Nhìn thấy hai con Sư tử đá có dấu vết lịch sử trước cửa Uy Viễn Hầu phủ kia, trong lòng A Bảo lệ rơi đầy mặt, thật không dễ dàng a, nàng cuối cùng cũng sống sót trở về nhà.
Xe ngựa trực tiếp đi vào cổng trong mới dừng lại, A Bảo vừa xuống xe, liền nhìn thấy Tứ Nhạn đã sớm chờ ở cổng —— Nhạn Hồi, Nhạn Thanh, Nhạn Vân, Nhạn Nhiên, bốn nha hoàn này từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ nàng, trung tâm thì không cần phải nói, A Bảo ở trong cung dưỡng thương hơn nửa tháng, Tứ Nhạn rất lo lắng, hiện tại nhìn thấy nàng đã bình an trở về, tất cả đều vô cùng kích động.
"cô nương, người cuối cùng cũng bình an trở về..."
Nhạn Hồi hai mắt rưng rưng, Nhạn Thanh trực tiếp xông lên kéo tay nàng nức nở nói: "cô nương ngài có phải lại không nghe lời hay không, cho nên mới bị tai nạn lớn như vậy? Nếu lão gia biết được, khôngbiết sẽ đau lòng thế nào, cô nương người đúng là tiểu hầu nhi …”
A Bảo vẻ mặt hắc tuyến nhìn nàng, thì ra trong mắt nha đầu kia, nàng là loại người đi khắp nơi gây chuyện thị phi sao? không phải mấy người kia tự rước lấy phiền toái thì nàng cũng đâu phải bị liên lụy thảm hại như vậy chứ?
Lúc Uy Viễn Hầu phu nhân nhận được tin A Bảo trở về, liền vội vàng chạy tới, cùng các ma ma thái giám hộ tống A Bảo trở về nói vài lời khách sáo, các ma ma thái giám này đều là người trong cung hoàng hậu, hơn nữa lại có lai lịch, Uy Viễn hầu phu nhân cũng không dám chậm trễ, vừa khách khí nói lời cảm tạ, lại còn phải thưởng cho này nọ, sau cùng mới để bọn họ rời đi.
Chờ người trong cung rời đi xong, Uy Viễn hầu phu nhân nhìn A Bảo mặt có chút gầy đi,liền nhớ tới mấy ngày nay phe hoàng hậu và phe quý phi vì chung thân đại sự của A Bảo mà huyên náo ầm ĩ, trong lòng cũng có chút thở dài, vỗ vỗ tay nàng nói: "Aizzz, trở về là tốt rồi, trước tiên đi bái kiến lão phu nhân thôi."
A Bảo hoàn toàn không biết Uy Viễn Hầu phu nhân đem nguyên nhân bởi vì hàng đêm bị tàn phá mà gầy một vòng đổ lỗi cho việc chung thân đại sự của nàng, nhìn bà thở dài, cho rằng bà cũng thông cảm chính mình bị khổ, trong lòng có chút cảm động, suy nghĩ vẫn là người nhà tốt, về nhà thật sự là quá tốt, sau này không cần lại đối mặt với tên yêu nghiệt hắc ám nữa, nàng rốt cuộc tự do gào khóc ngao ~~
A Bảo thuận theo lê tiếng, theo Uy Viễn Hầu phu nhân hướng Vinh An đường của lão phu nhân bước đi.
Trong Vinh An đường, lão phu nhân đang ở trong phật đường thành kính niệm phật, lúc nghe Trừ ma ma vào nói Ngũ cô nương qua đây bái kiến, nhàn nhạt lên tiếng, lại xoay phật châu thêm một lúc mới để xuống.
Chờ đến khi lão phu nhân đi ra, A Bảo đã đợi được một lúc, vội vàng đi tới thỉnh an bà. Mặc dù đã đợi một lúc, nhưng trên mặt A Bảo cũng không có cảm xúc không kiên nhẫn vì chờ lâu, lộ vẻ tươi cười ôn hòa nhu thuận, mềm mại hô tổ mẫu. Uy Viễn Hầu phu nhân ngồi bên cạnh uống trà, mỉm cười nhìn, chỉ là trong mắt có chút thâm ý, trong lòng lại lần nữa thở dài, xem ra lão phu nhân đây cũng là trút tức giận lên A Bảo.
