Đọc Thầm

Quyển 4 - Chương 28: Verkhhovenxki 28



Tiêu Hải Dương giật mình: “Em nói cái gì?”

Phí Độ ấn cậu ta lại: “Em ‘từng nghe nói’? Nghe ai nói? Anh nhớ hình như bọn anh chưa từng công bố danh tính hung thủ mà.”

“Là… lúc ở Cục công an, có một chị hỏi em, ở bên ngoài có gặp một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi hay không, chị ấy nói ngoại hình hắn rất quái dị, cằm đặc biệt dài, như từng độn, mắt hơi lé, nhìn rất hung ác.”

Đây là câu hỏi theo lệ, phải xác định đám trẻ bỏ nhà đi bụi có từng gặp Lư Quốc Thịnh hay không, trong tình huống không cho các em biết danh tính người này, sẽ miêu tả đặc trưng ngoại hình, nếu có chút ấn tượng thì còn cho xem ảnh và tranh chân dung.

Hiển nhiên, cô bé này có phỏng đoán của riêng mình.

“Khi ở bên ngoài em không hề ra khỏi khách sạn, cũng chưa từng gặp người này,” Vương Tiêu hơi do dự, “Nhưng mà… em không chắc chắn.”

“Không sao,” Phí Độ dịu giọng nói, “Em cứ nói đi, là hiểu lầm cũng không hề gì.”

“Mỗi Chủ Nhật bọn em sẽ có một ngày nghỉ, có thể về nhà, ba mẹ em cuối tuần không nghỉ ngơi, lại sợ lãng phí thời gian của em nên không cho em về. Hôm đó, các bạn khác đã về nhà hoặc rủ nhau đi chơi, chỉ có mình em tự học trong lớp, giữa chừng em vào nhà vệ sinh, đang định ra thì nghe thấy có người từ bên ngoài đi vào, là bọn Lương Hữu Kinh.” Vương Tiêu dừng lại, “Em… em sợ đụng phải bọn nó sẽ rầy rà, nên trốn bên trong không ra, muốn chờ bọn nó đi trước.”

“Bọn nó cho rằng trong nhà vệ sinh không có ai, trò chuyện vài câu, em nghe Lương Hữu Kinh nói ‘Bạn của Ngụy Văn Xuyên làm gì mà chảnh ghê, vào ngồi năm phút, nước cũng không uống, bao tay cũng không chịu tháo ra’.”

Tiêu Hải Dương nheo mắt – ở nơi công cộng không uống nước, không tháo bao tay, rất có khả năng là sợ để lại dấu vân tay và ADN.

Vương Tiêu tiếp tục: “Lúc ấy một nữ sinh khác nói ‘Tao cảm thấy lão không giống nhân vật lớn, trông hung dữ, mắt còn lé, rất đáng sợ’.”

Phí Độ trầm giọng hỏi: “Em có nhớ chuyện này xảy ra khi nào không?”

“Nhớ ạ, đầu tháng 11,” Vương Tiêu nói, “Hẳn là cuối tuần đầu tiên của tháng 11, Ngụy Văn Xuyên tổ chức sinh nhật, rất nhiều bạn bè chơi chung đều đến tham dự.”

Phí Độ: “Phùng Bân cũng nằm trong số đó à?”

“Có, trước kia quan hệ của họ còn rất tốt.”

Lư Quốc Thịnh mất tích mười lăm năm xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của một nhóm học sinh trung học, nghe rất khó tin. Trong vụ án 327, hai nghi phạm khác đều vì tiền, chỉ riêng Lư Quốc Thịnh là vì thỏa mãn lạc thú hiếu sát và hành hạ thi thể, một tên biến thái không hơn không kém như vậy, dẫu Ngụy Văn Xuyên là do hắn đẻ ra, hắn cũng tuyệt đối không thèm nhìn đối phương một cái.

Vương Tiêu nói lúc ấy hắn đeo găng tay, nước cũng không uống, thế hắn đến đó làm gì? Sao nghe như đến nhận mục tiêu mưu sát vậy!

Khi đó, nhân vật thần bí “Gửi Lời Thăm Shatov” đã bắt đầu tiếp xúc với Phùng Bân, cậu thiếu niên dũng cảm bắt đầu lập kế hoạch cho một cuộc làm phản và vạch trần gây chấn động, mà không biết mình đã bị để ý.

