Cẩn khó khăn ngưng tụ thần trí còn sót lại, yếu ớt nhìn hắn: “Tôi… xin lỗi, tôi bây giờ… đầu óc hơi rối…”

Lúc này, cảnh sát đi vào, họ đã nhận được thông báo của Lạc Văn Chu, định dẫn Chu Hoài Cẩn đi.

Phí Độ quay lưng về phía họ, hơi khoát tay ra hiệu cho họ chờ, bản thân đi tới nói với Chu Hoài Cẩn: “Họ làm việc có trình tự, lát nữa chỉ sợ phải phiền anh đi theo một chuyến, Chu tiên sinh, hãy tin tôi, tôi có thể tạm thời trông lo cho Hoài Tín thay anh.”

Chu Hoài Cẩn đảo ánh mắt qua cảnh sát vây quanh mình, tựa hồ muốn quay đầu lại nhìn Chu Hoài Tín lần nữa, chẳng biết là không dám hay là thế nào, mà cuối cùng vẫn không nhìn.

Việc đã đến nước này, sau sự chấn động lúc ban đầu, Chu Hoài Cẩn vẫn theo bản năng giữ hình tượng trước mặt người ngoài, anh ta giãy khỏi vệ sĩ đang đỡ mình, đứng thẳng dậy, gật đầu nói với Phí Độ: “Vậy thì phiền anh.”

Phí Độ lại tỉnh bơ đâm một nhát vào tim anh ta: “Hoài Tín liều mạng bảo vệ anh, nhất định là hi vọng anh có thể sống tốt, Chu tiên sinh, anh phải bảo trọng.”

Chu Hoài Cẩn đưa lưng về phía hắn, bước chân hơi loạng choạng.

“A, đúng rồi,” Phí Độ nhìn bóng lưng anh ta, “Còn một chuyện rất quan trọng, khi nãy tôi quên nói – kỳ thực lúc giám định quan hệ ruột thịt của Dương Ba và ông Chu, chúng tôi cũng tiện thể thu thập mẫu của anh với Hoài Tín. Chu tiên sinh, tôi không biết quan hệ gia đình anh phức tạp cỡ nào, nhưng mà ADN thì đơn giản rõ ràng.”

Đồng tử Chu Hoài Cẩn chợt co lại, trong tiếng ngắt câu nhẹ nhàng của Phí Độ, anh ta có dự cảm mơ hồ, từ từ quay người lại.

Phí Độ ra vẻ thương xót lắc đầu, giấu đi nụ cười mỉm như có như không nơi khóe môi: “Rất kỳ lạ, kết quả giám định cho thấy, anh chính là con ruột của Chu Tuấn Mậu.”

Trong một chớp mắt, Chu Hoài Cẩn như không hiểu tiếng Trung Quốc, mù mờ nhìn Phí Độ. Sau đó thần kinh phản xạ hỗn loạn khó khăn chạy hết một vòng, anh ta nhảy dựng lên, túm cổ áo hắn, từ ngữ lộn xộn: “Anh nói cái gì? Anh… anh hãy lặp lại lần nữa…”

Khi thế giới tinh thần của một người ầm ầm sụp đổ, nhìn thẳng vào mắt anh ta, có thể thấy cảnh sắc vô cùng tráng lệ, như tuyết lở trên núi cao, vòi rồng quét ngang xóm làng, sóng thần cao mấy chục mét cuồn cuộn đổ lên đất liền, mưa thiên thạch tầm tã-

Phí Độ cảm nhận được rõ ràng khoái cảm không gì sánh bằng, đó là sự điên đảo thần hồn mà đám cuồng ngược đãi và giết người như ma từ xưa đến nay cùng theo đuổi.

Nhóm cảnh sát hình sự xung quanh hoài nghi Chu Hoài Cẩn muốn hành hung, vội vàng ùa lên, ba chân bốn cẳng khống chế anh ta. Chu Hoài Cẩn trong lời đồn người cũng như tên, trước mặt người khác luôn đầy phong độ, lại suy sụp gào lên: “Không! Không! Anh hãy lặp lại lần nữa! Không thể nào!”

“Không sao chứ?” Một cảnh sát đỡ Phí Độ.

