“Chúng ta đã bắt được nghi phạm Trương Xuân Cửu, theo ông ta khai, năm xưa Trương Xuân Linh từng làm việc chui trong một nhà máy gỗ theo kiểu xưởng tư nhân ở Tân Hải, nuôi mấy người nhỏ tuổi bọn họ đi học. Song xưởng gỗ kinh doanh không tốt, chẳng bao lâu đã đóng cửa, sau khi ông chủ ôm tiền bỏ trốn, họ liền biến xưởng gỗ hoang vắng thành cứ điểm, thông qua đủ các thủ đoạn phi pháp – bao gồm cướp của, giết người, tích lũy một phần tài sản.”
“Do lúc ấy nơi đây rời xa đám đông, lưng dựa núi rừng, tương đối kín đáo, cho nên đã phát triển thành hang ổ ẩn náu đầu tiên của đám phần tử tội phạm, lão đại chính là Trương Xuân Linh, nên xem là tiền thân của tổ chức có tính chất xã hội đen ‘tập đoàn Xuân Lai’ này.”
“Sau đó du lịch phát triển, khu Tân Hải không còn hoang vắng như trước kia, họ liền cải tạo mở rộng hang ổ này, đồng thời mở dịch vụ cho thuê xe, thứ nhất là để che giấu, thứ hai tin tức sẽ nhanh nhạy hơn.”
“Thế nhưng cảnh đẹp chẳng dài, không biết có phải do chôn nhiều xác chết hay không mà vùng đất Tân Hải này rất tà, làm ăn gì đều không được, du lịch cuối cùng cũng ngắc ngoải, người không tụ tập lại. Theo tập đoàn Xuân Lai mở rộng, họ cũng dần dần chuyển dời, đến bây giờ dịch vụ cho thuê xe đã hoàn toàn bị bỏ.”
“Trời ơi,” Lang Kiều thán phục, “Các anh đào sâu thế!”
Đào Nhiên thở dài: “Buộc lòng phải thế, bởi vì hiện tại tình hình không được tốt lắm, Người Đọc Diễn Cảm đã dụ Trương Xuân Linh đang lẩn trốn tới bên đó…”
Lang Kiều và Tiêu Hải Dương đồng thanh nói: “Cái gì!”
Chưa dứt lời, cách họ không xa đột nhiên vang lên một tràng tiếng súng.
Lang Kiều giật mình, cảm thấy lông tơ toàn thân dựng hết lên, quay đầu lại trợn mắt to gấp đôi: “Súng thật? Hay là có người đốt pháo chơi?”
Tiêu Hải Dương bất luận là kinh nghiệm bắn súng hay đốt pháo đều rất có hạn, đành phải thô lố mắt nhìn nhau với cô.
Lang Kiều ấn tay lên hông: “Bốn Mắt, hãy nói với tôi chứng chỉ bắn súng của chú không phải là mua.”
“Đậu sát mép, nhưng đừng hỏi tôi làm sao đậu được,” Tiêu Hải Dương trả lời, “Họ đều nói là bởi vì trước khi thi tôi đã mất năm trăm đồng.”
“Có chuyện gì vậy?” Đào Nhiên nghe thấy âm nền qua loa ngoài, “Khoan đã, hai em bây giờ cụ thể đang ở vị trí nào?”
“Đội phó Đào,” Tiêu Hải Dương trầm giọng nói, “Mười mấy năm trước, dịch vụ cho thuê ô tô ở nơi thế này sẽ không nhiều lắm, anh nghĩ… chiếc xe mà thầy giáo mỹ thuật Dư Bân và các học sinh thuê năm ấy, liệu có trùng hợp là của đám người đó không?”
Đào Nhiên lúc này chẳng có lòng dạ nào thảo luận bản án cũ với cậu ta, hiếm khi ngữ khí cứng rắn cắt ngang: “Hãy dẹp chuyện đó sang một bên trước, hai người các em đã đến quá gần rồi, lập tức dừng lại tại chỗ đợi lệnh, nhóm đội trưởng Lạc sẽ đến ngay!”
Lang Kiều: “Ơ, nhưng…”
Tiêu Hải Dương đạp thắng gấp, đồng thời giơ tay tắt điện thoại của Lang Kiều.
