Độc Thê Khó Làm

Chương 19: Lễ gặp mặt



Edit: Thanh Xuân.

Sáng sớm hôm sau, Lục La đang trang điểm cho Tiêu Hoài Cẩn, xuyên qua gương trang điểm, thấy Lý ma ma và Lục Vu đang ở sửa sang lại giường đệm.

Đêm qua, Nha Nhi nói Lý ma ma lén lút ở trong phòng Tiêu Hoài Cẩn ngây người rất lâu, Lục La kiểm tra một phen, quả nhiên trong phòng có dấu vết lục lọi.

Vốn dĩ đã không thích Lý ma ma, hiện tại nhìn bà ta, lại càng chán ghét, Lục La hận đến nghiến răng, ngay cả chuyện sợ Lý ma ma cũng quên mất.

“Tiểu thư, trong phòng khách điểm tâm đã chuẩn bị xong.”

Lý ma ma tiến lên nói, trên mặt mang theo nụ cười, không giống như trước kia vênh mặt hất hàm sai khiến.

Tiêu Hoài Cẩn đứng dậy tới phòng khách, Lục La theo ở phía sau, khi đi tới bên cạnh Lý ma ma, Lục La ưỡn ngực, liếc mắt nhìn Lý ma ma một cái.

Thiếu chút nữa Lý ma ma tức giận đến hộc máu, chỉ một tiểu nha đầu cũng dám cho ta nhìn sắc mặt, mấy ngày nữa xem Đại phu nhân thu thập ngươi như thế nào, nghĩ đến giao phó của Đại phu nhân, Lý ma ma bình tĩnh lại, trong mắt hiện lên ngoan độc, tiếp theo làm như không có chuyện gì hầu hạ Tiêu Hoài Cẩn dùng bữa.

Ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn hơi lóe, nếu đổi lại bình thường, Lý ma ma đã ra tay giáo huấn Lục La, hôm nay lại có thể nhẫn nhịn, chỉ sợ có tính toán khác, làm người không thể không phòng.

Sáng sớm không có việc gì, Tiêu Hoài Cẩn đang luyện chữ ở thư phòng, đang tính trên đầu, nha hoàn tới báo, nói là Đại phu nhân cho mời, Tiêu Hoài Cẩn buông trong tay bút xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đã biết, ngươi đi về trước, một lát ta sẽ qua.”

“Nhị tiểu thư, Đại phu nhân thỉnh ngươi lập tức qua đi.” Nha hoàn mặt không chút thay đổi nói.

Tiêu Hoài Cẩn không có cách nào, chỉ đành phải cùng nha hoàn đi tới Lan Thủy viện.

Buổi chiều, Trương thị mất công phái người tới mời mình qua, chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Tiêu Hoài Cẩn cho Lục La một ánh mắt, Lục La hiểu rõ, chậm rãi tới gần truyền lời cho nha hoàn.

“Tỷ tỷ, không biết Đại phu nhân gọi Nhị tiểu thư qua là vì chuyện gì?”

“Nô tỳ chỉ là tới truyền lời, phu nhân không có nói lý do gọi Nhị tiểu thư đến.”

Lục La móc một hà bao từ trong tay áo ra, thừa dịp người chưa chuẩn bị, nhét vào trong tay nha hoàn, ở trong tay áo nha hoàn ước lượng một chút, tức khắc mặt mày hớn hở.

“Trương phu nhân nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân tới, vừa rồi còn thưởng nô tỳ một cây trâm, Lục La muội muội ngươi xem coi thế nào?” Nha hoàn một bên nói, một bên đem cây trâm đưa cho Lục La xem, giọng nàng nói không lớn, vừa vặn để Tiêu Hoài Cẩn nghe thấy.

Nha hoàn nói Trương phu nhân không phải người khác, Trương thị nhà mẹ đẻ chính là phu nhân của ca ca ruột, rất ít tới phủ Định Quốc hầu, qua nhiều năm như vậy, Tiêu Hoài Cẩn cũng chỉ gặp qua một hai lần.

Lục La nói tiếp: “Thư viện của Nhị tiểu thư khác xa, cũng không biết các tiểu thư có tới hay không?”