“Không sao,” Phí Độ dùng tay chỉnh cổ áo, “Hãy coi chừng người này cho kỹ, nếu thật sự không xong thì tiêm cho anh ta một mũi thuốc an thần. Cứ yên tâm, chờ anh ta tỉnh táo lại, anh ta sẽ khai hết – Các anh vất vả rồi, cứ về trước đi, tôi chờ đội trưởng Lạc một lúc.”

Viên cảnh sát kia nghe hắn nói thế gật đầu, vội vàng đuổi theo các đồng nghiệp, đi vài chục bước, không biết vì sao lại ngoái đầu nhìn Phí Độ, tự dưng cảm thấy hơi sởn gai ốc.

Phí Độ đâu vào đấy thu xếp cho di thể Chu Hoài Tín, thông báo pháp y, lại khéo léo thoát khỏi người phụ trách bệnh viện Hằng Ái nóng lòng muốn nghe ngóng tình hình, chờ Lạc Văn Chu trước cổng bệnh viện.

Lạc Văn Chu sợ hắn không chịu nổi máu, trên đường đã xử lý đơn giản các vết thương dễ thấy, vốn chuẩn bị sẵn sàng đưa Phí Độ mất nước vào bệnh viện, ai ngờ Phí Độ nguyên lành không nói, trên khuôn mặt xưa nay nhợt nhạt còn có một chút hồng hào khó gặp.

Hai người dăm ba câu trao đổi tin tức với nhau – Lạc Văn Chu hơi do dự, giấu câu Đổng Hiểu Tình nói với mình, Phí Độ thì giọng đều đều thuật lại đại khái lời khai của Chu Hoài Cẩn, lược bớt quá trình mình từng bước một ép anh ta đến suy sụp như thế nào.

Lạc Văn Chu nghe xong ân oán nhà giàu không tưởng tượng nổi của nhà họ Chu, liếc nhìn Phí Độ, lại không nhịn được hỏi: “Kỳ thực cậu nói sợ máu cũng là nói dối tôi đúng không?”

Phí Độ cười mà không đáp, chỉ nói: “Chắc hôm nay sư huynh cũng không có tâm trạng hẹn hò với tôi, có thể phiền anh đưa tôi về nhà một chuyến không – về biệt thự, trước kia anh từng đến rồi.”

Phí Độ bình thường hoạt động trong thành phố, sống ở căn nhà không lớn không nhỏ gần tập đoàn, Lạc Văn Chu ngớ ra một thoáng, mới hiểu Phí Độ đang chỉ ngôi nhà nơi mẹ hắn mất: “Cậu đến đó làm gì?”

Phí Độ tiếc chữ như vàng nói: “Có việc.”

Lạc Văn Chu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Phí Độ không bình thường lắm – sau khi nghe nói Đổng Hiểu Tình chết, hắn lập tức gọi điện lại hỏi tình hình của anh, mà lúc này thấy anh mình mẩy đủ màu, hắn lại không hỏi một tiếng nào. Một người bình thường nói linh tinh nhiều như thế, bây giờ dựa lên ghế lái phụ không nói một lời nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ bệnh viện Hằng Ái đến biệt thự nhà Phí Độ không hề xa, không kẹt xe thì chỉ hai mươi phút là đến, Lạc Văn Chu đậu xe cảnh sát trước cánh cổng lớn âm u mà hoa lệ, đẩy Phí Độ một cái: “Tới rồi.”

Phí Độ mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo như chất vô cơ, cả một câu cảm ơn cũng không có, chẳng nói một lời mở cửa xe muốn xuống.

Lạc Văn Chu rốt cuộc không nhịn được túm cổ tay Phí Độ: “Khoan đã, cậu làm sao vậy?”

Phí Độ giãy mạnh, dĩ nhiên không giãy ra, hắn tựa hồ vô cùng mệt mỏi mà thở dài, thì thào gần như không nghe thấy: “Thả tôi ra.”

Lạc Văn Chu càng nhìn hắn càng cảm thấy không bình thường, đương nhiên không yên tâm buông tay: “Cậu…”

Anh vừa nói một chữ, thì ngay lập tức bị đẩy mạnh lên ghế lái, vết thương sau lưng đau đớn, đóng đinh anh bán thân bất toại tại chỗ, đôi môi lạnh lẽo như băng chặn mất hô hấp-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.