Đọc Thầm

Quyển 5 - Chương 35: Edmond Dantès 35



“Không thể nào.” Trước mặt điều tra viên, Phí Độ nhanh chóng thu lại biểu cảm mất khống chế.

Điều tra viên quan sát hắn không chớp mắt.

“Không thể nào,” Phí Độ lặp lại lần nữa, “Vợ thầy Phan từng phụ đạo tâm lý nhiều năm cho tôi, hai vợ chồng thầy đều là người rất đàng hoàng.”

Điều tra viên nghe thế có ý muốn để hắn nói nhiều hơn: “Có lẽ là anh tri nhân tri diện bất tri tâm.”

“Nếu năm ấy thầy có quan hệ với kẻ bán đứng đồng nghiệp, thầy sẽ không từ chức đi dạy học, với lý lịch của thầy Phan, ở lại Cục công an, hiện tại chức vị sẽ không thấp, bất cứ tin tức gì đều có thể lập tức nhận được. Ở trường thầy có thể tiếp xúc đến cái gì? Bất cứ tài liệu nào, sau khi chúng tôi yêu cầu xem, đều phải làm đủ thủ tục mới lấy được, ít nhất cần năm người kí tên phê chuẩn, cao nhất đến chỗ cục trưởng Lục, không khỏi quá phiền toái.”

“Nhưng đây là Phan Vân Đằng chính miệng thừa nhận, không cần nghi ngờ,” Điều tra viên lại thử một câu, “Có lẽ sau khi rời Cục công an ông ta mới liên lạc với kẻ hiềm nghi, có lẽ ông ta bị che mắt.”

Phí Độ nhíu mày: “Ý anh là, đầu sỏ thật sự đem chuyện hắn làm vu oan cho người khác, lừa thầy Phan tin tưởng hắn, rồi lại lợi dụng thầy Phan để đạt mục đích?”

Điều tra viên không trả lời thẳng câu hỏi của Phí Độ, chỉ nhàn nhạt nói: “Những điều này đều có khả năng.”

Xét tổng thể, trước mắt các bằng chứng vẫn chỉ thẳng tới Phạm Tư Viễn, dù sao năm đó ông ta giết người bỏ trốn là sự thật không thể tranh cãi, mà Phí Độ và Phan Vân Đằng cũng đồng thời chứng thực sự thật Phạm Tư Viễn chưa chết. Nhưng đối với tổ điều tra, sự mất tích của Tô Trình và Phí Thừa Vũ khiến những việc này càng phủ đặc sương mù.

“Thầy Phan từng làm cảnh sát hình sự, cảnh sát hình sự xem trọng bằng chứng nhất, hơn nữa luôn bới lông tìm vết đối với tính chặt chẽ của logic,” Phí Độ nói, “Thầy sẽ không dễ dàng bị người ta che mắt như vậy.”

Điều tra viên vốn trông chờ nghe thêm vài tin tức có giá trị từ miệng Phí Độ, nghe đến cuối cùng phát hiện căn cứ của hắn toàn là phỏng đoán của chính bản thân, không khỏi hơi thất vọng, vì thế cười đáp lấy lệ: “Có thể anh không hiểu ông ta như vậy – chủ tịch Phí, xe đón anh đến rồi.”

“Chuyện thầy ấy bới lông tìm vết tôi vẫn nắm được, chẳng giấu gì anh, lúc tôi mới mở máy, đã có không ít sư huynh hỏi thăm tình hình thầy Phan, có người vì một bài luận văn mà bị thầy hành mấy học kỳ, vất vả lắm mới sắp có thành tích, thì lại xảy ra việc này.” Phí Độ hơi mỉm cười, “Xin lỗi, đã làm mất thời gian của anh.”

Nói đoạn hắn hết sức lịch sự lui vài bước, rồi mới quay người đi về hướng Lạc Văn Chu.

Điều tra viên nhìn theo hắn lên xe, trong lòng bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ: “Ban nãy Phí Độ đã trao đổi với người khác chuyện Phạm Tư Viễn sao? Họ đã nói những gì?”

Trở về có lẽ nên mở đoạn băng Phí Độ bấm điện thoại cả buổi xem xét một chút.

Lạc Văn Chu thấy Phí Độ đứng ở cổng nói chuyện với điều tra viên không đi tới, sắc mặt trầm tĩnh chờ trước cửa xe. Đại khái là mấy ngày liên tiếp lang thang vật vạ không được nghỉ ngơi, lúc này anh bỗng nhiên hơi mơ màng, tầm nhìn như không ngừng thu nhỏ, thu nhỏ hơn, cuối cùng chỉ còn cao bằng một người, rộng bằng một người – chắc chừng có thể chứa vừa khít một Phí Độ, quấn trên người hắn, co lại từng tấc.