Lang Kiều: “Chú làm gì vậy?”
Tiêu Hải Dương sờ khẩu súng trên hông, súng này là trong đội thống nhất xin cấp lúc đám Trương Xuân Linh phái người truy sát Chu Hoài Cẩn, đến bây giờ Tiêu Hải Dương còn chưa thể quen với nó, cứ cảm thấy giắt bên hông hơi cấn, cậu đột nhiên mở khóa cửa xe, nói với Lang Kiều: “Cô hãy xuống xe, chờ đội trưởng Lạc ở đây.”
Lang Kiều: “Không phải… chú muốn làm gì?”
Tiêu Hải Dương mím môi, tiếng súng cách đó không xa sau khi gầm lên đâm xuyên bầu trời đêm ỷ vào nơi đây hoang vắng càng ngông cuồng dày đặc, cậu bỗng nhiên không nói một lời mở cửa xe lao thẳng ra ngoài.
Lang Kiều: “Đờ mờ!”
Cô vội vàng đuổi theo, nắm vai Tiêu Hải Dương ấn cậu lại: “Chú từng ra ngoài làm nhiệm vụ chưa? Từng bắn súng chưa? Chú đánh đấm được hay chạy được hả thiếu gia, tôi phục chú rồi!”
Tiêu Hải Dương xanh xám mặt, bởi vì Lang Kiều nói đúng, ngay cả một cô gái trông hơi mảnh khảnh như cô đều có thể dễ dàng đè cậu lại, nhưng mà, nhưng mà…
“Trong thông báo sớm nhất nhận được nói, bọn tội phạm đã khống chế con tin. Nếu hiện tại là tập đoàn Xuân Lai và Người Đọc Diễn Cảm đấu súng, con tin phải làm thế nào?”
Dù rằng lúc này Đào Nhiên còn chưa kịp cho họ biết “con tin” là ai, Lang Kiều vẫn nhíu mày.
“Đương nhiên, đây là cái cớ của tôi.” Tiêu Hải Dương thở dài, lập tức cũng mặc kệ Lang Kiều có hiểu hay không, vẫn thấp giọng nói, “Ngần ấy năm qua, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc là tại sao… Tại sao trên thế giới có người như đám Lư Quốc Thịnh, tại sao còn có người chứa chấp chúng như báu vật, ôm dụng ý xấu xa hơn, lợi dụng chúng làm nhiều việc xấu hơn, ngay cả nằm mơ tôi cũng muốn tự tay bắt hắn…”
Nói rồi Tiêu Hải Dương giãy mạnh… Vẫn không thể thoát khỏi đòn cầm nã thủ của Lang Kiều, ngược lại lúc giãy giụa va trúng điện thoại di động không cất kỹ trong túi áo khoác của cô, chẳng biết làm sao trùng hợp vậy, màn hình đập xuống đất, lại bị hòn đá sắc lẻm bắn lên, lập tức vỡ thành hình mạng nhện.
“Thả tôi ra, thả tôi ra!” Tiêu Hải Dương hạ giọng rất thấp, gần như nhún nhường nài nỉ, “Mười mấy năm rồi, mười mấy năm qua không một ngày nào tôi không muốn kết thúc chuyện này, tôi sống bằng này tuổi đầu, văn không thành võ không tựu, chẳng có nguyện vọng gì khác… Dẫu chết chung với bọn chúng ở đây, tôi cũng cam tâm tình nguyện, cô không hiểu đâu, buông ra!”
Hỉ nộ ai lạc mà Tiêu Hải Dương lý giải vĩnh viễn hơi khác người ta, dẫn đến khi trao đổi với người khác cậu luôn giống như cách một tầng, như một quái nhân chẳng hiểu sự đời, Lang Kiều chưa bao giờ gặp nỗi đau đớn và sự liều mạng cảm xúc sâu đến vậy ở cậu, cô vô thức buông tay.
Tiêu Hải Dương lảo đảo lui một bước theo quán tính, nhìn Lang Kiều chốc lát, sau đó cậu giống như không thầy tự thông đột nhiên học được tiếng người, bỏ lại một câu “Cô hãy tự chú ý an toàn”, rồi quay người muốn đi.
