Đọc Thầm

Quyển 5 - Chương 19: Edmond Dantès 19



Tiêu Hải Dương thoáng chần chừ: “Việc này tôi còn chưa điều tra được.”

“Tôi thì đã có chút manh mối.” Lạc Văn Chu đột nhiên xen vào, “Đây cũng là nguyên nhân tôi gọi tất cả tới.”

“Lúc điều tra Vương Hồng Lượng, tôi đến tòa nhà Hồng Phúc cứu Trần Chấn, gặp một nhân viên phục vụ giả làm tiếp tân; sau đó, trong vụ án trung học Dục Phấn, Phùng Bân bị giết ở Chung Cổ Lầu, tôi với Phí Độ đã đi điều tra dọc theo tuyến đường hai em học sinh ấy đi qua…”

“Hả?” Lang Kiều nhạy bén bắt được tin tức mấu chốt, “Hai người các anh đi gương… chỗ đó, tra, tra án à?”

Cô nói xong, xung quanh liền yên tĩnh – Tiêu Hải Dương không hề biết cô đang nói gì, Phí Độ chống đầu nhìn cô như cười như không, như thể đại yêu quái chờ thời cơ nuốt hồn phách người, Lang Kiều sợ quá không dám nhìn hắn, im lặng chuyển dời tầm mắt.

Lạc Văn Chu thì “hiền từ” hơn hắn, chỉ lấy ra cái túi đựng hồ sơ rất cũ, điêu luyện đập trán Lang mắt to một phát: “Chỉ có em thông minh!”

Lang Kiều: “… Phụ hoàng, con ngốc!”

Lạc Văn Chu lườm cô một cái, vuốt phẳng túi đựng hồ sơ cũ sắp bung ra: “Bọn tôi gặp một tuần tra viên giả mạo danh thay thế ở nơi Phùng Bân xảy ra chuyện; khi truy bắt Lư Quốc Thịnh, camera của Long Vận Thành đã bị người ta đổi, sau đó bảo vệ ‘Vương Kiện’ mất tích – bảo vệ giả; về sau điều tra Vương Tiêu một lần nữa, bọn tôi đã xem lại đoạn băng theo dõi hôm mùng 6 tháng 11 của trung học Dục Phấn, phát hiện mấy nữ sinh Vương Tiêu nhắc tới trong lời khai không hề quay về trường, lúc ấy đi theo cô bé vào nhà vệ sinh kỳ thực là một lao công.”

“Lao công giả.” Lạc Văn Chu dừng lại, “Thêm một người này, Triệu Ngọc Long giả, nhận ra quy luật và cách thức gây án chưa?”

“Đều là tiểu nhân vật, thân phận bên ngoài là người một mình xa quê hoặc nhân viên tạm thời, các ngành nghề có tính lưu động rất cao, không khó ngụy trang.” Tiêu Hải Dương lập tức hiểu ra, tiếp lời, “Hơn nữa hình như đều có nguyên mẫu, ví dụ như thật sự có một Triệu Ngọc Long, quê quán, họ tên, tuổi tác, thậm chí phần kinh nghiệm việc làm đều phù hợp, như vậy lỡ có người đi điều tra, chỉ cần không tra cặn kẽ gốc rễ, cũng không dễ phát hiện sơ hở!”

“Anh còn sót một người,” Phí Độ nói rất khẽ, “Nhân viên chuyển phát giả Đổng Càn vẫn tiếp xúc trước khi tông chết Chu Tuấn Mậu cũng không tìm được. Trong tình huống không suy xét động cơ, tôi cảm thấy vụ án ấy quy về loại này càng thích hợp hơn.”

“Nhân viên phục vụ, tuần tra viên, bảo vệ, lao công, nhân viên chuyển phát…” Lang Kiều rùng mình, phát hiện việc thế này không thể nghĩ nhiều, vì sẽ dễ mắc chứng hoang tưởng bị hại – nhân viên phục vụ có thể tùy tiện giở trò với rượu nước thức ăn, tuần tra viên và bảo vệ hầu như đều là tượng trưng cho an toàn, lao công như người ẩn hình trong bất cứ hoàn cảnh nào, ra vào đâu đều không gây hoài nghi, nhân viên chuyển phát có thể gõ mở cửa vô số ngôi nhà không hề cảnh giác.