Song giữa ban ngày ban mặt, ánh mắt điều tra viên lại như thể đèn pha, Lạc Văn Chu đương nhiên cũng không đến một mình – trước khi đi Lục Gia đã cho anh phương thức liên lạc của một nhóm người dưới tay Phí Độ, lúc này ở góc đường, bên kia đường, bãi đậu xe gần đó, thậm chí “người bán hàng rong” gấp gáp chạy xe điện ba bánh đi ngang qua đều là người một nhà – Lạc Văn Chu thật sự không tiện làm hành động gì không phù hợp trước mắt bao người, bởi vậy anh chỉ kiềm chế mở cửa xe, nhẹ nhàng đỡ vai Phí Độ, tay đặt trên người hắn, trái tim lơ lửng nhiều ngày “thịch” một tiếng rơi xuống ngực, Lạc Văn Chu thản nhiên thở ra một hơi.

Phí Độ chạm vào đôi mắt giăng đầy tia máu của anh, thấp giọng nói: “Để tôi lái xe cho.”

Lạc Văn Chu không lên tiếng, chẳng rằng chẳng nói gật đầu. Khi không nhìn thấy Phí Độ, anh như một cỗ máy vận chuyển tốc độ cao, nicotine và nỗi lo âu chính là thuốc kích thích, giúp anh có thể xử lý vô số thông tin trong cùng một thời gian, có thể không ngủ không nghỉ, bất phân ngày đêm sáng tối bôn ba khắp nơi.

Nhưng lúc này, bi phẫn kìm nén và mệt mỏi khôn cùng đột nhiên ùn ùn kéo đến, tất cả cùng nhấn chìm anh, Lạc Văn Chu đầu óc trống rỗng bị Phí Độ nhét vào ghế lái phụ, thấp giọng nói: “Hôm qua đã tìm được một cứ điểm của họ, bắt được Chu Phượng và Dương Hân, còn có tay tài xế từng tiếp xúc với cậu. Bắt những người đó, Tiểu Vũ… Tiểu Vũ…”

Nói đến đây, anh lặp lại mấy lần như đã quên từ.

Phí Độ dừng lại, giơ tay che mắt anh: “Vất vả rồi.”

Lạc Văn Chu nhắm mắt lại theo động tác của hắn, Phí Độ đưa mắt nhìn lướt xung quanh, sau đó nhanh chóng nghiêng người chạm nhẹ khóe môi anh: “Anh cứ nghỉ ngơi một lúc trước đi, có việc tôi sẽ gọi.”

Lạc Văn Chu chẳng nói một lời dựa lưng lên ghế, bàn tay che trên mắt anh liền rời khỏi, rồi lập tức trong lòng anh lại hết sức không vững vàng, anh chưa chịu từ bỏ giơ tay đặt lên người Phí Độ.

Anh không biết mơ màng đi khi nào, ngay sau đó lại bị tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức.

Chớp mắt bừng tỉnh dậy, Lạc Văn Chu cảm thấy như ở trên cao bước hụt chân, anh giật mình, gần như hoảng hốt thất thố giơ tay túm lấy, áo khoác lông phẳng phiu bị anh vò nhăn, Phí Độ nắm nhẹ xương cổ tay anh, dùng ngón tay cọ cọ vài cái.

Lạc Văn Chu nghiêng đầu nhìn thấy hắn, ba hồn bảy vía suýt nữa bay lên đỉnh đầu lúc này mới hưởng ứng lực vạn vật hấp dẫn trở về vị trí cũ, anh ấn huyệt thái dương, bật loa ngoài: “Ừ, anh đây.”

“Bọn em vừa thẩm vấn Chu Phượng,” Lang Kiều nói, “Chu Phượng thừa nhận chuyện mình giả làm lao công bám theo Vương Tiêu hơn nữa bật máy ghi âm để cô bé hiểu lầm, chị ta nói đây là một khâu trong kế hoạch lớn của ‘thầy’, để ác giả ác báo. Chu Phượng thái độ cực kỳ không tốt, phòng bị rất cao, không có một chút lòng tin với chúng ta – mặt khác, khi nãy chị ta để lộ một tin, em cảm thấy cần mau chóng cho anh biết.”

Lạc Văn Chu: “Tin gì?”

“Chồng Chu Phượng trên đường ra ngoài bị sát hại, sau đó hung thủ bị bắt, nhưng trong quá trình thẩm vấn phát hiện hung thủ là người không tự chủ được hành vi, cuối cùng chuyện này kết thúc bằng hung thủ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần – Chu Phượng khăng khăng nói trong đây có nội tình, phạm nhân đã bị đánh tráo.”

Lạc Văn Chu: “Ý chị ta là gì khi nói phạm nhân bị đánh tráo?”

