“Hầu Thục Phân, nữ, năm mươi ba tuổi, dân tộc Hán – bà và Doãn Bình có quan hệ thế nào?”
“Ông ấy… ông ấy là chồng tôi.”
“À, bà và Doãn Bình là quan hệ vợ chồng, vậy bà biết Doãn Siêu anh trai Doãn Bình chứ?”
Người đàn bà im lặng gật đầu.
“Bà biết Doãn Siêu có thể đã chết rồi, mà hung thủ có thể chính là chồng mình Doãn Bình chứ?”
Người đàn bà sợ hãi ngẩng đầu nhìn viên cảnh sát hình sự thẩm vấn, mí mắt bị chùng đè đôi mắt chỉ còn lại một khe hở có vẻ mờ đục và hoang mang, nhưng không có kinh ngạc.
Viên cảnh sát nhìn chằm chằm bà ta, hơi lên giọng lặp lại câu hỏi: “Hầu Thục Phân, đang hỏi bà đấy.”
Người đàn bà xoắn hai tay vào nhau, như cố ý như vô tình cạy da nứt trên tay, ấp úng nói: “Ông ấy chưa từng nói gì với tôi cả.”
“Tôi không hỏi ông ta có nói hay không,” Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn loại người nào cũng gặp rồi, nhận ra bà ta đang tránh né, “Tôi chỉ hỏi bà, có biết chồng mình có thể đã giết người hay không, bà nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, nơi đây là Cục công an.”
Người đàn bà sợ hãi tránh ánh mắt viên cảnh sát, cúi xuống nhìn chằm chằm đôi giày vải dính một vết bẩn của mình, nhấp nhổm như ngồi không yên: “… Có một dạo, ông ấy đặc biệt hay gặp ác mộng, nửa đêm bị bóng đè, luôn gào thét, còn nói mớ…”
“Nói mớ gì?”
“Nói ‘Đừng bám lấy tao’, ‘Doãn Siêu mày âm hồn bất tán’ đại loại vậy. Gia đình tôi ban đầu ở nhà trệt, có khoảng sân nhỏ tự vây, cổng có hai gốc hòe đại thụ đều sắp thành gỗ, ông ấy như mắc chứng gì, khăng khăng đòi chặt, chặt xuống chưa đủ, còn tìm người đào cả rễ, gỗ non choẹt đã bán, ai khuyên cũng không được… Ông ấy nói hai cái cây đó xui xẻo, sẽ khắc mình, khi ấy tôi đã cảm thấy hơi kỳ lạ.”
Viên cảnh sát rất không tin, hỏi: “Bà chỉ cảm thấy kỳ lạ?”
Người đàn bà cằm chạm xuống ngực, chỉ lộ ra xoáy tóc, mái tóc lưa thưa, da đầu trắng ởn, trên sợi tóc còn dính một mảnh gàu xấu xí, im lặng hồi lâu bà ta ậm ừ lặp lại: “Ông ấy chưa hề nói gì với tôi cả.”
Trên ghế dài trong hành lang bệnh viện, Lạc Văn Chu xem xong đoạn thẩm vấn vợ Doãn Bình, mặt không biểu cảm đậy laptop trên đầu gối: “Ông ấy chưa hề nói gì với tôi cả, cho nên tôi không phải là đồng phạm, tôi cũng không có trách nhiệm, tôi chỉ nhắm mắt bịt tai không suy nghĩ gì, yên ổn sống cuộc sống của tôi. Người chung chăn chung gối là kẻ sát nhân? Thích là gì thì tùy, chỉ cần ông ta chưa bị bắt, chỉ cần ông ta còn có thể đi làm kiếm tiền, cuộc sống vẫn tiếp tục như thường, thì chẳng sao hết.”
Chất phác mà lại ngu xuẩn cỡ nào.