Nhưng mâu thuẫn là, những ngành nghề phục vụ được giao phó lòng tin vượt mức này, đôi khi vừa vặn là nhân viên lưu động nhiều nhất, đổi người thường xuyên nhất, ra vào xét duyệt thiếu nghiêm ngặt nhất.

“Kẻ mạo danh bằng một tờ chứng minh thư giả có thể ẩn nấp lâu dài trong một thời gian nhất định, đây rất có thể là cùng một băng nhóm.” Lạc Văn Chu lấy một tấm ảnh trong túi đựng hồ sơ, “Nhưng may mắn là, chúng ta đã tìm được một ‘đầu mối’ trong đó.”

“Người đàn bà này tên Chu Phượng, chính là lao công giả lẻn vào trường Vương Tiêu, có thể xác nhận danh tính là vì từng có tiền án. Mười bốn năm trước, chồng mới cưới của Chu Phượng bị giết, hung thủ được phán là người có chướng ngại tinh thần không thể khống chế hành vi, miễn xử phạt hình sự. Sau đó Chu Phượng không phục, từng lẻn vào bệnh viện tâm thần ý đồ hành hung báo thù nhưng chưa toại, về sau vụ án này được vào kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên,” Lạc Văn Chu dừng lại, rút trong túi ra bảy tập hồ sơ mỏng, đưa cho mọi người chuyền nhau xem, “Có thể các cô cậu còn chưa biết, kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên xảy ra một chút ngoài ý muốn.”

Lang Kiều: “Chuyện gì ngoài ý muốn anh?”

“Kế hoạch Tập Tranh lần đầu tiên thu thập mấy vụ án chưa kết do các loại nguyên nhân mà không thể bắt được nghi phạm, chính là mấy bản trên tay mọi người, đều là án cũ, một số là kỹ thuật hạn chế, một số là thời gian qua đi mọi thứ đổi thay, không đủ bằng chứng… đủ các nguyên nhân, tóm lại nghi phạm đều không phải trả giá nên trả – thêm một kẻ bị tâm thần miễn xử phạt hình sự, tổng cộng bảy vụ án – chút tư liệu này tôi lừa gạt trộm cắp mới kiếm được, là trái quy định, phải bảo mật chặt chẽ, không được ra khỏi căn phòng này – sau khi những vụ án chưa kết này bị đưa vào kế hoạch Tập Tranh, mỗi một nghi phạm lớn nhất lại do không đủ chứng cứ mà không thể bị bắt đều trước sau chết một cách lạ lùng.”

“Nguyên nhân cái chết cũng rất hay ho,” Phí Độ chóng vánh xem lướt qua tập hồ sơ cũ, “Ví dụ như vụ án bệnh nhân tâm thần giết người, hung thủ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần này, nguyên nhân cái chết rất giống nạn nhân hắn sát hại trước khi nhập viện, đều là bị cùng một loại dao đâm nhiều nhát vào vùng ngực bụng, vết thương phân bố cũng gần như nhất trí. Hôm kẻ tâm thần này bị giết, bệnh viện đột nhiên cúp điện, camera không dùng được, có người thần không biết quỷ không hay đánh thuốc mê y tá trực, cạy khóa cửa – mà quần áo dính máu và hung khí đâm chết hắn cuối cùng tìm được ở phòng bệnh kế bên, trên hung khí còn phát hiện dấu vân tay bệnh nhân phòng bên… Có điều kẻ kia điên rất nặng, hầu như không thể trao đổi, không thẩm vấn được gì, cho dù thật sự là hắn giết cũng chỉ có thể bỏ vậy.”

“Một kẻ tâm thần giết người, sau đó bị một kẻ tâm thần khác giết?” Đào Nhiên đầu dây bên kia nói, “Đây tính là gì? Nhân quả báo ứng?”

“Một vụ là nhân quả báo ứng, nhiều vụ liên tiếp xảy ra, chỉ sợ ‘báo ứng’ này không phải là tự nhiên.” Phí Độ nở nụ cười, song không biết nghĩ tới điều gì mà nụ cười lập tức tiêu tan, ánh mắt hơi trầm xuống – dùng phương pháp nào đó âm thầm tập hợp nạn nhân trong các vụ án nghiêm trọng, bố trí họ như quân cờ, lợi dụng các tiểu nhân vật không hút mắt dệt thành một tấm lưới… Nếu không phải hắn sinh ra muộn mười mấy năm, Phí Độ cơ hồ hoài nghi việc này là do chính hắn làm, hắn không nhịn được quay đầu đi ho khan vài tiếng.

