Tiêu Hải Dương lui hai bước, dựa lên tường gian cầu thang, chầm chậm trượt xuống một chút.
“Đúng vậy,” Cậu nói như mớ, “Thế lửa bắt đầu cháy từ một văn phòng dưới tầng hầm, đốt mấy kho rượu dưới hầm, nơi ấy nổ, nhân viên cả tầng đó chẳng mấy ai chạy thoát, chạy ra cũng đều người không ra người quỷ không ra quỷ. Sau khi thế lửa lan tràn, không ít khách cũng bị liên lụy, thương vong vô số, là một vụ… tai nạn đặc biệt lớn.”
Cậu nói đến đây, Lạc Văn Chu mới hơi có ấn tượng – mười bốn năm trước, đội trưởng Trung Quốc vĩ đại còn bị bệnh trung nhị trong tiểu vũ trụ của riêng mình, dù vậy anh cũng có thể chia bớt tinh lực để nghe qua về việc này, đủ thấy đối với người dân địa phương thì vụ cháy ấy quả thật có thể so với sự kiện “911”. (911 tức vụ 11/9 ở Mỹ)
“Lúc ấy hình như liên lụy không ít người, đúng không?” Lạc Văn Chu nhíu mày, “Anh nhớ hình như cũng có trong hệ thống chúng ta…”
“Bởi vì vụ cháy này không chỉ đơn thuần là sự cố phòng cháy,” Tiêu Hải Dương nói, “Dựa theo khẩu cung của người sống sót trốn khỏi hiện trường lúc ấy, hôm đó là ‘lãnh đạo của Cục công an’ đòi hối lộ không được, sinh ra xung đột với quản lý, trong khi xô đẩy lỡ tay đập đầu quản lý vào cạnh bàn, khiến người ta chết tại chỗ. Hung thủ vốn định hủy thi diệt tích, nào ngờ một câu lạc bộ cao cấp như thế mà công trình phòng cháy lại là bài trí, kho rượu xây dựng cũng cực kỳ bất hợp lý, không cẩn thận đốt luôn cả mình.”
“Khoan đã, khoan đã,” Lạc Văn Chu hoàn toàn phục phong cách nói chuyện vừa lộn xộn vừa nhanh như đổ đậu của Tiêu Hải Dương, cảm thấy cậu ta hồi nhỏ quả thật do nguyên nhân gia đình mà lang thang vất vưởng, khiến một phần ngôn ngữ diễn đạt đến giờ chưa phát triển hẳn, vội vàng giơ tay cắt ngang, “Phí Độ câm miệng đi, lại dắt người ta lạc đề rồi – ý chú là gì, ‘lãnh đạo Cục công an’ là chỉ ai? Cố Chiêu sao? Đòi hối lộ lại là thế nào? Làm sao chú biết được? Còn nữa, không phải chúng ta đang nói chuyện Lư Quốc Thịnh à, sao lại nhảy qua đây?”
“Tình hình cụ thể tôi không rõ, những việc này là do tôi nghe lén dăm ba câu từ những người sau đó điều tra lục soát nhà chú mà chắp vá ra – tôi chỉ biết, chú Cố lúc ấy đúng là đang truy tra tung tích kẻ đầu sỏ vụ án 327, tìm đến Cung La Phù, về phần chi tiết cụ thể, chú không thể nói với một học sinh tiểu học như tôi. Nhưng chuyện này sau đó chẳng biết làm sao lại biến thành ‘Cố Chiêu lấy danh nghĩa điều tra tội phạm truy nã, nhiều lần đòi khoản hối lộ lớn từ thương gia, và lỡ tay giết người’, có đủ nhân chứng lẫn vật chứng…” Tiếng Tiêu Hải Dương kẹt trong cổ họng, khàn khàn đổi điệu nghe thật bi thương, “Nếu ăn hối lộ, chú sẽ sống trong… tiểu khu lụp xụp cả rác cũng chẳng ai thèm thu của chúng tôi sao? Cho đến lúc chú chết, món đồ điện đắt nhất trong nhà chính là cái ti vi – còn là chuyên môn mua cho tôi dùng để nối với máy chơi game!”