Lang Kiều đứng cạnh anh, lúc này cúi người xuống thấp giọng nói: “Trong khu vực lúc ấy Doãn Bình phóng xe đến vừa vặn có mấy gốc hòe đại thụ, chúng ta đã lần lượt kiểm tra, tìm được một xác chết nam dưới một gốc cây, pháp y hiện trường xem qua sơ bộ, nói người chết là nam giới, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cao tầm một mét bảy mươi lăm, khi còn sống bị vật cùn đập mạnh nhiều phát vào gáy. Tình hình cụ thể còn phải chờ tài liệu chi tiết của bên pháp y, nhưng xét từ lượng thông tin trước mắt, bọn em đều cảm thấy người chết chôn dưới gốc cây quá nửa chính là Doãn Siêu.”
Bộ xương chôn sâu dưới gốc cây rốt cuộc theo bản án cũ trồi lên mặt nước mà được gặp lại ánh mặt trời.
Lang Kiều nhìn cánh cửa nhỏ thấp lè tè của phòng bệnh, đột nhiên hạ giọng nói với Lạc Văn Chu: “Sếp, cục trưởng Lục… và vài cục phó khác đã nhiều ngày không đi làm, cuối năm rất nhiều tài liệu cần phê duyệt dồn hết lại, chỉ còn một chủ nhiệm Tăng, bây giờ cũng không biết phải làm thế nào, em…”
Lạc Văn Chu khẽ cắt ngang cô: “Anh bảo em tra hệ thống theo dõi trong Cục công an, em tra chưa?”
“Em đang định nói với anh đây,” Lang Kiều nhỏ giọng nói, “Em viện cớ quét dọn đập vỡ ống kính 203, lúc báo sửa có hai người lạ đến chỗ chủ nhiệm, chủ nhiệm bảo em đi làm việc của mình, em cũng không thể nán lại, khi lết ra tới cửa, quay đầu lại nhìn thấy công nhân sửa chữa nói mấy câu với hai người lạ kia, bầu không khí lập tức trở nên khác thường… Bây giờ cả Cục công an đều đang đại kiểm tu…”
Xem ra chẳng những có vấn đề, còn là vấn đề rất lớn.
Lạc Văn Chu ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Lang Kiều lau nhẹ lòng bàn tay mướt mồ hôi lên áo mình: “Sếp, cục trưởng Lục và các sếp khác rốt cuộc tình hình thế nào, việc này không phải do em quá lỗ mãng chứ?”
“Không liên quan đến em,” Lạc Văn Chu lắc đầu, “Nói anh nghe phán đoán của em xem.”
“Biên bản kiểm tu đều có, ngoại trừ lần năm kia là tình huống bất ngờ, còn lại cơ bản đều là nhà máy đến bảo trì hằng ngày… Mua thiết bị đều theo trình tự, em không tiện vô duyên vô cớ đi tra, phải nhân lúc chủ nhiệm hành chính vắng mặt lẻn vào xem, thủ tục đấu thầu năm đó không có vấn đề, biên bản tóm tắt cuộc họp liên quan cũng đủ hết, là một nhà máy đàng hoàng, không phải chỉ có mỗi Cục công an dùng.” Lang Kiều nói rất nhanh, “Đại thể không có vấn đề gì, vấn đề chỉ có thể xảy ra trong lần sửa chữa bất ngờ năm kia – em cũng tra rồi, giấy tờ của thợ sửa chữa lúc ấy đã ghi vào sổ, số thẻ nhân viên và họ tên đều có đủ, nhưng khi em đến nhà máy hỏi, họ nói người này không lâu trước đã xin nghỉ việc.”
Lang Kiều hơi khô cổ: “Ngày nghỉ vừa vặn là hôm chúng ta bắt được Lư Quốc Thịnh. Em đến địa chỉ hắn đăng ký tìm, phát hiện phòng đó đã cho người khác thuê hai năm, địa chỉ là giả.”
Hôm ấy khi Lang Kiều hỏi chuyện các học sinh ở phòng 203, nội dung bị lộ, Ngụy Triển Hồng lập tức nhận được tin tức, sau đó Ngụy Triển Hồng bị khống chế, tương đương với nội quỷ trong Cục công an đã bị vạch trần.