“Đã bảo bớt nói đi nghe chưa?” Lạc Văn Chu nhíu mày, đẩy một ly nước ấm đến trước mặt hắn, “Còn nói leo tôi dán miệng cậu bây giờ.”

“Kế hoạch Tập Tranh lần trước vì vậy mà bị buộc dừng?” Lang Kiều hỏi, “Thế những người này là do ai giết?”

“Người phụ trách kế hoạch Tập Tranh lần đó là một giáo sư có thâm niên bên phía Đại học Công an Yến Thành, tên ‘Phạm Tư Viễn’, anh đã tra qua, Lão Dương, cục trưởng Lục, Cố Chiêu – những người từng học tập hoặc đào tạo chuyên sâu ở Đại học Công an Yến Thành, đều từng là học trò của ông ta, sau đó người này mai danh ẩn tích, hai ba năm sau trạng thái trong hồ sơ mới sửa thành ‘đã chết’.”

Tiêu Hải Dương nghe thấy hai chữ “Cố Chiêu”, đại não liền chập mạch một nửa trước, nghệt mặt hỏi: “Ý là gì?”

“Ý là, rất có thể Phạm Tư Viễn này mất tích trước, rồi mấy năm sau ‘chết’.” Lạc Văn Chu nhấn từng chữ, “Rất có khả năng chỉ là ‘chết’ trên ý nghĩa pháp luật.”

Tiêu Hải Dương ngẩng phắt đầu lên.

“Nhưng tại sao? Động cơ là gì?” Lang Kiều nói, “Sếp, em xin mượn câu cửa miệng của anh – căn cứ đâu?”

“Động cơ sợ rằng phải bắt được người mới biết, căn cứ thì cần các em đi tìm, chứ không anh gọi các em đến làm gì?” Lạc Văn Chu nhún vai, thành sếp chỉ có điểm này là tốt, có thể nghiêm khắc với người khoan dung với mình, khi hỏi người khác căn cứ thì thoải mái chìa tay, khi người khác hỏi căn cứ thì sai đám đàn em tự đi điều tra, “Lý luận tôi đã cho rồi, các đồng chí, việc nghiệm chứng lý luận phải dựa vào các bạn!”

Lang Kiều: “…”

“Bảy vụ án chưa kết này, phải từng vụ một đi điều tra, đi ngược dòng, đào xới họ hàng gần và bất cứ người nào có quan hệ thân cận với nạn nhân khi còn sống, bất cứ một ai đều không thể bỏ qua. Nếu như một loạt ‘người giả’ này thật sự đều là người dính dáng đến bản án cũ, vậy danh tính kẻ sau lưng không cần nói cũng biết – Tiêu Hải Dương, chú lại sao thế?”

Ngực Tiêu Hải Dương thoáng phập phồng mạnh, cậu ngước đôi mắt hơi đăm đăm: “Đội trưởng Lạc, Phạm Tư Viễn này đã được nhiều người tin tưởng như vậy, liệu có khả năng… liệu có khả năng ông ta cũng là người biết chuyện mười bốn năm trước? Khi chú Cố nghi ngờ Cục công an có nội gian, lại không thể phán đoán ai có hiềm nghi, liệu có tìm kiếm sự trợ giúp khác? Chẳng hạn như thầy của mình? Liệu có khả năng người bán đứng chú Cố căn bản không ở Cục công an?”

Lạc Văn Chu sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đột ngột đổ chuông, anh dùng tay ra hiệu cho Tiêu Hải Dương rồi nghe máy: “Ừm… Hửm? Cái gì, hôm nay à? Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Mọi người nhìn anh, Lạc Văn Chu bỏ điện thoại xuống: “Tổ điều tra quyết định tạm kết thúc điều tra đối với cục trưởng Lục.”

Lang Kiều thoạt đầu ngớ ra, sau đó vui mừng ra mặt: “Cục trưởng Lục thoát khỏi hiềm nghi rồi!”