“Chờ đã!” Lang Kiều khom lưng nhặt chiếc điện thoại rơi vỡ, tim đau như cắt – đây không phải đồ dỏm Cục công an phát, mà là di động của chính cô, ngót một tháng lương, chưa kịp dán màn hình đã hi sinh, cô cất chiếc điện thoại vỡ màn hình vào sát người, “Chú biết không, trước khi thi đại học tôi cũng từng đánh rơi một chiếc điện thoại mới, kết quả lần đó môn toán lại được đến hơn một trăm điểm, hơi giống nguyên lý thi chứng chỉ bắn súng của chú phải không?”
Tiêu Hải Dương: “…”
“Chú có tin huyền học không?” Lang Kiều kéo cửa xe, “Lên đây!”
Hai người nhanh chóng đến gần bãi đậu xe bỏ hoang – là một xưởng gỗ cũ, nơi này rất trống trải, sau lưng là một ngọn núi nhỏ độ dốc thấp, trên núi có rừng cây thành dải, mặc dù cỏ cây đã héo tàn quá nửa, nhưng cành khô lá úa và cây cối mãi xanh miễn cưỡng có thể ẩn nấp.
Lang Kiều mau lẹ giấu kỹ xe, xem xét qua hoàn cảnh xung quanh, vẫy tay gọi Tiêu Hải Dương: “Đi theo tôi.”
Biểu cảm của Tiêu Hải Dương hơi phức tạp: “Thật ra cô không cần thiết…”
“Đừng lắm lời – Chậc… Đội phó Đào cũng không nói nơi này lớn như vậy!” Lang Kiều nhanh nhẹn lần theo rừng cây chạy lên cánh rừng nhỏ phía sau nhà xưởng cũ, thò đầu xuống nhìn thoáng qua, rùng mình trước.
Xưởng gỗ lẫn chỗ cho thuê xe hiện giờ đều đã tan hoang, xung quanh cỏ dại um tùm. Diện tích lại khiến người ta thán phục, rộng bằng một ngôi trường, một vòng xe vây bên ngoài, tiếng súng dày đặc vang lên bên trong, Lang Kiều trông thấy một chuỗi vết máu gai mắt.
“Ngoài mặt là nơi đậu xe cho thuê, thực tế ẩn náu tội phạm truy nã, cấu tạo bên trong có thể càng phức tạp hơn, để tôi nghĩ xem, chúng ta nên bắt đầu từ đâu…” Lang Kiều còn chưa dứt lời, Tiêu Hải Dương đột nhiên ấn đầu cô xuống.
Lang Kiều chợt bị cắt ngang, thoạt tiên sửng sốt, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân sột soạt.
Hai người trốn sau mấy gốc đại thụ mọc sóng đôi, không dám thở mạnh, nghe tiếng bước chân vội vã kia dần tới gần, cơ hồ đi ngang qua họ, lại chạy đến một hướng khác. Một lúc lâu, Lang Kiều mới cẩn thận thoáng nhìn chỗ cô giấu xe, lại ấn họng súng run rẩy của Tiêu Hải Dương xuống – may là cậu nhóc này căng thẳng quên mở chốt, chứ không cướp cò tại chỗ là vui luôn.
Cô không biết lấy đâu ra một cái ống nhòm nhỏ, thấy đám kia có khoảng mười mấy người, ai nấy đều cầm vũ khí, bước đi rất nhanh, chạy tới hướng nhà xưởng xây dựa núi.
“Đám người này làm gì thế nhỉ?”
“Tôi nghĩ là thuộc hạ của Trương Xuân Linh,” Tiêu Hải Dương thì thào rất khẽ, “Cô xem, bọn họ giống như đặc biệt quen thuộc địa hình.”
“Khoan đã, tôi nhớ hình như đội phó Đào nói… là Người Đọc Diễn Cảm kia dụ Trương Xuân Linh tới đây? Nhưng nơi đây không phải là hang ổ của tập đoàn Xuân Lai à? Ra tay trên địa bàn của người ta, đầu óc của kẻ dẫn đầu Người Đọc Diễn Cảm kia không bị làm sao chứ?”