Lạc Văn Chu và Phí Độ một dựa cửa gian cầu thang, một đứng trong góc, vừa vặn kẹp Tiêu Hải Dương vào giữa. Lạc Văn Chu lần đầu nghe nội tình trong đây, cố giấu sự kinh hãi dưới vẻ thản nhiên, im lặng cùng Phí Độ nhìn nhau một cái – thủ đoạn này quá giống phong cách diệt khẩu của vụ án Chu Thị, một vụ án, cuối cùng có một giải thích hoàn mỹ, hơn nữa “đầu sỏ gây tội” đều chết hợp tình hợp lý, chẳng còn lại gì.
Đội hình sự Cục công an cũng xem như là tinh anh trong hệ thống, đội phó trẻ tuổi triển vọng lại làm chuyện điên rồ như vậy, người có trách nhiệm lãnh đạo dĩ nhiên phải bị liên lụy – chẳng trách Dương Chính Phong năm ấy đã là đội trưởng lại chậm hơn một bước so với cục trưởng Trương cục trưởng Lục cùng thời, thì ra lời đồn Lão Dương từng bị xử phạt giáng cấp không phải tin đồn nhảm – mà vụ án nghiêm trọng này còn ngoài ý muốn dẫn đến cháy lớn, liên lụy vô số người vô tội, tạo thành hậu quả có thể nói là như tai nạn… Vậy trách nhiệm của lãnh đạo sẽ không chỉ một đội trưởng đội hình sự con con như Lão Dương năm đó gánh được, cả thị chính cũng phải bị ảnh hưởng.
Thảo nào chuyện Cố Chiêu bị giấu kín như bưng.
May mà năm ấy mạng internet đáng sợ vẫn chưa mọc rễ nảy mầm trong nước, tin tức lan truyền chưa nhanh, người của các bên tự dưng bị liên lụy mới có thể hết sức ăn ý phủ lên tấm màn gấm, chôn vùi tất cả ngọn nguồn thật sâu dưới đất, thế nên đến nay cũng chẳng truy tra được dấu vết gì.
Lạc Văn Chu bị nhét vào miệng một câu chuyện xưa lên mốc, cau mày nhấm nháp một lúc lâu mới nói: “Vậy chú định thế nào, cho tất cả mọi người biết, nói có người che giấu đào phạm Lư Quốc Thịnh, hay thừa cơ chọc vụ mười mấy năm trước ra, ép Cục công an điều tra lại vụ án Cố Chiêu? Chú đã nắm rõ nội tình, tại sao không sớm cho anh biết?”
Tiêu Hải Dương cứng cổ, không hề thoái nhượng mà cười khẩy: “Bởi vì tôi biết các anh không dám điều tra – nếu may mắn, lần này các anh mèo mù vớ chuột chết, bắt được Lư Quốc Thịnh, cùng lắm là kết thúc vụ án này; không may mắn, Lư Quốc Thịnh vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, các anh nộp lên báo cáo ‘chứng cứ xác thực’, lại ban bố một lệnh truy nã mới, cũng có thể xem như kết án. Vì oan khuất của người khác gì đó, nói thật dễ nghe! Không phải là các anh ‘không cầu có công, chỉ cầu không tội’ sao? Năm đó vụ án Cố Chiêu nhiều điểm đáng ngờ như vậy, mà đã ai truy tra!”
Lạc Văn Chu khoanh tay trước ngực, nghe phát ngôn bừa bãi này, không khỏi vì thời gian thấm thoắt mà sinh lòng cảm thán – chẳng cần nói bao xa, chỉ dăm ba năm trước, có người muốn bị ăn đòn như vậy trước mặt anh, anh nhất định sẽ xắn tay áo cho đối phương thỏa mãn nguyện vọng.