“Không, chỉ là tạm thời,” Lạc Văn Chu nhanh chóng nói, “Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, trong khoảng thời gian này sếp không thể rời khỏi thành phố – như vậy, mọi người đi điều tra trước, Phí Độ chưa khỏi bệnh đừng chạy lung tung, hãy ở nhà tập hợp tin tức. Tôi đi thăm cục trưởng Lục, tiện thể hỏi kỹ hơn về chuyện ‘Tập Tranh’.”

Điều tra viên khách sáo tiễn Lục Hữu Lương ra cổng, còn điều một chiếc xe chuẩn bị đưa ông về: “Cục trưởng Lục, ông về đơn vị hay về nhà? Cục công an bây giờ quả thật cũng có rất nhiều công việc cần chủ trì.”

Cục trưởng Lục thoáng dừng bước, đột nhiên nói: “Tôi có thể gặp Lão Trương một chút không?”

Điều tra viên sửng sốt, kế đó nói hết sức lễ độ: “Việc này chỉ sợ…”

“Đương nhiên không phải là gặp riêng, các anh phái người canh cũng được.” Lục Hữu Lương nói, “Tôi và Lão Trương cộng tác với nhau đã rất nhiều năm, trên tình cảm và trên lý trí tôi đều không muốn tin ông ấy có vấn đề, để hai chúng tôi trò chuyện vài câu, biết đâu có thể nhớ ra chỗ nào bị sót – không thì anh cứ hỏi ý cấp trên trước đi?”

Điều tra viên nhìn thật sâu vào mắt ông một cái, đoạn cầm điện thoại đi sang một bên.

Một tiếng sau, Trương Xuân Cửu và Lục Hữu Lương được dẫn đến phòng tiếp khách nhỏ đơn giản, hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười khổ như đã cách cả đời – Trương Xuân Cửu trông gầy hơn, tóc mai Lục Hữu Lương đã bạc thêm một nửa so với mấy hôm trước, hẳn nhiên đều bị giày vò không ít.

“Là tôi không quản lý tốt công việc anh để lại, mới chưa đầy một năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến anh bị liên lụy.” Lục Hữu Lương nói.

Trương Xuân Cửu lại giơ một tay, hơi gấp gáp cắt ngang: “Lão Lục, năm đó không phải là anh.”

Lục Hữu Lương không ngờ ông ta ngay cả bước chào hỏi cũng lược bớt, muốn vào thẳng chủ đề, không khỏi nhìn điều tra viên bàng thính bên cạnh, điều tra viên im lặng bật bút ghi âm.

“Tôi biết không phải anh,” Lục Hữu Lương thở dài, nói, “Chúng ta làm anh em bao nhiêu năm, đều biết rõ về nhau.”

“Năm đó anh không hề hay biết chuyện Cố Chiêu lén điều tra Cung La Phù, nhất định là hắn đã chọn một người tin tưởng nhất,” Trương Xuân Cửu hạ giọng, “Chú biết người hắn tin tưởng nhất là ai!”

Lục Hữu Lương ngớ ra, lập tức định thần lại: “Ý anh là…”

“Chú hãy nghe anh nói, mấy hôm nay ở đây phối hợp điều tra, người ta lôi hết công việc những năm gần đây anh bố trí ra tra một lượt, có người hỏi anh tại sao xin khởi động ‘kế hoạch Tập Tranh’ lần thứ hai,” Trương Xuân Cửu nhanh chóng nói, “Lúc ấy anh nghe mà ngớ người, hỏi ‘Kế hoạch Tập Tranh gì?’, họ liền đưa anh xem bản báo cáo anh đánh – Lão Lục, anh quả thật đã làm một bản báo cáo, chú biết anh vẫn muốn hoàn thiện việc quản lý hồ sơ điện tử nội bộ chúng ta, ngoại trừ hệ thống đi làm nhiệm vụ thông minh, anh còn muốn phân loại hồ sơ vụ án, thêm thành quả nghiên cứu lý luận, để về sau tham khảo phá án, trong báo cáo anh chỉ nói ra những việc này, chưa hề đặt tên cho hạng mục này, càng chưa hề nói nó tên là ‘kế hoạch Tập Tranh’!”

Lục Hữu Lương chợt trợn to mắt, vô thức siết chặt bàn tay trong túi áo khoác.