Nha hoàn không nghĩ gì khác, trực tiếp bật thốt lên nói: “Đại phu nhân chỉ gọi Nhị tiểu thư qua, cũng không có kêu các tiểu thư khác.”

Ý thức được mình nói lời không nên nói, nha hoàn vội vàng ngậm miệng lại, tức giận không thôi, Lục La cũng không hề hỏi nhiều.

Tiêu Hoài Cẩn sinh lòng nghi ngờ, Trương phu nhân tới làm cái gì? Trương thị cố tình chỉ gọi một mình nàng tới.

Vừa tiến vào trong viện, nha hoàn vội vàng đi lên đón, “Nhị tiểu thư, Đại phu nhân nói sau khi người tới trực tiếp đi vào là được.”

Tiêu Hoài Cẩn gật đầu một cái, lửng thững tiến vào trong phòng, thấy bên trong phòng quả nhiên có thêm  một cái phụ nhân ăn mặc lộng lẫy, yểu điệu thướt tha, là Trương phu nhân không thể nghi ngờ.

Tễ nhan cười một tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu, “Gặp qua mẫu thân, Trương phu nhân.”

Ánh mắt Trương phu nhân hơi lóe, trực tiếp xuống dưới nâng Tiêu Hoài Cẩn, “Trước kia Hoài Cẩn đều gọi ta là mợ, bây giờ sao lại đổi giọng gọi Trương phu nhân? Như thế quá xa lạ, gọi ta là mợ là được.”

Tiêu Hoài Cẩn theo lời gọi một tiếng mợ, trên mặt Trương phu nhân chứa ý cừoi, lôi kéo Tiêu Hoài Cẩn cẩn thận đánh giá một phen, trong lòng dị thường vừa lòng.

Trương phu nhân móc một khối ngọc bội từ trong lòng ra, “Hôm nay vội vàng mà đến, cũng không mang theo lễ vật gì, cái này coi như lễ gặp mặt.” Nói xong thì nhét vào tay Tiêu Hoài Cẩn.

Tiêu Hoài Cẩn vội vàng từ chối nói: “Ta với mợ cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, lễ gặp mặt này ngàn vạn lần không thể nhận.”

Trương phu nhân không nghĩ tới Tiêu Hoài Cẩn sẽ cự tuyệt, nghĩ lại, nói: “Mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng đã lâu không gặp, huống chi, mợ thực thích ngươi, ngươi nhận lấy đi.”

Tiêu Hoài Cẩn vẫn muốn từ chối, Trương thị đứng dậy, cầm lấy ngọc bội trong tay Trương phu nhân, trực tiếp để vào trong tay Tiêu Hoài Cẩn, cười nói: “Một chút tâm ý của mợ ngươi, ngươi nhận lấy đi.”

Tiêu Hoài Cẩn không từ chối, khuất thân (cúi người) nói: “Cám ơn mợ.”

Thấy lần này Tiêu Hoài Cẩn không từ chối, Trương thị hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, tiện đà nhìn nhau cười.

Lại ngồi một hồi, Tiêu Hoài Cẩn thấy ánh mắt Trương phu nhân nhìn nàng có chút quái dị, lấy cớ có việc, cáo từ rời đi.

Vạt áo Tiêu Hoài Cẩn vừa biến mất ở cửa, Trương thị liền quay đầu nói với Trương phu nhân: “Tẩu tử, ngươi còn hài lòng?”

Trương phu nhân nâng chung trà lên uống một ngụm, mặt mang trào phúng nói: “Nếu lão gia và muội muội mở miệng, dù ta phản đối nữa thì có ích lợi gì?”

Ám mang trong mắt Trương thị chợt lóe qua, ha hả cười nói, “Tẩu tử đây là nói đi đâu rồi, tất nhiên ta vì muốn tốt cho ca ca.”

Trong lòng Trương phu nhân khinh thường, ngoài miệng là vì muốn tốt cho ca ca, thật ra thì còn không phải là vì chính ngươi.