“Đừng nói các anh khác, Vương Hồng Lượng ở khu Hoa Thị một tay che trời nhiều năm, những cô gái chết oan, và đám quỷ xúi quẩy bị ma túy hại cửa nát nhà tan kia, có ai quản à? Cục công an từng quản à? Bởi vì Vương Hồng Lượng không ngu, lão cũng biết bây giờ là xã hội pháp trị, ‘xã hội pháp trị’ bảo vệ người có địa vị, nên lão chọn ra tay toàn là người nghèo không chỗ dựa, người làm thuê đến rồi đi, sống không ai thấy, chết không ai chôn! Nếu không phải gặp lúc tổ chức hội nghị sự việc bại lộ, nếu không phải Hoàng Kính Liêm mỡ heo mờ lòng, động lên đầu Lạc công tử anh, đám cặn bã phân cục có thể bình yên mãi mãi! Sứ giả chính nghĩa các anh đã đi đâu hết?”
Lạc Văn Chu còn chưa nói gì, Phí Độ lại hơi nhíu mày.
“Đúng, Phùng Bân bị giết có cha mẹ, có bạn bè đến minh oan, đến khóc lóc, cậu bé học trường tư, gia đình có người có tiền có địa vị, các anh đương nhiên phải coi trọng, đương nhiên phải tra án phá án cho người ta xem, tương lai đẹp thêm cho lý lịch. Nhưng Cố Chiêu thì sao? Chú ấy một thân một mình, nhà chỉ có mẹ già, sau khi chú xảy ra chuyện cũng ốm liệt giường, chẳng bao lâu thì mất, hỏi ai đòi chân tướng cho chú? Ai sẽ mất công nhớ kỹ oan khuất của chú, có ai còn nhớ tới chú!”
Lạc Văn Chu bất đắc dĩ nói: “Chú…”
Lúc này, Phí Độ thong thả cắt ngang cậu, như một người ngoài cuộc lạnh nhạt xen vào: “Anh muốn khui vụ này ra, lối suy nghĩ có đạo lý nhất định.”
“Nhưng đầu tiên, truyền thông anh chọn tiết lộ đã sai rồi, ‘truyền thông Yến Đô’ chủ yếu nhằm vào internet, không giấu gì anh, tính đến bây giờ, quy mô của chính mình còn chưa mở rộng, mới suốt ngày muốn kiếm tin tức lớn gây chú ý, chưa chắc thật sự có thể dẫn dắt dư luận. Hơn nữa tin sốt dẻo nhiều như thế, ngôi sao ngoại tình cũng hay hơn án giết người, dù có thể dẫn đến thảo luận, không hơn một tuần cũng sẽ bị lãng quên. Tội danh ‘bịa đặt manh mối về tội phạm truy nã để đòi hối lộ’ của Cố Chiêu năm đó ván đã đóng thuyền, có lật lại hay không, không phải vài câu đàm tiếu trên mạng là làm được.”
Tiêu Hải Dương ngớ ra, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ mờ mờ nhìn hắn, không hiểu tại sao Phí Độ đột nhiên đứng về bên mình.
Phí Độ đổi giọng: “Kế tiếp, hiển nhiên anh cũng hiểu, Lư Quốc Thịnh là bị người ta che giấu, vụ án Phùng Bân, nói lạnh lùng một chút, quả thật cực kỳ bi thảm, nhưng cũng là một cơ hội cho chúng ta gặp được kẻ sau màn – chỉ cần anh không đánh rắn động cỏ. Vào lúc chưa chắc ăn này, anh đi chọc thủng vết mưng mủ quá khứ, kinh động thỏ khôn sau lưng, sẽ thế nào đây?”
Các hành động trách móc của Tiêu Hải Dương khi nãy hoàn toàn dựa vào sự kích động, giờ đây kích động đã trút ra gần hết, lý trí không nhiều dần dần quay về, cậu đã nghe lọt những lời khách quan và bình tĩnh của Phí Độ.