Lão phu nhân giống như bình thường, hiền từ không mặn không lạt nói mấy câu, hỏi thăm thương thế A Bảo, nghe nói không có việc gì, liền cho A Bảo trở về Bảo Hàm viện nghỉ ngơi.
Chờ sau khi A Bảo rời đi, lão phu nhân thở dài, Uy Viễn Hầu phu nhân còn chưa rời khỏi lập tức quan tâm nói: "Nương cảm thấy mệt mỏi sao?"
Lão phu nhân vân vê phật châu trong tay, mặt mũi hiền từ, nhưng trong mắt lại nghiêm nghị, nói: "Ta đây là lo âu việc chung thân đại sự của Cẩm nha đầu, cũng không biết tương lai nàng như thế nào." Bởi vì nhóm người hoàng hậu và Thích quý phi nhúng tay vào, hiện tại Uy Viễn Hầu phủ ngược lại khôngdám tùy tiện định ra việc hôn nhân của A Bảo, ngay cả Xương Bình trưởng công chúa bên kia cũng không dám tùy tiện đáp ứng, rất sợ một chút không cẩn thận, đắc tội bất kỳ bên nào, đối với Uy Viễn hầu phủ mà nói không có chỗ nào tốt.
Uy Viễn Hầu phu nhân hiểu rõ, trong lòng cũng bắt đầu lo âu, cảm thấy chất nữ này so với con gái của nàng còn làm nàng bận tâm hơn. Bất quá trên mặt vẫn là trấn an lão phu nhân, nói: "Mẫu thân khôngcần phải lo lắng, A Bảo tuổi tác cũng lớn, năm nay cũng không thể lại kéo dài, tin rằng hoàng thượng sẽthông cảm."
Lão phu nhân lườm bà một cái, con dâu này là một người có khả năng ổn trọng, nhưng là có chút thời điểm giả ngu làm ra vẻ sửng sốt, không dễ dàng làm chuyện đắc tội với người, làm đương gia chủ mẫu hầu phủ đương nhiên là tốt, thế nhưng làm con dâu, liền cảm giác không quá ngoan hiền, không có bà bà nào thích cùng con dâu mình giả ngu đánh thái cực.
"Ta chỉ sợ hoàng thượng loạn điểm uyên ương, đến lúc đó lão tứ cái tên nghiệp chướng kia không thức thời náo loạn ầm ĩ lên..."
Nghe nói như thế, Uy Viễn Hầu phu nhân khóe miệng cũng co quắp, làm thế nào cũng không trấn an cái loại cảm giác co quắp đó, than thở nghĩ đến, làm sao lại quên mất còn có một người tính tình quái gỡ như thế ở đây chứ?
*****
A Bảo không biết tổ mẫu cùng đại bá mẫu nhà mình đang lo lắng, phi thường vui vẻ trở về Bảo Hàm viện, nghênh tiếp nàng là bốn nha hoàn cùng Hoa ma ma hầu hạ thỏa đáng.
Tắm rửa thay y phục, ăn uống no đủ, A Bảo giống như con mèo lười nằm trên ghế quý phi, sờ sờ vòng em không còn cảm giác đau, cảm thấy mỹ mãn đem chân theo làn váy đưa ra, ở trên ghế quý phi cọ cọ, đầu ngón chân phấn nộn mượt mà, mập mạp lại có chút đáng yêu.
Nhạn Hồi, Nhạn Thanh nhìn thấy bộ dáng lười biếng này của nàng, trong lòng biết biết rõ trở lại địa phương an toàn nàng chính là đức hạnh này, cũng không có ai nói nàng cái gì ngồi phải thẳng tướng, xương cốt mềm nhũn các loại.
Ngay lúc A Bảo thể hiện bộ dáng lười biếng, bọn tỷ muội nghe nói nàng trở về liền nhao nhao đến thăm.