Phí Độ: “Ở chỗ nào, em có biết không?”

“Em không biết, bọn nó không nói.”

Tiêu Hải Dương nhíu mày.

Song đúng lúc này, Vương Tiêu suy nghĩ một thoáng lại bổ sung một câu: “Em chỉ nghe một đứa nói ‘Món Phật nhảy tường của nhà hàng đó không chính tông, bên trong lại có một miếng cải thìa, buồn cười gần chết’. Lương Hữu Kinh rất thích Ngụy Văn Xuyên, nghe câu này nó liền nổi giận, bảo không hiểu thì đừng nói lung tung, còn nói món người ta làm là món cải tiến, điều chỉnh vì sức khỏe gì đó…”

“Biết rồi, Bắc Uyển Long Vận Thành,” Phí Độ chỉ nghe hai chữ “cải thìa” đã nắm được, “Cảm ơn, em đã giúp đỡ bọn anh nhiều rồi.”

Lúc này, bức màn nhà số 204 kéo ra, một bàn tay lau sương trắng trên cửa sổ, thiếu nữ lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy, xuyên qua lưới chống trộm như lồng sắt nhìn họ. Ngoại hình cô bé cũng thanh tú, nhưng ánh mắt u sầu, thần sắc có chút e dè, cuộc sống thường niên đè nén và khổ sở phủ một tầng xám xịt trên người em, chẳng hề vui tai vui mắt.

Trong điện thoại yên tĩnh, cô bé trầm mặc một lúc lâu, không có vẻ muốn kết thúc cuộc trò chuyện, tựa hồ vẫn còn chuyện muốn nói.

Tiêu Hải Dương vốn lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể mọc cánh bay về Cục công an để điều tra “Bắc Uyển Long Vận Thành” gì đó. Song không biết là bị sự kiên nhẫn của Phí Độ ảnh hưởng hay là thế nào, cậu ngẩng đầu nhìn Vương Tiêu, cảm xúc sôi trào lại từ từ ổn định, thất thần nhớ tới rất nhiều việc.

Cậu nhớ tới những lời đồn đãi nhảm nhí mười bốn năm trước hàng xóm chỉ trỏ căn nhà không một bóng người của Cố Chiêu mà nói, nhớ tới mình tuổi nhỏ vì thế mà cầm nửa cục gạch đánh người ta… Dù rằng cậu không có khiếu làm anh hùng, mỗi lần hăng hái phản kích tất sẽ bị quật ngã xuống đất, lại bị cuộc sống đạp lên lưng mà đi.

Hai chàng trai trong gió lạnh có thể đóng băng người, mỗi người đeo một bên tai nghe, chờ “nàng Rapunzel” bị nhốt trong lao tù thả mái tóc dài xuống.

“Em… em không xinh xắn, không học giỏi, cũng không được quý mến,” Vương Tiêu đột nhiên mở miệng, “Mỗi ngày liên lụy cha mẹ phải xoay vòng vòng. Họ nói nhà em còn ở chỗ này đều là vì em, ngày ngày bắt em phải cố gắng, nhưng em chẳng cố nổi, em làm tốn bao nhiêu tiền của gia đình, bây giờ ngay cả có thể tiếp tục đến trường hay không cũng chưa biết… Người như em, có phải chết đi sẽ tốt hơn không?”

Phí Độ: “Em…”

Hắn mới nói một chữ, đã bị Tiêu Hải Dương bên cạnh cắt ngang.

“Anh hồi nhỏ tính tình rất quái gở,” Tiêu Hải Dương bỗng nhiên nói cứng nhắc, phát hiện Phí Độ nhìn mình liền nhếch miệng khá tự giễu, “Bây giờ tính tình cũng rất quái gở, có khả năng là trời sinh, người khác đều không thích chơi với anh, quan hệ với đồng nghiệp cũng chẳng ra làm sao. Lúc ba mẹ ly hôn, ba chỉ anh mà nói với mẹ là ‘Cô mang gánh nặng này đi đi, tôi cho cô thêm tiền’… Anh cũng mãi chẳng có tác dụng gì, em xem, anh là một cảnh sát, lần nọ đi làm về gặp một tên móc túi, muốn bắt hắn, kết quả là bị hắn đẩy ngã, nhìn hắn bỏ trốn mất dạng. Nhưng anh vẫn muốn làm tiếp thử xem, tháng ngày về sau dài như vậy, biết đâu sẽ có một ngày khá lên… Lỡ như thế thì sao?”

