Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 8



Editor: An Tịnh Nguyệt

​Rời khỏi Trung Dũng Bá phủ, A Bảo suy nghĩ một chút, cho người đánh xe ngựa quay lại sạp hoa quả khô tại chợ phía đông phố Kiền Nguyên, mua ít mứt quả mà tổ mẫu và vài vị bá mẫu, thúc thẩm với các tỷ muội thích ăn, vì số người quá đông, nên đóng gói mứt thành một bao lớn. Lúc Nhạn Hồi ôm bao mứt lớn đi ra, thiếu chút nữa không ngốc đầu lên được.

Quá mất mặt, nào có cô nương trực tiếp mua một bao mứt lớn như vậy? Đa số người ta chỉ mua mộtchút làm mặt mũi thôi.

Sau khi mua mứt xong, A Bảo lên đường hồi phủ.

Nhưng, xe ngựa mới ra khỏi chợ phía Đông không lâu, đột nhiên dừng lại.

A Bảo đang ở trở mấy thứ mứt vụn, vừa nếm thử hương vị vừa nhét cho Nhạn Hồi đánh giá. Lúc xe ngựa ngừng lại, Nhạn Hồi vội vàng nuốt mứt xuống, hỏi: “A Thiết ca, sao vậy?”

“Nhạn Hồi cô nương, đường bị chặn, phía trước có chuyện xảy ra.” Xa phu A Thiết đáp.

Nghe thế, A Bảo lặng lẽ đưa tay vén rèm lên, nhìn xung quanh bên ngoài, rất nhanh liền thấy phía trước cách đó không xa, một nhân mã cưỡi tuấn mã cao to đang chắn đường của bọn họ. Hơn nữa, cách ăn mặc của những người này rất quen, áo choàng nền đen viền đỏ, ngực thêu chữ “Tấn” đỏ thẫm, chẳng phải là phủ vệ phủ Tấn vương sao?

Nhạn Hồi cũng thấy, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi. Trong lòng Nhạn Hồi vẫn còn canh cánhchuyện đã xảy ra trong ngày trở về kinh. Tuy rằng nói A Bảo bị thương là chuyện ngoài ý muốn không liên quan gì tới Tấn vương, nhưng sau đó chuyện Tấn vương huênh hoang áp tải xe ngựa của bọn họ quay về kinh truyền khắp kinh thành, danh tiếng tiểu thư nhà nàng vất vả lắm mới phẳng lặng lại dâng lên, việc này còn chưa tính, nàng sợ hôn sự của tiểu thư sẽ không được suôn sẻ.

Đầu đường bị đội nhân mã này chặn, phần lớn người qua đường vừa thấy y phục trên người những kỵ sĩ này liền biết họ là ai, vô cùng biết điều mà rời đi, ngay cả vây xem cũng không có, đúng là đáng ghi chép lại. A Bảo xuyên qua khe hở giữa con ngựa, nhìn thấy người bị vây bên trong, hình như là phạm nhân đang tróc nã?

A Bảo chỉ liếc một cái, lập tức nói: “Chúng ta đi đường vòng đi.” không thể trêu vào ta còn không trốn sao?

“Dạ”

A Thiết đang định nghe lời chủ tử đi đường vòng, đột nhiên A Bảo nheo mắt, phát hiện một trong đám kỵ sĩ đó nhìn sang đây, rõ ràng ở trong đám nam nhân cao lớn, lại giống như tách biệt khỏi thế gian, vô cùng có cảm giác tồn tại, làm cho người ta vừa liếc một cái là có thể đưa mắt đặt trên người hắn. mộtđôi mắt đen như mực sắc bén không gì sánh bằng, tầm mắt cực kỳ chuẩn xác rơi xuống khuôn mặt A Bảo đang vén rèm lén nhìn.

Là Tấn vương!

A Bảo sợ hết hồn, cảm giác như bị một ác ý cường đại gì đó khóa lại làm sống lưng nàng phát lạnh, vội vàng hung hăng bỏ rèm xuống, trốn trong xe ngựa giả chết. hiện tại A Bảo đã biết rõ, vì sao nhiều người trong kinh không ưa Tấn vương rồi, ánh mắt này quá kinh khủng, rất đáng sợ ấy, bị đôi mặt kia khóa trên người sẽ có cảm giác như mình vừa phạm phải tội ác tày trời, căn bản không muốn nhìn thẳng hắn.