“Anh em họ Trương vẫn nấp sau màn, ắt là người rất cẩn thận và sợ chết, nơi xa lạ chưa chắc dám đến nhanh như vậy. Có thể mục đích của Người Đọc Diễn Cảm chính là để họ không kiêng dè gì.” Tiêu Hải Dương dừng lại, nói tiếp, “Chị Tiểu Kiều, bây giờ chúng ta làm thế nào đây?”
Lang Kiều lòng đầy lo ngại nghe cậu gọi sửng sốt, tim bất thình lình “thịch” một phát, ký ức không đúng lúc như một cây kim nhỏ, đâm cô một phát không nhẹ không mạnh.
Chị Tiểu Kiều…
Chỉ có Tiểu Vũ khi vừa đến Cục công an mới gọi cô như vậy.
“Đi,” Ánh mắt cô trở nên sắc bén, “Đi theo họ.”
Lang Kiều đoán không sai, cấu tạo bên dưới bãi đậu xe bỏ hoang quả thật còn phức tạp hơn bề ngoài, y như hang kiến vậy.
Nhà kho, các lối đi nhỏ hẹp giao nhau, đâu đâu cũng là tường giả và mật đạo, hoàn mỹ tách nơi ngụy trang kinh doanh và nơi chứa chấp bẩn thỉu ra.
Phí Độ nhìn lướt qua đại khái, đã lờ mờ đoán được – nơi đây rất có thể là tiền thân của “Cung La Phù” và “Tổ Ong”.
Phạm Tư Viễn không biết trước đó đã đến điều tra bao nhiêu lần mà rất quen thuộc đường đi, trong sự bao vây tấn công hỏa lực mạnh của Trương Xuân Linh, dẫn một nhóm người mau chóng rút xuống lòng đất.
Dưới lòng đất có một không gian bốn phía đều là tường xi-măng nặng nề, xây dựng phỏng theo hầm trú ẩn, chỗ lối vào là một cánh cửa an toàn dày nặng, đóng cửa lại có thể không một kẽ hở, cửa an toàn và tường xung quanh là một màu xám xịt giống hệt nhau, không ghé sát vào nhìn kỹ, hầu như không phát hiện được nơi đây còn có lối khác.
Trên cửa có kính quan sát và ô nhỏ để đạn bay, có thể gác hơn mười khẩu súng, thực tình y như một pháo đài vậy.
Phí Độ bị thô lỗ ném xuống nền xi-măng, nghiêng đầu nhìn thấy, trong tình huống hỗn loạn như vậy, đám người Phạm Tư Viễn lại còn lôi cả gánh nặng Phí Thừa Vũ đến đây. Chẳng biết có phải do mất máu hay không mà tầm nhìn hơi tối đi, Phí Độ nhắm chặt mắt một lúc, thấp giọng nói như độc thoại: “Tôi đoán nơi này hẳn không xa chỗ Tô Tuệ vứt xác, đúng không thầy Phạm?”
Trong không gian đóng kín nói chuyện có tiếng vọng, hắn vừa lên tiếng, mấy tín đồ của Phạm Tư Viễn xung quanh lập tức rất thiếu thân thiện chỉ thẳng họng súng vào hắn.
Phí Độ hoàn toàn chẳng thèm để ý: “Thầy đi theo Hứa Văn Siêu và Tô Lạc Trản tìm đến nơi này à? Thảo nào…”
Phạm Tư Viễn: “Thảo nào cái gì?”
“Thảo nào Tô Lạc Trản biết chi tiết Tô Tiểu Lam gây án hơn hai mươi năm trước.” Phí Độ nói, “Tô Lạc Trản là một con bé biến thái ghen ghét thành tính, tra tấn người khác làm niềm vui, nếu nó ‘tình cờ’ biết điện thoại quấy rối năm ấy Tô Tiểu Lam sáng tạo, nhất định sẽ không nhịn được bắt chước – thật là thủ đoạn cao minh tứ lạng bạt thiên cân.”
“Câm miệng!” Cô gái vẫn đẩy xe lăn cho Phạm Tư Viễn đột nhiên lên tiếng.
Phí Độ ở nơi tối om om nhìn cô ta một cái, như cười như không nói: “Trong quá trình này, nhất định các vị đã nhiều lần tận mắt thấy xác các bé gái bị chở đến đây nhỉ? Thật là tội nghiệp, các bé gái nhỏ như vậy, nhiều như vậy, nụ hoa còn chưa kịp nở, đã bị người ta làm nhục đến chết, thành xác chết lạnh lẽo…”
Cô gái kia không nhịn được nữa, sải bước tới nắm cổ áo Phí Độ.