Vương Tiêu gục lên cửa sổ òa khóc nức nở.

“Nếu ngày nào đó em quyết định phải khiến một số người trả giá đắt, không cần gọi 110, cứ gọi số điện thoại này, anh sẽ trực tiếp dẫn em đến Cục công an.” Phí Độ dặn một câu, đoạn đẩy Tiêu Hải Dương, “Đi thôi.”

Tiêu Hải Dương im lặng đi theo hắn, cho đến khi điều hòa trong xe thổi nóng tay chân, cậu rốt cuộc có đủ dũng khí mở miệng: “Tôi… tôi tình huống này, bây giờ nên làm thế nào mới có thể quay về đội?”

Phí Độ tựa hồ đang tập trung hết tinh thần vào tình hình giao thông phía trước.

Tiêu Hải Dương lại vội vàng căng thẳng bổ sung một câu: “Khi nãy anh bảo đội trưởng Lạc không nói ra chuyện tạm thời cách chức tôi, là… là… anh giỏi ăn nói như vậy, liệu có thể… xem giúp tôi bản kiểm điểm đó có chỗ nào viết không đúng hay không?”

Phí Độ phì cười: “Sếp các anh lúc rỗi việc thích xem kiểm điểm của người khác để giải sầu?”

Tiêu Hải Dương trưng ra vẻ mặt mù tịt.

Xe qua ngã tư, Phí Độ lắc đầu, lấy một tấm thẻ công tác trong túi quần, ném vào lòng Tiêu Hải Dương đang ngây ra như phỗng.

Lúc này, Lạc Văn Chu đang quan sát Ngụy Văn Xuyên qua camera.

Không biết là trời sinh đã như thế hay là vì sao, trên mặt Ngụy Văn Xuyên tựa hồ luôn có nụ cười mỉm khó miêu tả, chẳng qua mới mười lăm mười sáu tuổi, đối mặt với hai cảnh sát luân phiên tra hỏi, nụ cười như vẽ lên vẫn có thể không chút rung rinh.

“Ngụy Văn Xuyên, có người tố cáo em là đầu lĩnh của tiểu đoàn thể trong trường, thường xuyên giật dây người khác bắt nạt bạn học bằng đủ các trò, làm nhục nhân cách và tạo thành tổn thương thân thể cho các bạn, em có thừa nhận không?”

Ngụy Văn Xuyên nhún vai, nhướng hàng mày ngay ngắn, buông tay: “Tiểu đoàn thể là chỉ cái gì? Chị à, chị không có vài đồng nghiệp chơi thân à, nếu thường xuyên chơi với bạn mà gọi là ‘tiểu đoàn thể’, vậy đồng nghiệp quan hệ tốt như các chị phải chăng có thể gọi là ‘kết đảng’?”

Lang Kiều đen sì mặt: “Bọn chị đang thẩm vấn em, sao em nói thừa vậy? Còn nói lung tung là bọn chị sẽ nhốt em lại.”

Mấy câu hù dọa trẻ con này của cô căn bản chẳng làm gì được Ngụy Văn Xuyên, gã thiếu niên ấy còn bật cười: “Chị cảnh sát à, nhốt em cũng không thể vô duyên vô cớ chứ? Về phần ‘làm nhục nhân cách’ và ‘tổn thương thân thể’ – Em làm nhục ai? Tổn thương ai? Có đoạn phim hay đoạn ghi âm nào chứng minh em từng làm nhục người khác không? Tổn thương thân thể dù gì cũng nên có một bản báo cáo kiểm tra thương tật chứ?”

Đào Nhiên nhíu mày nhìn Ngụy Văn Xuyên cứng đầu: “Ngụy Văn Xuyên, anh hi vọng em có thái độ đàng hoàng một chút. Hiện tại bọn anh có chứng cứ xác thực chứng minh em liên quan đến vụ án xâm phạm tình dục tập thể, em có gia cảnh tốt, học tập cũng không tệ, tương lai tươi sáng, em không muốn có vết nhơ phạm tội ngồi tù vài năm chứ?”