“Chu Phượng vẫn không chấp nhận được kết quả phán quyết hung thủ không cần đền mạng, từng ý đồ lẻn vào bệnh viện tâm thần ám sát hung thủ kia. Bệnh viện tâm thần quản lý có lỗ hổng, kỳ thực lúc ấy chị ta đã trà trộn vào, sở dĩ không ra tay, là vì chị ta phát hiện người bị nhốt trong đó căn bản không phải kẻ giết chồng mình. Chu Phượng cho rằng hung thủ này một hơi mua hết công kiểm pháp, giấy tờ chứng minh bệnh tâm thần là giả, sau đó lại tìm một người rất giống mình vào bệnh viện thay, bản thân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cho nên cảnh sát và pháp viện đều cùng một giuộc, không kẻ nào tốt đẹp.”

Lạc Văn Chu giật mình trước khí thế của thuyết âm mưu này: “Một hơi mua hết hệ thống công kiểm pháp?”

“Đừng nhìn tôi,” Phí Độ nói, “Tôi cũng không mua nổi đâu.”

“Không… khoan đã,” Lạc Văn Chu nghĩ một chút, “Chu Phượng nói năm đó chúng ta tìm một người ‘rất giống’ làm thế thân… Đây là tình tiết gì? Sinh đôi? Phẫu thuật thẩm mỹ? Vả lại, đã rất giống rồi thì làm sao chị ta biết phạm nhân bị đánh tráo? Thay đổi rất nhỏ của đặc trưng tướng mạo rất có thể là do nằm viện và dùng thuốc tạo thành, có người sẽ thay đổi chóng mặt khi đổi hoàn cảnh khác mà.”

“Sếp đợi một chút.” Lang Kiều nói xong, lát sau gửi một đoạn ghi âm cho Lạc Văn Chu.

Phí Độ đã đậu xe vào chỗ bên dưới nhà Lạc Văn Chu, giơ tay ra ngoài cửa sổ ra hiệu, những chiếc xe ban nãy âm thầm đi theo hộ tống họ liền tản ra hết, ở gần đó tùy thời đợi lệnh, Lạc Văn Chu bật đoạn ghi âm kia, bên trong là giọng nữ khàn khàn.

“Chồng tôi tên Dư Bân, ‘văn võ’ bân, là một giáo viên mỹ thuật… Người rất hiền lành, tính tình cũng tốt, học sinh từng dạy không ai là không khen. Ông ấy chỉ dạy học, không trực, tương đối dư dả thời gian, cho nên việc đi chợ nấu cơm đều do ông ấy đảm nhận. Sáng sớm hôm đó chúng tôi cùng nhau ra ngoài, ông ấy phải đi chợ, tôi tiện đường đi làm. Vừa mới tách ra, nhớ buổi tối ông ấy có tiết, mà tôi không mang chìa khóa, tôi lại quay về tìm, từ rất xa đã nghe thấy tiếng ồn ào, tôi đến gần, đám đông đột nhiên hỗn loạn, có người lớn kêu la, trẻ nhỏ gào khóc… Sau đó một người đàn ông toàn thân đẫm máu cầm dao lao tới tôi! Lúc ấy tôi đứng đực ra, chỉ nhớ kẻ đó rất cao, vóc dáng rất vạm vỡ, cả người lẫn mặt cùng lấm lem bùn đất, đầu bù xù, tóc như nùi giẻ lau nhà, hệt những người lang thang dưới gầm cầu… Tôi không biết máu trên người hắn là của Đại Bân nhà chúng tôi, nếu không tôi… tôi…” (Chữ bân ghép từ văn và võ)

“Đầu óc tôi trống rỗng, nghe người ta la ‘Chạy mau, kẻ điên giết người’, lúc ấy tôi căn bản không kịp phản ứng, nhìn hắn lao tới mình, sợ quá đẩy chiếc xe đạp trong tay vào hắn, chiếc xe vừa vặn xô lên người hắn, tay lái kéo tay áo hắn lên, tôi nhìn thấy trên cánh tay hắn có một vết sẹo rất dài, như con rết vậy.”

Trong đoạn ghi âm có một cảnh sát hỏi: “Thông tin này không có trên hồ sơ, chị chưa từng nói với cảnh sát à?”

“Tại vì không ai hỏi tôi, giết người ngay giữa đám đông, tất cả đều nhìn thấy, lúc ấy có người kêu bảo vệ, cảnh sát xung quanh, bảo vệ và mấy người qua đường to gan nhiệt tình cùng giúp đỡ đuổi theo, tên đó bị bắt rất nhanh, dao ở trong tay hắn, máu bắn lên người hắn, vụ án này căn bản chẳng có gì phải điều tra. Nhưng tôi không ngờ, vụ án như vậy cũng có thể bị giở trò, kẻ trong bệnh viện tâm thần cái gì cũng không biết, tiếng người còn chẳng hiểu, thoạt nhìn chính là hung thủ giết chồng tôi, nhưng trên tay hắn không có vết sẹo kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.