Tính kế kế nữ của mình, để cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ tới cưới, chuyện tốt một mình Trương thị chiếm, chuyện xấu nhà mẹ đẻ phải gánh, Trương thị giỏi tính toán.

Trương phu nhân buông chén trà, đơn thương thẳng nhập, nói: “Kế Tổ nhà ta cưới nàng, không biết muội muội tính cho bao nhiêu của hồi môn?”

Ánh mắt Trương thị chợt lóe, cười nói: “Nhừng thứ này tẩu tẩu không cần lo lắng, ta sẽ tự thương lượng cùng ca ca.”

Trương phu nhân ném chén trà lên trên bàn “Phanh” một tiếng, cười khẩy nói: “Muội muội giỏi tính toán, chỉ sợ đến lúc đó không chỉ không có của hồi môn, ngược lại Kế Tổ chúng ta phải bồi không ít sính lễ.”

Trương thị mơ hồ tức giận, “Tẩu tử không tin ta?”

“Muội muội nói đi đâu vậy, chỉ là thân huynh đệ, không tính sổ.”

Trương thị đè nén tức giận xuống, lạnh lạnh hỏi: “Tẩu tử muốn làm thế nào?”

Trương phu nhân vươn một ngón tay, “Một nửa, ta muốn một nửa của hồi môn mà nương Tiêu Hoài Cẩn lưu lại.”

Trương thị kinh hãi Trương phu nhân công phu sư tử ngoạm, nhíu mày nói: “Tẩu tử, chúng ta đều là người một nhà, tiền tài chỉ là vật ngoài thân.”

Lúc trước Lục Uyển Nghi gả vào phủ Định Quốc hầu, chính là mười dặm trang sức màu đỏ, không biết hại chết bao nhiêu người bên cạnh, mặt khác Lục Uyển Nghi chết sớm, chỉ sợ của hồi môn này không chút tổn hại nào, Trương thị ngươi tưởng độc chiếm một mình, cũng không nhìn xem ta có đáp ứng hay không.

“Muội muội, Kế Tổ nhà ta cưới Tiêu Hoài Cẩn, dọn sạch cho ngươi chướng ngại, rút một cái đinh trong mắt, muốn ngươi đưa một nửa của hồi môn cũng không thua thiệt đi, huống chi, vốn dĩ của hồi môn kia là của nương Tiêu Hoài Cẩn, lẽ ra toàn bộ phải làm của hồi môn cho Tiêu Hoài Cẩn, chờ sau khi nàng gả cho Kế Tổ nhà ta, của hồi môn cũng nên là của Kế Tổ nhà ta, nếu như tẩu tử không đáp ứng, cái hôn sự này không làm cũng được.”

Mắt Trương thị nén giận, của hồi môn này ta hao hết bao nhiêu tâm tư mới lấy được, ngươi muốn, nằm mơ!

“Nếu như tẩu tử không đáp ứng, ta đi tìm nương và ca ca, chắc chắn nương và ca ca sẽ đồng ý.”

Sắc mặt Trương phu nhân cũng khó coi, hừ lạnh nói: “Kế Tổ do ta sinh, ta không đồng ý, ta xem ai dám để cho hắn cưới người khác.”

Trương thị thấy Trương phu nhân dầu muối không ăn, tức giận đến chết khiếp, vốn tưởng rằng người nhà mẹ đẻ sẽ giúp nàng, không nghĩ tới cũng là nhớ thương của hồi môn này, sớm biết như thế, còn không bằng tìm người khác tới cưới Tiêu Hoài Cẩn, chính mình cũng không cần chịu uất ức này.

“Được, ta đáp ứng ngươi, của hồi môn một nửa cho ngươi.” Trương thị nghiến răng nghiến lợi nói.

Trương phu nhân vừa nghe, vỗ tay cười, “Muội muội sớm nói không phải tốt sao, ta cẩn phải lãng phí nhiều lời thế sao.”

Một hơi của Trương thị thiếu chút nữa không nói được, hạ quyết tâm, dù sao nàng cũng không biết của hồi môn có bao nhiêu, đến lúc đó tùy tiện cho nàng một ít, người cũng đã gả đi, sau khi xong việc nàng phát hiện ra, cũng phát tiết trên người Tiêu Hoài Cẩn, không liên quan tới mình.