Lúc A Bảo đang vui vẻ cùng bọn tỷ muội nói chuyện, Cửu đường muội Lý Minh Nguyệt giống như vô ý nói: "Lúc đó nghe đại bá mẫu nói, Ngũ tỷ tỷ bị thương thế kia phải nằm một tháng, sao nhanh như vậy thì tốt rồi? Có phải hay không thái y lúc đó chẩn đoán lầm, kỳ thực Ngũ tỷ tỷ cũng không có nghiêm trọng như vậy?"
Ngoại trừ Lý Minh Phượng Lý Minh Nghi, mấy tỷ muội khác ý vị không rõ nhìn A Bảo, trên mặt mặc dù mang theo tươi cười, nhưng thần sắc khác nhau.
Vẻ mặt A Bảo cứng đờ, rất nhanh liền khôi phục bình thường, trong lòng có chút giận dữ, theo tình huống bình thường, nàng là phải nằm một tháng, thế nhưng ai bảo nàng đã trải qua một thời gian do người khác tàn phá, bởi vậy vết thương đau từ từ trong thời gian dài biến thành trong thời gian ngắn đau gấp mấy lần, cho nên mới khỏi rất nhanh. Nghĩ đến chỗ này, A Bảo lại cảm thấy xương sống thắt lưng dường như lại bắt đầu co rút đau đớn —— bóng ma trong lòng này, thật sợ là sẽ đi theo nàng mộtđời.
Lý Minh Phượng lãnh đạm nói: "Cửu muội muội, thương thế của Ngũ tỷ tỷ mau chóng tốt hơn khôngphải nên cao hứng sao? Chẳng lẽ thực sự muốn cho Ngũ tỷ tỷ nằm một tháng mới tốt?"
Lý Minh Nghi cười nói: "Ngũ tỷ tỷ người tốt tự có thiên tướng, trong cung lại có thái y y thuật cao siêu, đương nhiên mau chóng tốt hơn ~~ "
"Đúng vậy, may mắn có Tôn thái y và Ngụy y nữ, còn có hoàng hậu nương nương cùng quý phi nương nương dốc lòng chăm sóc." A Bảo nhìn phương hướng hoàng cung, biểu tình cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Minh Nguyệt ngượng ngùng không lên tiếng nữa, các tỷ muội khác cũng thức thời dời đi đề tài.
Chờ mấy người tỷ muội đều tử biệt rời đi, Lý Minh Phượng ở lại một mình, đưa tay đâm chọc đầu A Bảo, oán hận nói: "Ngươi là kẻ vô tâm, lại để cho người oán hận?"
A Bảo đem tiểu cô nương kéo đến trong lòng, ôm nàng không buông, chọc ngứa nàng, hai người lại cười thành một đoàn.
Qua một chút, Lý Minh Phượng thở dài nói với A Bảo: "Nhà chúng ta bọn tỷ muội cảm tình mặc dù khôngnhư nhau, thế nhưng không chịu nổi người ngoài xúi giục, đặc biệt Tam thẩm... Cửu muội muội nguyên bản chính là người tâm cao khí ngạo, tuy rằng có tổ mẫu dạy dỗ cũng là biết đại thể, thế nhưng trở lại bên người Tam thẩm, Cửu muội muội đều bị bà dạy sai lệch." nói đến tính tình của mấy trưởng bối, Lý Minh Phượng không thích nhất đó là vị Tam thẩm này.
Lý Minh Nguyệt dung mạo mặc dù không có tuyệt sắc như Lý Minh Hà, nhưng cũng là xinh đẹp, mặt trái xoan mày lá liễu mắt hạnh đào, so với cũng A Bảo không kém, có thể nói hai người tư sắc sàn sàn như nhau. Hai tháng này, A Bảo mặc dù xui xẻo theo nhau mà đến, nhưng sự việc đến tiếp theo phát triển cũng có chút làm cho người ta hâm mộ, loại hâm mộ của Tam phu nhân là ghen ghét người, muốn con gái của mình tài hoa tướng mạo so với A Bảo cũng không kém, nhưng vì sao chuyện tốt gì cũng cho A Bảo chiếm được? Đặc biệt mấy ngày nay, nghe đồn Tề vương và Ninh vương, Xương Bình trưởng công chúa đều coi trọng A Bảo, sự tình muốn cưới nàng làm phi, càng làm cho một ít người kiến thức ngắn tâm lý hâm mộ ghen ghét, Tam phu nhân cũng không ngoại lệ. Loại chuyện này bà ở bên tai Lý Minh Nguyệt lải nhải nhiều lắm, có thể làm cho tiểu cô nương vốn coi như trầm ổn cũng theo đó lòng sinh oán giận.