Phí Độ: “Thầy Phạm, hãy yêu quý đạo cụ quan trọng một chút được không?”
Phạm Tư Viễn thở dài, quát người bên dưới dừng lại: “Nhược Băng.”
Đôi tay cô gái run rẩy, bàn tay giơ lên dừng lại giữa chừng.
Phí Độ kinh ngạc phát hiện, trong mắt cô ta vậy mà ngấn lệ.
Phạm Tư Viễn trầm giọng nói: “Có lẽ chúng tôi có thể ngăn cản một hai vụ án, cứu vài cô bé, nhưng như vậy thì thế nào? Bắt một Hứa Văn Siêu và một Tô Lạc Trản cũng chẳng thay đổi được gì, Hứa Văn Siêu chỉ là một con rối biến thái, cái gì cũng không biết, quái vật con đời thứ ba nhà họ Tô căn bản ngay cả tuổi chịu trách nhiệm hình sự còn chưa đến. Tập đoàn Xuân Lai sau lưng họ mới là kẻ đầu sỏ, chặt một xúc tu của nó căn bản chẳng ăn thua gì, vì nhỏ mất lớn, sẽ chỉ khiến càng nhiều người gặp khổ đau – Nhược Băng, một số hy sinh là cần thiết.”
“Em biết,” Cô gái thì thào, “Thưa thầy, em hiểu.”
Phí Độ hơi nhíu mày: “Ồ, phải không? Nhưng theo tôi biết, các vị không chỉ thấy chết không cứu đâu. Triệu Hạo Xương giết Hà Trung Nghĩa quả thật là một kẻ cặn bã, nhưng cặn bã ra tay giết người cũng có phí tổn, chưa đến vạn bất đắc dĩ thì ai lại dùng thủ đoạn này? Là ai khiến hắn kiên định cho rằng Hà Trung Nghĩa là một con nghiện như ký sinh trùng? Tin nhắn ám chỉ ‘bãi đất trống Tam Giác Vàng’ kia là ai gửi? Tôi đã có duyên nói chuyện vài câu với Hà Trung Nghĩa, anh ta vừa hướng nội vừa nhát gan, bao lâu nay tôi vẫn chưa nghĩ thông, lúc ấy anh ta làm sao dốc hết dũng khí đi ‘quấy rầy’ cô gái xa lạ Trương Đình?”
“Còn có Đổng Hiểu Tình, sau khi Trác Nghênh Xuân người liên lạc đời thứ hai của Trịnh Khải Phong chết, người của các vị nhân trống chui vào, biết Trịnh Khải Phong định gà nhà đá nhau với Chu Tuấn Mậu, nên đã sắp xếp hung thủ hoàn hảo Đổng Càn này cho lão – giống như sắp xếp Lư Quốc Thịnh giết Phùng Bân vậy – sau đó lừa cô nhóc ngu ngốc Đổng Hiểu Tình…”
“Bọn tao không lừa cô ta!” Cô gái lớn tiếng phản bác, “Bọn tao chỉ cho cô ta biết chân tướng! Chẳng lẽ cô ta không có quyền được biết nguyên nhân cái chết thật sự của cha mẹ mình?”
“Đâu chỉ là nguyên nhân cái chết thật sự của cha mẹ cô ta, sợ rằng các vị còn cho cô ta biết bí mật trong cảnh sát có nội gian.” Phí Độ thở dài, “Lão già Trịnh Khải Phong đó thật sự rất giảo hoạt, đầu tiên dùng một bản giám định ADN rởm chia rẽ cha con Chu Tuấn Mậu và Chu Hoài Cẩn, phục một quân cờ, lại âm thầm mua hung giết người, cứ như vậy, dù kẻ theo thuyết âm mưu phát hiện Chu Tuấn Mậu chết bất thường, hiềm nghi đều chỉ về đại thiếu gia Chu Hoài Cẩn thân thế thành câu đố, không khéo đến cả Đổng Càn cũng nghĩ người thuê là Chu Hoài Cẩn – nhưng người đẹp à, đừng bảo với tôi rằng thầy Phạm thần thông quảng đại của các cô cũng bị lão lừa.”