“Nếu tôi là kẻ sau màn che giấu tội phạm truy nã, nghe nói lớn chuyện rồi, tôi sẽ tìm đại một lý do giết chết Lư Quốc Thịnh, ném xác ra cho Cục công an kết án – tôi tin việc này đối với kẻ sau màn mà nói, ngay cả ‘tráng sĩ bẻ cổ tay’ cũng chẳng phải, cùng lắm là cởi chiếc tất dính ít bùn thôi.” Phí Độ hòa nhã nhìn Tiêu Hải Dương, “Cảnh sát Tiêu, thủ đoạn không giống ai này của anh rất có thể sẽ hữu dụng, chưa biết chừng sẽ giúp mọi người có được một cuối tuần khỏi cần tăng ca đấy.”
Phí Độ cứ nói một câu, là sắc mặt Tiêu Hải Dương lại nhợt nhạt hơn một chút.
“Về phần Phùng Bân kia, một học sinh cấp ba, nửa đêm không ngủ, trốn ra ngoài chạy lung tung, chết cũng là tự tìm. Cậy nhà có tiền còn không chịu bỏ cuộc lãng phí tài nguyên công cộng và lực lượng cảnh sát điều tra lặp đi lặp lại, người thật sự có oan tình lại chôn sâu dưới đất vàng chẳng ai hỏi han – quả thật vừa nghĩ đã cảm thấy rất bất công, đúng không?” Phí Độ nhìn cậu ta như cười như không, với tay đẩy cửa gian cầu thang, “Nếu cảnh sát Cố dưới suối vàng biết được, nhất định cũng rất oán hận, thật là tội nghiệp.”
Tiêu Hải Dương: “Anh, anh nói bậy!”
“Sao, ông ấy cũng không oán hận à? Thế thật đúng là thánh nhân mà – đã như vậy, anh ở đây khóc lóc om sòm là vì ai?” Phí Độ nhướng hàng mày dài, trưng ra vẻ kinh ngạc khoa trương, nghiêng đầu nhìn cậu ta, “A, tôi hiểu rồi, vậy là chính anh cảm thấy mình từ bỏ nhiều thứ như thế, chỉ vì giải oan cho một người, gánh bao nhiêu bí mật, anh thấy tủi thân cho chính mình.”
Tiêu Hải Dương vừa á khẩu vừa có vài phần kinh sợ.
“Tủi thân thì đừng tiếp tục, cảnh sát Cố cũng chưa từng yêu cầu anh lật lại bản án cho mình, lật án không thành, ông ấy chết rồi còn bị anh oán trách, thật đáng thương. Cần gì phải thế?” Nụ cười như vẽ lên của Phí Độ đã bốc hơi, hắn lạnh lùng liếc Tiêu Hải Dương một cái, rồi cất bước đi.
Lạc Văn Chu lúc này mới ngửi thấy mùi lửa giận thoang thoảng trong lời nói của Phí Độ, lẫn với mùi mộc hương dìu dịu lưu lại trên người, thành một đôi “củi khô lửa bốc”, chui vào ngực Lạc Văn Chu, bắn pháo hoa trong lòng anh – người khác mắng anh, có một người không hay thể hiện cảm xúc lại nổi giận!
“Vì mình.” Anh nghĩ thầm.
Lạc Văn Chu nhận ra, mất rất nhiều sức mới kiềm được không cười ngu ngay tại đây, khi đối mặt với Tiêu Hải Dương lần nữa, trong lòng anh không giận chút nào, cực kỳ hòa ái dễ gần giơ tay ra: “Nộp thẻ công tác và đồ dùng cảnh sát, anh tạm thời đình chỉ công tác chú, chú không có ý kiến chứ?”
Một bầu lửa giận của Tiêu Hải Dương bị mớ băng của Phí Độ hắt thành tro tàn, phẫn nộ lạnh xuống, áy náy lại ngóc đầu lên, tên ngốc này không tự chủ được lại bị Phí Độ dẫn dắt lạc đề, trong lòng hoảng sợ nghĩ: “Mình đang oán hận chú Cố?”