“Xâm phạm tình dục ai? Vương Tiêu?” Ngụy Văn Xuyên giơ tay che một mắt, im lặng một lúc, đoạn gã cười giễu, “Đừng đùa nữa, anh cảnh sát, phiền anh nhìn em rồi nhìn lại Vương Tiêu xem – bằng ngoại hình nó, một sợi tóc đụng trúng em cũng là em bị thiệt đó? Xin hỏi cái gọi là ‘chứng cứ xác thực’ của các anh là gì? Vương Tiêu tự mình nói à? Trời ơi, đúng là xấu xí thích gây sự chú ý mà.”

“Bớt làm bộ làm tịch đi! Chuyện em gắn thiết bị theo dõi vào điện thoại di động của bạn học nữ phải giải thích thế nào đây!”

Lần này, Ngụy Văn Xuyên rốt cuộc thoáng sửng sốt, trên mặt tích tắc hiện lên vẻ tức giận khó tin nổi, như không dám tin Hạ Hiểu Nam có gan bán đứng mình, sau đó mau chóng bình tĩnh lại.

Gã dựa ghế, mí mắt cụp xuống: “Hạ Hiểu Nam à? Đúng, là em gắn, Hạ Hiểu Nam ngoại hình không tệ, em cảm thấy cũng được, muốn đùa nó chút thôi – vả lại em đâu có xâm phạm sự riêng tư của nó, em đâu có rình trộm, thiết bị theo dõi là gắn ngay trước mặt nó, không thích thì nó có thể tự tháo ra, cho dù nó bị thiểu năng, cũng có thể không dùng cái điện thoại đó mà đúng không? Chuyện hai bên cùng tình nguyện cũng là phạm pháp à?”

“Em gắn thiết bị theo dõi vào di động của Hạ Hiểu Nam, tại sao khi giáo viên và cảnh sát đều đang tìm kiếm các bạn em không đưa ra manh mối?”

“Có ai hỏi em đâu,” Ngụy Văn Xuyên hùng hồn nói, “Vả lại, việc này liên quan gì đến em?”

“Nhưng khi Phùng Bân bị giết, hung thủ dựa vào thiết bị theo dõi trên di động của cô bé để đuổi theo hai người.” Đào Nhiên trầm giọng nói, “Em có lời gì muốn nói?”

Ngụy Văn Xuyên nhìn thẳng Đào Nhiên không mảy may trốn tránh, nơi khóe môi là nụ cười giả dối: “Thứ nhất, các anh bắt được tên sát nhân rồi à? Là tên sát nhân tự mình thừa nhận, hắn tìm được Phùng Bân thông qua thiết bị theo dõi ấy? Thứ hai, cho dù phải, thiết bị theo dõi ấy rất đơn giản, bất cứ ai đều có thể thông qua phần mềm tìm kiếm con nhỏ đó, dựa vào đâu mà nói liên quan tới em? Thứ ba – nói vậy khi Phùng Bân chết, Hạ Hiểu Nam ở bên cạnh? Thế tại sao hung thủ giết Phùng Bân mà không giết nó, chẳng lẽ không chứng minh nó có vấn đề à? Vẫn là câu nói kia, liên quan gì tới em?”

Lạc Văn Chu không nhịn được nữa, đang định tự mình ra trận trị thằng lỏi này, thì điện thoại đổ chuông.

“… Bắc Uyển Long Vận Thành,” Bước chân anh phút chốc dừng lại, giọng nói cơ hồ đè trong cổ, “Cậu xác định chứ? Không… chuyện này hãy giữ bí mật, cậu khoan tới đây, coi chừng cả tên ngốc Tiêu Hải Dương kia nữa, chờ tôi về nhà rồi nói tiếp.”

Lạc Văn Chu cúp điện thoại, đứng tại chỗ cũng có thể cảm thấy tim đập như điên, anh một mình đi quanh trong phòng giám sát hai vòng, uống một hơi hết nửa ly trà bên cạnh, lúc cầm bộ đàm lên lần nữa, anh đã khống chế được biểu cảm.

“Không thừa nhận thì nhốt một ngày, gia giáo cái khỉ gì,” Lạc Văn Chu nói với giọng hơi giận dữ, “Tìm vài anh em thay nhau thẩm vấn, tôi không tin chúng ta không làm gì được một thằng oắt con như nó.”