A Bảo yên lặng một chút, không có tiếp lời.
Lý Minh Phượng không biết A Bảo nghĩ như thế nào, thấy nàng không mở miệng liền dời đi đề tài, "Đúng rồi, hai ngày nữa là đại thọ bảy mươi của Bình vương thái phi, chúng ta cùng đi gặp Lăng Vi đi."
Trong lòng A Bảo khẽ động, nghĩ đến thời gian nàng ở trong cung dưỡng thương, Giang Lăng Vi cứ xuất giá như vậy, cũng không biết nàng ở Bình vương phủ trải qua thế nào? Là trực tiếp quất chết vị hôn phu đầu heo kia của nàng, hay là hành hạ tên đầu heo kia, hay là... Trong lòng không hiểu có chút lo lắng, lo lắng Giang Lăng Vi sức chiến đấu quá bưu hãn chọc giận Bình vương thái phi cùng Bình vương kế phi, hay là đi nhìn một cái đi.
******
Lúc Xương Bình trưởng công chúa tính toán lại hướng hoàng đế thỉnh cầu tứ hôn chon nhi tử cùng A Bảo vô cùng cảm động mà về đến nhà, trong cung thất công chúa tự mình làm chè ngọt bưng đến Thái Hòa điện.
"Phụ hoàng, đây là chè ngọt con làm, trời nóng nực, uống một chút giải khát." Thất công chúa cười khanh khách nói, còn bổ sung: "Đây chính là con đặc biệt đi hỏi ngự trù, cho vào một chút mật ong, mùi vị thanh mát, lại không ngấy, phụ hoàng nhất định phải cổ vũ nga ~ "
Nữ nhi hiếu thuận làm cho Chính Đức đế thập phần vui vẻ thoải mái thuận theo, đem tấu chương đangxem để bên cạnh, chỉ cần không liên quan đến chính sự cùng Kim Cảnh Giác, Chính Đức đế đối với thất công chúa sủng ái nhiều hơn các nữ nhi khác.
Sau khi thái giám kiểm tra độc xong, Chính Đức đế nhấp một hớp chè ngọt, vui lòng khen thưởng nữ nhi tay nghề giỏi, rất cổ vũ uống phân nửa chén.
Thất công chúa phát huy kỹ năng làm nũng của nàng, chỉ nếu không phải lúc có Kim Cảnh Giác, mỗi khi nàng đối Chính Đức đế làm nũng đều nhận được hiệu quả cao, thẳng đến lúc Chính Đức đế bị nàng dụ dỗ được thật vui vẻ, thất công chúa đột nhiên có chút ủy khuất bẹp khóe miệng, ngồi vào bên cạnh.
"Tiểu Thất của trẫm làm sao vậy?" Chính Đức đế vuốt tóc nữ nhi, yêu thương hỏi.
"Phụ hoàng không thương tiểu thất." Thất công chúa mang theo thanh âm nghẹn ngào nói.
Chính Đức đế bật cười, "Sao có thể? Phụ hoàng thương tiểu thất nhất. Đến, nói cho phụ hoàng một chút ai làm cho tiểu thất chịu ủy khuất."
Lúc Thất công chúa được ông khẽ dỗ xuống, lúc này mới xoay người lại, dùng cặp phượng mâu xinh đẹp nhìn ông. Chính Đức đế trong lòng có chút giật mình, Trong tất cả nữ nhi của ông, chỉ có đôi mắt này, là giống người kia nhất...
"Phụ hoàng, người ta thực sự rất thích Ngự biểu ca, ngài có thể tứ hôn cho tiểu thất và Ngự biểu ca được không? Phụ hoàng hiểu rõ nhất tiểu thất, cũng không thể được..." Thất công chúa có chút ngượng ngùng nói, hai tròng mắt xinh đẹp thêm mấy phần ướt át, trong lòng oán giận nghĩ, tuyệt đối không cho Lý Minh Cẩm gả cho Chu Ngự!