“Đừng tìm nữa, anh đoán em tìm không ra đâu.” Lạc Văn Chu nói, “Trình tự báo sửa có vấn đề không? Có người không nên hỏi can dự vào không?”
“Khả năng không lớn lắm,” Lang Kiều nói, “Lúc ấy báo sửa, là bởi vì khi dùng phòng 203 thẩm vấn trùm băng cướp, đồng nghiệp trong phòng giám sát phát hiện camera đột nhiên dùng không tốt, rất nhiều người cùng báo.”
Lạc Văn Chu day ấn đường.
“Sếp, trước đây chúng ta vẫn rất yên bình, nhưng từ sau khi cục trưởng Trương do Vương Hồng Lượng liên lụy bị điều đi, thì liên tiếp xảy ra chuyện, đầu tiên là ngày Trịnh Khải Phong bị nổ chết, lão biết trước tin tức bỏ trốn, còn có lần này…” Tiếng Lang Kiều càng lúc càng thấp xuống, đến cuối cùng cơ hồ đang dùng khẩu hình, “… Họ đều nói là cục trưởng Lục.”
Lạc Văn Chu còn chưa kịp trả lời, Lang Kiều chống hai tay trên đầu gối, hít một hơi thật sâu, giọng hơi run run nói: “Không thể là cục trưởng Lục.”
Lạc Văn Chu: “Tiểu Kiều…”
“Không thể là cục trưởng Lục, thật đấy, anh hãy tin em – lúc em học tiểu học, có một đám nghiện ma túy tụ tập trong công viên nhỏ cạnh trường, chơi thuốc nổi điên, xách dao xông vào trường, còn chém bảo vệ bị thương, trường khẩn cấp khóa cửa tòa nhà dạy học, nhưng lớp em vừa vặn học thể dục ở bên ngoài… Thầy giáo dẫn bọn em chạy vào trong, rất nhiều bạn đều sợ phát khóc, đám điên đó hò hét như quái thú trong phim hoạt hình, cảnh sát đến rất nhanh, em nhớ rất rõ, dẫn đội là cục trưởng Lục. Ông có một vết sẹo ở thái dương, mà nhìn không đáng sợ chút nào, nhanh chóng bắt hết các phần tử xấu đi. Em lén chạy theo muốn cho ông một chai nước trái cây, nhưng ông tựa hồ đã hiểu lầm, cầm lấy mở giúp rồi trả lại cho em, còn nhỏ giọng nói ‘Cháu bây giờ mau về đi, chú sẽ không mách giáo viên’… Vì việc này, lớp em ba mươi sáu người, về sau có bốn vào hệ thống công an, còn có sáu làm ngành nghề liên quan, một phần ba đều giống em… đang đuổi theo bước chân ông ấy… không thể là ông ấy được.”
“Họ sẽ xử oan cho ông ấy chứ?” Lang Kiều mở to mắt, lông mi run nhè nhẹ, nước mắt rơi xuống, “Cảnh sát Cố cũng bị oan uổng, lỡ như…”
Lạc Văn Chu lặng lẽ nuốt xuống câu “con người sẽ thay đổi”, đứng dậy đập laptop vào lòng Lang Kiều: “Không có lỡ như, nếu không cần em để làm gì? Em còn là đứa học sinh tiểu học ngay cả chai nước cũng không mở nổi kia à?”
Lang Kiều vô thức đón lấy máy tính, ngạc nhiên nhìn anh.
“Em ở trong Cục công an, có tư cách mặc đồng phục cảnh sát, có thể xin mang súng, có thể mang theo còng tay và dùi cui cảnh sát, cho nên em muốn biết cái gì thì hãy tự mình đi điều tra, cảm thấy ai oan uổng thì đi bắt một kẻ không oan uổng ra – anh thấy lúc tóm Ngụy Triển Hồng ở nhà vệ sinh nam em rất nhanh nhẹn mà, sao bây giờ càng ngày càng thụt lùi vậy?”