“Hạng mục này là sau khi anh rời nhiệm mới phê duyệt,” Trương Xuân Cửu nói, “Lão Lục, ai đặt cho nó cái tên ‘Tập Tranh’? Tại sao phải đặt tên này?”

Lục Hữu Lương há miệng, một lúc lâu mới hơi ngắc ngứ nói: “Nếu không phải anh, thì là… bên phía Đại học Công an Yến Thành.”

“Phạm Tư Viễn chết thật rồi sao?” Trương Xuân Cửu ngắt từng chữ, “Ai muốn hồi sinh ‘u linh’ này? Ai muốn vu oan hãm hại anh – chúng ta? Ai nấp trong đội ngũ lén truyền tin tức ra ngoài? Lão Lục, hãy cho bọn trẻ dưới tay chú đi điều tra, bắt được người này mới có thể trả lại cho anh sự trong sạch!”

Lục Hữu Lương cơ hồ hồn lìa khỏi xác ngồi lên xe, ông biết tài xế trên danh nghĩa là đưa mình về, thực tế còn đang âm thầm quan sát mình, song mấy câu khi nãy Trương Xuân Cửu nói liên tục quanh quẩn bên tai – chú biết người hắn tin tưởng nhất là ai!

Khi Cố Chiêu học chuyên sâu ở Đại học Công an Yến Thành, quan hệ với thầy hướng dẫn Phạm Tư Viễn quả thật rất tốt, lúc ấy ông ta cảm thấy trong Cục công an có nội gian, ai cũng không an toàn, cho nên đã lựa chọn thầy hướng dẫn sao?

Hay… ông ta tin tưởng nhất chính là người đó?

Cục công an sẽ không sắp xếp cho cảnh sát hình sự người hợp tác cố định theo tính cưỡng chế, chỉ là khi làm nhiệm vụ thực tế, ai cũng có người quen hành động cùng, ví dụ như Lạc Văn Chu và Đào Nhiên bây giờ – Cố Chiêu và Dương Chính Phong năm ấy.

Khi lần đầu tiên phát hiện vân tay Lư Quốc Thịnh, Dương Chính Phong vừa vặn đi vắng, vậy sau đó thì sao? Nếu Cố Chiêu hoài nghi xung quanh có người tiết lộ bí mật, thế Dương Chính Phong lúc ấy vắng mặt chẳng phải là vừa khéo có thể đứng ngoài cuộc tẩy sạch hiềm nghi? Ông ta và Cố Chiêu một đội trưởng một đội phó, trong công việc luôn đi chung nhiều nhất, hợp cạ nhất…

Nếu không phải Dương Chính Phong ba năm trước đã hy sinh, bây giờ lật lại vụ án Cố Chiêu, trọng điểm hoài nghi tuyệt đối sẽ là ông ta.

“Cục trưởng Lục, đến nhà ông rồi.”

Lục Hữu Lương giật mình định thần lại, gượng cười với tài xế, khi xuống xe suýt nữa vấp vỉa hè – lưng ông vã mồ hôi lạnh, ông bước nhanh lên lầu, lấy một thiết bị nghe trộm đã hết pin trong ngăn bí mật của giá sách.

Lục Hữu Lương chăm chú nhìn thiết bị nghe trộm kia hồi lâu, đoạn bỏ vào túi, ra ngoài nói với người vợ vẻ mặt lo lắng một câu: “Tôi đi bệnh viện một chuyến.”

Nói xong, ông không để ý vợ hỏi một tràng, rảo bước ra khỏi nhà.

Trong bệnh viện Đệ Nhị, Đào Nhiên đã kết thúc cuộc họp qua điện thoại có lượng thông tin bùng nổ, còn chưa kịp làm rõ những chuyện vừa nghe, thì phòng bệnh đã có khách tới thăm – Tiểu Vũ cậu cảnh sát hôm đó theo anh đi điều tra Doãn Bình xách túi lớn túi nhỏ trái cây và thực phẩm bổ dưỡng đến, chất đầy bệ cửa sổ.

“Chú làm gì vậy?” Đào Nhiên vội vàng nói, “Tiền thưởng còn chưa phát đâu, không cần sống nữa à? Tết âm lịch đã mua gì cho ba mẹ chưa? Cầm quà về hết đi, vừa vặn biếu các cụ.”