Cậu dường như đối mặt với linh hồn đê tiện của mình, mất hồn mất vía đứng thừ ra chốc lát, chẳng rằng chẳng nói nộp thẻ cảnh sát và còng cho Lạc Văn Chu, rồi như bong bóng xì hơi bay đi.
Phí Độ trực tiếp đi tìm Hạ Hiểu Nam, qua cửa văn phòng vừa vặn nhìn thấy Lang Kiều mới cúp điện thoại đi ra.
Phí Độ: “Báo cho phụ huynh Lương Hữu Kinh rồi à?”
Lang Kiều gật đầu, kế đó ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thức tỉnh trực giác như dã thú, cảm thấy trên người cậu Phí này bọc một tầng băng li ti.
“Tôi muốn đi trò chuyện vài câu với Hạ Hiểu Nam,” Phí Độ lịch sự nói, “Chị có muốn đi cùng tôi không? Ở cùng chị gái trẻ tuổi xinh đẹp có thể giảm bớt căng thẳng cho em gái.”
“À… à.” Lang Kiều mù mờ đi theo Phí Độ, hỏi thử, “Chủ tịch Phí, trời lạnh rồi, có phải Vương Thị sắp phá sản hay không?” (“Trời lạnh rồi, cho Vương Thị phá sản đi” bắt nguồn từ một bộ phụ tử văn, tác giả cho nam chính nói câu này để ra vẻ tổng tài bá đạo nắm giữ sinh tử của người khác, bị người ta bảo là não tàn đăng lên diễn đàn cùng nhau cười chê, sau thường dùng để cười ai đó giả ngầu quá lố)
Phí Độ nghe không hiểu, quay đầu lại hỏi: “Vương Thị là cái gì?”
Lang Kiều dùng ngón tay căng khóe mắt, cho hắn một nụ cười mỉm tràn ngập thế giới hòa bình.
Hạ Hiểu Nam bị kinh động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn người đi vào một cái, lại cúi gằm đầu xuống.
“Bạn học của em đã nói hết với bọn anh rồi,” Phí Độ đi vào không mào đầu dài dòng, nói thẳng, “Về trò săn thú trong lễ Giáng Sinh.”
Hạ Hiểu Nam bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, hơi run rẩy, hoảng loạn nhìn Phí Độ.
“Hãy nói cho anh biết em đang sợ hãi gì,” Phí Độ nhìn vào mắt cô bé, nhìn thấy đồng tử trong căng thẳng rõ ràng co lại, luống cuống muốn né tránh ánh mắt hắn, “Hạ Hiểu Nam, hãy nhìn anh nói chuyện, Phùng Bân đã chết rồi, có thể nói là vì em, một bạn học khác vốn có thể đứng ngoài cuộc, cũng vì em mới đem những việc này tiết lộ cho bọn anh, ông nội em ngồi xe lăn điện chạy từ nhà đến Cục công an, bây giờ còn chưa ăn uống gì ở bên ngoài chờ tin tức. Cả đời này em chỉ muốn làm một cây đèn mỹ nhân dán trên tường sao? Em có thể như một con người đường đường chính chính nói một câu vì bản thân, vì người khác hay không?”
Hạ Hiểu Nam cho tới giờ chỉ biết hét lên và im lặng thừ ra một lát, bất thình lình bật khóc.
Phí Độ chẳng rằng chẳng nói chờ mười mấy phút để em khóc xong, cho đến khi cô bé chỉ còn lại sức thút thít, hắn mới tiếp tục: “Chiêu sinh đặc biệt bình thường phải ký thỏa thuận với nhà trường, em không thể chuyển trường, nhất định phải tham gia thi đại học ở Dục Phấn, nếu không sẽ phải trả lại học bổng đã nhận, đúng không?”