Lang Kiều sững sờ.
Lạc Văn Chu nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô một cái: “Làm việc đi, Tết này không nghỉ.”
Lang Kiều quên khuấy chuyện căng da ra sẽ có nếp nhăn, dùng tay áo chùi mạnh mắt: “Vâng!”
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ đầu kia hành lang vọng đến, là tiếng bước chân đặc biệt luôn luôn theo một nhịp điệu nào đó của Phí Độ, giống như trời sập cũng chẳng thể khiến hắn cất đôi chân như trang trí ấy chạy vài bước.
Đáng tiếc, lần này hắn mang đến lại không phải là tin gì tốt.
Phí Độ thoạt đầu thoáng nhìn phòng bệnh của Đào Nhiên, Đào Nhiên băng kín như xác ướp còn đang ngủ, Thường Ninh nghe tin chạy đến đang trông nom bên giường bệnh, chắc là hơi mệt, một tay chống trán ngồi trên ghế ngủ gật. Phí Độ đắp áo khoác cho cô, lại để một ly trà nóng cạnh tay cô, khẽ khàng đóng cửa phòng bệnh đi ra: “Kết quả cuộc phẫu thuật của Doãn Bình không lạc quan.”
Lạc Văn Chu: “Ý cậu là gì?”
“Doãn Bình giết anh ruột, những năm qua bản thân sống cũng chẳng dễ chịu gì, trường kỳ mất ngủ, còn có thói quen nát rượu. Mà lão ta thu nhập có hạn, uống toàn rượu rẻ tiền không biết làm từ cái gì, tim gan thận đều có bệnh mãn tính mức độ khác nhau, nguy cơ tắc động mạch cũng rất cao, dù không có vụ tai nạn giao thông lần này, không chừng ngày nào đó sẽ phát bệnh đi đời nhà ma,” Phí Độ nhanh chóng nói, “Bác sĩ nói tuy đã mổ xong nhưng khi nào tỉnh còn chưa biết, mà tỉnh lại nhất định sẽ có di chứng, lạc quan một chút có lẽ là bán thân bất toại, nói không lưu loát, còn có khả năng sẽ không thể khôi phục trình độ nhận thức bình thường.”
Lang Kiều: “Cái gì?”
Lạc Văn Chu thở dài nặng nề: “Tức là bị đần ấy.”
“Dựa vào đâu mà lão có thể đần!” Lang Kiều vừa nghe thế liền nổi sùng, lập tức ý thức được mình quá lớn tiếng, lại vội vàng nhỏ xuống, “Nếu lão đần, em sẽ bổ thêm một phát vào đầu lão, để lão sang bên kia tạ tội luôn cho xong!”
Trong Cục công an lòng người hoang mang, như rắn mất đầu, Đào Nhiên nằm viện, đồng nghiệp không biết ai có thể tin tưởng… Nhân chứng duy nhất thì bất tỉnh nhân sự.
Quả đúng là tứ diện Sở ca.
Lạc Văn Chu đi vài bước trong hành lang đầy áp lực, rất muốn cười khổ – từ xưa thích ra vẻ luôn bị sét đánh, anh vừa đổ nửa chậu xúp gà cho Lang Kiều, mà chỉ chớp mắt nói lật là lật luôn. (Xúp gà ở đây là Chicken Soup for the Soul, tiện thì mình thấy mọi người thường viết súp nhưng tra từ điển thấy là xúp nên dùng vậy, mình cũng chẳng biết đâu)
Đúng lúc này, Tiêu Hải Dương gọi điện tới.
Ngón tay Lạc Văn Chu dừng một thoáng trên màn hình di động, mới quẹt qua nghe máy: “Bốn Mắt, nếu chú mà cũng không có tin tốt nữa, thì anh sẽ khai trừ chú.”