Tiểu Vũ xoa tay, ngồi xuống bên cạnh: “Đội phó Đào, anh cứ để em biếu anh trước đi, hôm ấy rõ ràng em đi theo ngay đằng sau anh, nếu không phải em phản ứng chậm chạp… em… em… em còn mang ít tiền đến cho gia đình Khổng Duy Thần – không nhiều lắm, tại em cũng khá kẹt mà, nhưng làm như thế em cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.”

Đào Nhiên đánh giá thần sắc cậu, thấy sắc mặt tiểu sư đệ này cực kỳ tiều tụy, vành mắt sắp chùng xuống cằm, cậu đứng ngồi không yên mà ngập ngừng muốn nói: “Tiểu Vũ, chú làm sao vậy?”

“Anh,” Tiểu Vũ ấp úng rất lâu mới khó khăn mở miệng, “Có việc này, em… em không biết nên nói như thế nào… mẹ kiếp em thật là…”

Đào Nhiên nghi hoặc hỏi: “Việc gì?”

Đôi mắt Tiểu Vũ ứ máu, giống như có thể lập tức bật khóc, cậu ngẩng đầu nhìn Đào Nhiên băng kín người, cúi xuống vùi mặt vào bàn tay: “Hôm ấy chúng ta đi bắt Doãn Bình, kết quả chúng ta còn chưa phối hợp xong thì người diệt khẩu đã đến, bây giờ họ đều nói là Khổng Duy Thần gọi điện thoại cho ai… Em cũng không biết tình hình cụ thể thế nào… Em nghe người nhà Lão Khổng nói, có người đến nhà anh ta điều tra mấy lần, có thể ngay cả ‘liệt sĩ’ cũng…”

Đào Nhiên nhíu mày nhìn cậu.

“Thực ra… thực ra không phải anh ta.”

“Tiểu Vũ,” Đào Nhiên trầm giọng nói, “Ý chú là gì?”

Tiểu Vũ chầm chậm lấy trong túi quần ra cái túi vật chứng nhỏ, bên trong là một máy nghe trộm cỡ bằng cúc áo, đồng tử Đào Nhiên chợt co lại.

“Phát hiện trong ví của em,” Tiểu Vũ khàn khàn nói, “Hôm trước cháu nhà chị em đòi lì xì, lục ví em ra mới thấy, đã hết pin, đến bây giờ em cũng không biết… việc này… việc này em không biết nên nói với ai, em thật sự không biết anh ơi, đều do em… đều do em!”

Đào Nhiên nhìn thiết bị nghe trộm mini kia – giống như đúc cái lúc ấy Lạc Văn Chu tìm ra trong cặp của anh, trong lòng anh thấp thoáng lóe lên điều gì: “Được rồi, khóc thì có tác dụng gì? Khoảng thời gian này chú đã đi những đâu? Tiếp xúc với những ai?”

Tiểu Vũ mù mờ nhìn anh: “Em… không đi đâu, vẫn tăng ca suốt, nhà với đơn vị hai điểm một đường…”

Không, không thể là gắn ở Cục công an, sau khi phát hiện thiết bị nghe trộm trên người mình, họ đã vừa bí mật vừa công khai sàng tra nhân viên nội bộ không biết bao nhiêu lần – trong đầu Đào Nhiên suy nghĩ rất nhanh, hơn nữa tại sao không gắn trên người Lạc Văn Chu? Lạc Văn Chu chức quyền cao, tin tức cũng nhiều, chẳng lẽ người gắn thiết bị nghe trộm cho rằng Lạc Văn Chu tỉnh táo hơn bất cứ ai trong số họ, nghe trộm anh không dễ?

“Trừ đơn vị ra chú còn đi đâu?” Đào Nhiên gượng thân thể bán thân bất toại dậy, cơ hồ muốn xuống giường bệnh, “Tiểu Vũ, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói.”

“Thật sự không có… mấy ngày trước khi điều tra Doãn Bình, em thật sự…” Tiểu Vũ nhíu mày, “Ngoại trừ đi nhà trẻ đón cháu một chuyến, đi bệnh viện thăm cô một chuyến… ngay cả bạn gái em cũng chẳng có thời gian quan tâm, em… đội phó Đào!”

Đào Nhiên chợt dùng một tay túm lấy cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.