Cô gái ngớ ra.
Phí Độ cười thành tiếng: “Tại sao không cho Đổng Hiểu Tình biết Trịnh Khải Phong mới là kẻ đầu sỏ, hả thầy Phạm?”
Cô nàng kia cãi bướng: “Bởi vì… bởi vì Đổng Hiểu Tình căn bản không tới gần Trịnh Khải Phong được, cho cô ta biết thì thế nào? Kết cục cuối cùng cũng chỉ là bị lão cặn bã đó im ắng xử lý!”
“Sau khi đâm chết Chu Hoài Tín, không phải cô ta cũng bị đối phương diệt khẩu sao?” Tầm nhìn của Phí Độ lướt qua cô nàng, ghim vào Phạm Tư Viễn, “Thầy Phạm, thầy biết rõ trước khi việc này kết thúc, bên cạnh Đổng Hiểu Tình sẽ có người của Trương Xuân Linh theo dõi, thầy còn sợ cảnh sát chậm chạp không phát hiện được dấu vết của tổ chức, dẫn cảnh sát đến nhà Đổng Hiểu Tình trước khi họ xử lý cô ta, phóng hỏa dẫn dụ cảnh sát đi tra camera đối diện…”
Phạm Tư Viễn hơi sầm mặt, đưa mắt ra hiệu cho hai người đàn ông kế bên, hai người kia lập tức đẩy cô gái ra tiến lên.
Phí Độ nhanh chóng nói: “Thật ra thầy vốn đã muốn dụ Đổng Hiểu Tình đi giết Chu Hoài Cẩn – Đúng, vốn mục tiêu là Chu Hoài Cẩn, bởi vì Chu Hoài Tín ngốc hơn, dễ khống chế hơn! Tại sao Đổng Hiểu Tình biết Chu Hoài Cẩn hôm ấy xuất viện ở đâu? Đó là thầy bố trí sẵn cho cô ta! Chu Hoài Tín vốn đã bất mãn với gia đình, nếu cha và người anh sống nương tựa vào nhau lại trước sau chết oan chết uổng, thầy có thể thừa cơ tiếp cận, lợi dụng anh ta, giúp thầy điều tra nhà họ Chu và viện phúc lợi Hằng An… A…”
Phí Độ rên một tiếng, một kẻ bóp cổ hắn, đấm vào bụng hắn một phát, cắt ngang hắn, đồng thời một kẻ khác thô bạo dùng băng keo dán miệng hắn.
Mồ hôi lạnh chảy từ trán Phí Độ xuống, rất nhanh dính ướt lông mi, hắn đau đớn co người lại, song đôi mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm cô gái bên cạnh Phạm Tư Viễn, bắt được sự bối rối thoáng qua trên mặt cô ta.
Phạm Tư Viễn vẫy tay gọi cô gái kia: “Nhược Băng, tên này giảo hoạt và giỏi mê hoặc lòng người cỡ nào, chẳng lẽ em không biết?”
Cô gái chần chừ lui một bước.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng nói, kẻ vẫn ôm súng cảnh giới trước cửa an toàn quay đầu lại nói với Phạm Tư Viễn: “Thầy ơi, chúng đuổi tới rồi!”
Chưa dứt lời, tiếng súng dồn dập đã đến gần – dẫu sao nơi này cũng do một tay Trương Xuân Linh xây dựng, có mấy hang chuột lão đều nắm rõ, đuổi đến đây chỉ là vấn đề thời gian, mọi người đều căng thẳng đề phòng.
“Đi đến bước hôm nay, đã hi sinh bao nhiêu người của chúng ta? Bao gồm các anh chị em vừa rồi còn đứng bên nhau, để dụ Trương Xuân Linh đến đây, máu họ đều đã chảy trên mặt đất dơ bẩn này,” Phạm Tư Viễn lạnh lùng nói, “Nhược Băng, em đang nghĩ gì?”
Cô gái cúi gằm đầu không dám nói tiếng nào.
Phạm Tư Viễn nhìn Phí Độ một cái bằng ánh mắt như nhìn vật chết: “Đeo xích cho hắn, cuộc xét xử cuối cùng có thể bắt đầu rồi.”