Nửa tiếng sau, Lạc Văn Chu lần lượt gọi điện cho mấy thủ trưởng trực tiếp của đội hình sự để báo cáo tiến độ công việc, đi vào hành lang, như cố ý như vô tình ngẩng đầu nhìn camera trong một góc, quay về nó đốt một điếu thuốc như khiêu khích, rồi thong thả đi ra ngoài.

“Có một số người đã thay đổi” – đây là câu đau lòng nhất trong bức di thư của Lão Dương.

Lần trước bắt Trịnh Khải Phong, do để lộ bí mật dẫn đến Trịnh Khải Phong nhận được tin tức bỏ trốn, rồi lại cho kẻ sau màn cơ hội giết người diệt khẩu, lần này tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.

Lạc Văn Chu đi xuống lầu, mặt không cảm xúc búng tàn thuốc vào thùng rác, quay đầu thoáng nhìn tòa nhà gắn quốc huy.

Anh bỗng nhiên có dự cảm, họ đã rất gần chân tướng.

Tiêu Hải Dương câu nệ ngồi trong phòng khách nhà Lạc Văn Chu, thô lố mắt nhìn nhau với con Lạc Một Nồi.

Lạc Một Nồi đã tỉnh rượu xù lông lên, vẻ mặt không hài lòng đi quanh cậu, cái đuôi xù chạm vào ống quần Tiêu Hải Dương, ngài mèo uy phong nhe hàm răng nhọn hoắt, “Ngoao” một tiếng hù cậu ta.

Tiêu Hải Dương im lặng co chân lại, dáng ngồi càng câu nệ hơn. Lạc Một Nồi đã chứng thực phán đoán của mình, nhận định đây là một tên loài người dễ ức hiếp, liền hống hách làm vẻ mặt bễ nghễ, nhảy lên bàn trà, ưỡn ngực ngồi ngay ngắn thành một đống, triển khai giám thị kín kẽ dành cho Tiêu Hải Dương.

Phí Độ rót ly trà cho Tiêu Hải Dương, nhân Lạc Văn Chu vắng nhà, lén mò đến tủ rượu hôm qua đã thăm dò rõ ràng, chọn chọn lựa lựa trong một đống rượu vang giá trung bình, rút một chai “tướng quân” giữa đám lùn, rót cho mình một ly.

Lạc Một Nồi ngửi thấy mùi rượu, lập tức đổi khuôn mặt khác, lao tới cọ ống quần hắn “ư ử” làm nũng, thấy Phí Độ không định ngó tới mình, nó không nhịn được giơ móng vuốt, toan tính túm ống quần trèo lên người hắn như bình thường đối phó Lạc Văn Chu.

Phí Độ nhấp một ngụm rượu vang, cúi đầu nhìn nó một cái.

Lạc Một Nồi giơ chân lên giữa chừng cứng đờ chốc lát lại rụt về, nó ngoan ngoãn co tròn thành một cục lông, không dám làm ẩu nữa.

Tiêu Hải Dương chăm chú nhìn hắn: “Con mèo của anh rất nghe lời.”

“Lạc Văn Chu nuôi,” Phí Độ làm bộ điềm nhiên nói, “Nhưng mà dạo gần đây toàn tôi cho ăn.”

Người bình thường nghe câu này sẽ lấy làm lạ rằng tại sao mèo của Lạc Văn Chu lại do hắn cho ăn, kế đó giật mình hỏi một câu “Anh ở nhà đội trưởng Lạc à”.

Song đồng chí Tiêu Hải Dương không hề là người bình thường, trong lòng chứa toàn Lư Quốc Thịnh, chỉ trằn trọc trăn trở vì tội phạm truy nã, chẳng có thời gian để ý chuyện khác, bị Phí Độ dụ về, căn bản không biết mông mình lúc này đang ngồi trên sofa nhà Lạc Văn Chu. Cậu “À” một tiếng, phớt lờ sự khoe khoang mập mờ của Phí Độ, nghiêm trang nói: “Vừa rồi tôi vẫn đang suy nghĩ, nếu kẻ Vương Tiêu nghe nói chính là Lư Quốc Thịnh, tại sao hắn bình thường đều chú ý không để lại dấu vết, mà hôm giết Phùng Bân phải để lại dấu vân tay?”

Phí Độ: “…”

Cảnh sát hình sự Cục công an thành phố tuyển đều chậm chạp như thế à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.