Cứ như vậy, hai người dăm ba câu đã định hôn sự cho Tiêu Hoài Cẩn, lúc gần đi, Trương phu nhân hẹn mấy ngày nữa chính thức tới cửa nói chuyện này với lão phu nhân.

Bên kia, sau khi Tiêu Hoài Cẩn rời Lan Thủy viện trực tiếp xoay người đi Hạc Diên đường.

“Lão phu nhân, Nhị tiểu thư tới.”

“Hả”

Trong lòng Lão phu nhân kỳ quái, không phải sáng nay mới nàng đến thỉnh an sao, hiện tại tới là làm cái gì?

Cân nhắc một lát, nói: “Thỉnh Nhị tiểu thư vào.”

“Gặp qua tổ mẫu.”

“Đứng lên đi.”

Gần đây mỗi ngày tới thỉnh an, mỗi ngày đều gặp lão phu nhân, nhưng thật ra lão phu nhân không chán ghét nàng như trước kia, ý thức được điểm này, ý vị trong mắt Tiêu Hoài Cẩn không rõ.

“Sao không ở trong viện nghỉ ngơi?” Lão phu nhân mở miệng nói.

“Vừa rồi mợ Trương tới trong phủ, mẫu thân cho gọi cháu gái đi gặp, dường nhưu mẫu thân và mợ có chuyện muốn nói, cháu gái không tiện quấy rầy, trong trở về viện khi đi ngang qua viện tổ mẫu, thì muốn tới nhìn tổ mẫu một chút.”

Hạc Diên đường và Kiêm Gia viện không cùng một đường, dù sao cũng không có khả năng đi ngang qua Hạc Diên đường, lão phu nhân biết điểm này, nhưng không vạch trần.

Tiêu Hoài Cẩn tự cố tự nói: “Tổ mẫu, ngươi không biết, vừa rồi Trương phu nhân một hai phải cho cháu gái một khối ngọc bội làm quà gặp mặt, cháu gái cự tuyệt không nhận, cuối cùng mẫu thân mở miệng cháu gái đành phải nhận lấy.”

Nói xong từ trong lòng lấy khối ngọc bội kia ra, lão phu nhân cầm ngọc bội nhìn một chút, âm thầm giật mình, khối ngọc bội này là trơn bóng tinh tế, không có một chút tì vết, cũng có chút lâu năm, giá trị xa xỉ, lấy nó làm lễ gặp mặt cũng không khỏi quá xa xỉ, trong lúc nhất thời, lão phu nhân cũng không biết là chuyện như thế nào.

“Nếu mợ ngươi cho ngươi, ngươi nhận lấy đi.”

Nghe được những lời này của lão phu nhân, Tiêu Hoài Cẩn yên lòng, khối ngọc bội này lão phu nhân đã biết, coi như qua minh lộ, người khác cũng vô pháp lấy khối ngọc bội này làm chuyện khác.

Lão phu nhân nói xong, cũng nghĩ đến mục đích của Tiêu Hoài Cẩn, sắc mặt lạnh xuống, Tiêu Hoài Cẩn cũng biết thức thời, đứng dậy cáo lui rời đi.

Lão phu nhân mắt lạnh nhìn Tiêu Hoài Cẩn rời đi, Minh Châu bên cạnh cũng rất khó hiểu, vì sao đột nhiên lão phu nhân lạnh mặt.

“Minh Châu, ngươi cảm thấy Nhị tiểu thư thế nào?” Lão phu nhân nhàn nhạt mở miệng nói.

Trong lòng Minh Châu nhảy dựng, cẩn thận đắn đo liên tục, “Nhị tiểu thư thực thông minh.”

Lão phu nhân không nói lời nào, Minh Châu cho rằng mình nói sai, đang muốn mở miệng, lão phu nhân lại nói: “Ngươi nói không sai, nàng xác thực thông minh.”

Nói xong, lão phu nhân bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Phật châu xoay chuyển thật nhanh.

Minh Châu lo lắng nhìn về phía Kiêm Gia viện, ở trong lòng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.