Cô gái hơi chần chừ nhìn Phí Độ một cái, từ từ đi đến bên giường bệnh di chuyển được của Phí Thừa Vũ, kéo tấm chăn đắp trên người lão xuống.
Sắc mặt Phí Độ rốt cuộc thay đổi.
Bốn giờ năm mươi phút sáng, “pháo đài dưới lòng đất” chỗ đám người Phạm Tư Viễn gặp phải cuộc tấn công hỏa lực mạnh như chiến trường, đáng tiếc một bên không vào được, một bên không ra được, song phương cứ thế giằng co.
Trương Đông Lai nằm trong tay Phí Độ, Phí Độ tuyên bố hắn chỉ “kiên nhẫn một tiếng”, lúc này trời Yến Thành đã sắp tờ mờ sáng, không ai biết Trương Đông Lai bị nhốt nơi đất khách quê người sẽ gặp phải chuyện gì. Trương Xuân Linh quả thật sắp phát điên, chừng như muốn nổ cây gậy chọc cứt Phạm Tư Viễn này bay lên trời.
Phạm Tư Viễn không hề dao động, chẳng mảy may lo lắng mình hết đạn cạn lương bị giam chết ở chỗ này, cùng hao phí thời gian với họ.
Một chiếc di động trên người tay tài xế bắt cóc Phí Độ đột ngột đổ chuông, hắn cung kính đưa cho Phạm Tư Viễn: “Thưa thầy.”
Khóe miệng Phạm Tư Viễn hơi mỉm cười: “Chủ tịch Trương, tôi tưởng ông không định liên lạc với tôi chứ.”
Trương Xuân Linh nghiến răng: “Mày muốn thế nào?”
“Xuống đây ôn chuyện đi,” Phạm Tư Viễn nói, “Ông tự mình đến, bằng không họ Phí không nhìn thấy mặt trời mọc, quý công tử sẽ nguy hiểm.”
“Mày chờ đó-“
“Tôi có thể chờ,” Phạm Tư Viễn cười, “Mặc dù tôi sắp không ổn rồi, nhưng chút xíu thời gian này vẫn có, chỉ sợ người của chủ tịch Phí chờ không được thôi, đúng không hả chủ tịch Phí?”
Phí Độ không thể trả lời, Trương Xuân Linh bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.
“Thầy, đám người bên ngoài đã ngừng bắn, bọn chúng muốn…”
Kẻ đang áp vào cửa an toàn nhìn ra ngoài nói nửa chừng đột nhiên bị một tiếng nổ cắt ngang – pháo đài dưới lòng đất kiên cố vậy mà sập mất một mặt tường.
Đất đá khói bụi đổ ập xuống đầu, một góc bức tường trong cùng thế mà là rỗng, chỗ đó có một lỗ hổng to bằng một người!
Lang Kiều và Tiêu Hải Dương dọc đường đầy nguy hiểm bám theo đám người kia vòng đến chân núi, trông thấy họ chui vào một ngôi nhà tranh nhỏ lụp xụp, sau đó lật sàn nhà lên chui thẳng xuống.
Lang Kiều há hốc miệng, không khỏi nhớ tới “trận đánh dưới địa đạo” hồi nhỏ nhà trường tổ chức cho tập thể xem, cô túm Tiêu Hải Dương đang muốn đi thẳng xuống, cẩn thận tra xét bốn phía, rồi mới dùng tay ra hiệu, hai người một trước một sau chui vào theo. Đây hình như là một mật đạo nhỏ dùng để chạy trốn, chỉ vừa một người, không cẩn thận sẽ bị cát đá xung quanh cứa vào mặt, may mà đã có người mở đường.
Đương khi địa đạo quanh co khúc khuỷu sắp rẽ, đằng trước đột nhiên vọng đến một tiếng nổ, Lang Kiều vô thức với tay lại bịt miệng Tiêu Hải Dương, đè cậu bên cạnh.
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng một người ở đằng xa.
Người ấy nói: “Năm xưa bọn tao xây dựng chỗ này phòng hờ để lánh nạn, không ngờ bị mày tìm được – Phạm Tư Viễn, mày không cho rằng bọn tao xây chỗ tránh nạn này, chính là muốn giam chết mình ở đây chứ?”