Hạ Hiểu Nam thở không ra hơi mà gật đầu.
“Cho nên em ban đầu chỉ vì sinh tồn ở trường,” Phí Độ nói, “Trước khi công bố, bản thân đối tượng bị bắt trong lễ Giáng Sinh thường không hay biết gì – nhưng lần này có người nói với em trước, trừ Phùng Bân ra còn một người khác đúng không? Em gật hoặc lắc đầu là được.”
Hạ Hiểu Nam hơi chần chừ, lại lần nữa gật đầu.
“Người này ở trường có quyền lực hơn Phùng Bân, hắn yêu cầu em bán đứng người đã có thiện ý nhắc nhở em, nếu không chẳng những khiến em không thể học tiếp ở đây, còn bắt em hoàn lại học bổng. Nhưng mà số tiền đó đã sớm mang về cho ông nội em chữa bệnh, phụ vào khoản chi tiêu trong nhà, em không trả được, chỉ có thể khuất phục.”
Hạ Hiểu Nam nắm chéo áo mình.
“Lúc này, Phùng Bân nói với em kế hoạch của mình, cậu ta muốn dẫn các em bỏ trốn, tiết lộ trật tự không bình thường trong trường – hiển nhiên là cậu ta chuẩn bị đã rất lâu. Em thành ‘nội gian’ trong nhóm.”
“Hắn… hắn chỉ nói muốn tìm người trị Phùng Bân…” Hạ Hiểu Nam rốt cuộc mở miệng nói lí nhí như muỗi kêu, “Em cho rằng bọn chúng muốn tìm người đánh cậu ấy ở ngoài trường, hoặc là để trường tới bắt, cho cậu ấy bị phạt…”
“Phùng Bân gia cảnh khá giả, cha mẹ quen biết rộng, dù bị trường bắt về, cũng sẽ có người nghĩ cách không để cậu ta bị phạt, cậu ta có nhiều đường lui như vậy, tệ nhất còn có thể chuyển trường – đúng không?” Phí Độ nhẹ nhàng nói, “Nhưng em gái à, em có từng suy nghĩ hay không? Dù nghỉ học cũng chưa phải là cùng đường, đời người gặp gỡ cao thấp nhấp nhô, qua hai ba năm nữa chưa biết chắc sẽ thế nào, nhưng mà em có thể cả đời cũng không còn được gặp một nam sinh thích em như thế nữa.”
Hạ Hiểu Nam lại lần nữa khóc không thành tiếng, Lang Kiều cảm thấy mình cũng sắp khóc vì những lời Phí Độ nói, vội vàng lấy khăn giấy đưa cô bé.
Hạ Hiểu Nam vo tròn khăn giấy, nắm trong tay: “Hắn… hắn cài trên di động của em… cài phần mềm theo dõi…”
Phí Độ: “Hắn là ai?”
Hạ Hiểu Nam cạy tay mình đến trầy cả da, không nói ra lời.
Lang Kiều không khỏi truy hỏi: “Đừng sợ, nơi đây là Cục công an, không ai có thể làm gì em đâu, hắn là ai?”
Hạ Hiểu Nam khóc như sắp tắt thở đến nơi, chỉ lắc đầu.
Lang Kiều nhìn Phí Độ, liền thấy Phí Độ đột nhiên đứng dậy, kéo áo khoác ném lên camera, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Hiểu Nam, lấy một tấm danh thiếp trong túi quần đặt trước mặt cô bé, cúi người thì thầm gì đó vào tai em.
Hạ Hiểu Nam kinh hãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lang Kiều: “…”
Ê trai đẹp, cởi áo dùng sắc đẹp dụ dỗ trẻ vị thành niên là không hợp quy định đâu!
Phí Độ cho cô bé nụ cười mỉm không chê vào đâu được, đứng thẳng lên: “Em tin không?”
Hạ Hiểu Nam nín thở nấc, rất lâu mới nói ra một cái tên: “Là… Ngụy Văn Xuyên.”