Nhạn Hồi thấy bộ dạng không có tiền đồ của nàng, giận không có chỗ phát tiết, thiếu chút nữa muốn xắn tay áo chạy ra ngoài tìm người dọa A Bảo lý luận – Ở biên cảnh đã lâu,Nhạn Hồi cũng từng làm chuyện kiểu này vài lần, mỗi lần đều bị A Bảo và Nhạn Thanh chọc tức đến mức đầu phát sốt, hang tiết vịt lên xắntay áo phạm làm, sau khi làm xong, lại ngồi xổm trong góc làm nền cho cảnh sắc đen kịt.

Xe ngựa vừa mới quay đầu, đồng thời A Bảo nghe được giọng nói xa lạ truyền đến: “Ôi chao, ngươi không phải phu xe của Ngũ tiểu thư Hầu phủ sao? Ta nhớ ngươi, bên trong là Ngũ tiểu thư hả? Nếu là Ngũ tiểu thư, thì trực tiếp đi qua, đừng ngại.”

Tên miệng rộng Thường Viễn!

A Thiết vốn là thân binh bên cạnh cha A Bảo, chân bị thương trong một lần chiến tranh với bắc di, không tiện ở lại, nên sau khi rời khỏi doanh trại, được cha A Bảo sắp xếp sang làm phu xe cho con gái. A Thiết từng lên chiến trường, từng thấy gặp máu, từng giết người, tuy rằng trên người phủ vệ phủ Tấn vương có sát khí, nhưng A Thiết vẫn ung dung chống đỡ, thản nhiên bước ra tới trước mặt Thường Viễn gật đầu một cái, nói: “Quấy rầy chư vị đại nhân làm việc rồi.”

Thường Viễn nhìn Tấn vương cách đó không xa, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền: “không có việc gì, chỉ là đột nhiên xuất hiện mấy tên lưu manh đến đây gây sự, bọn ta bắt chúng là xong.” nói xong, Thường Viễn khoát tay áo, vài vị phủ vệ chắn đường rất có trật tự nhường ra một lối.

A Thiết nhìn mấy người bị bắt, chỉ sợ không phải lưu manh đơn giản như vậy, nét mặt lộ ra biểu cảmcung kính và cảm kích, nói: “Vậy đa tạ Tấn vương điện hạ vàcác vị đại nhân.”

Xe ngựa lăn bánh lộc cộc, khi lướt qua bên người Tấn vương, trong xe truyền đến một giọng nữtrong trẻo dịu dàng: “Đa tạ Tấn vương”

Vẻ mặt Tấn vương lãnh đạm, ngồi trên yên ngựa cao cao, khuôn mắt tuấn mỹ lạnh lẽo vô tình, chỉ là ánh mắt có chút thanh u* khó lường nhìn xe ngựa chen kín chặt chẽ.

*Thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ.

Cho đến khi xe ngựa đi được một đoạn, Tấn vương mới nói: “Giải bọn họ vàođại lao!”

“Dạ!”

********

A Bảo nhanh chóng vứtchuyện tình cờ gặp Tấn vương đi, trở lại Uy Viễn Hầu phủ, A Bảo đi bái kiến tổ mẫu trước, phát hiện hôm nay sắc mặt lão phu nhân nhẹ nhàng, cũng không muốn quấy rầy bà nhiều, đưabình mứt nhỏ xinh xắn cho lão phu nhân xong rời đi ngay.

Thời tiết tháng ba ấm áp, nhưng trong phòng vẫn có chút lạnh lẽo, lão phu nhân tuổi cao, tương đối sợ lạnh, ngồi sátgiường đất, trên đầu gối phủ một tấm thảm.

Lão phu nhân vuốt Phật châu làm từ gỗ đàn hương trên cổ tay, nhìn bình nhỏ trên bàn, nói: “Từ ma ma, ngươi thấy Cẩm nha đầu thế nào?”

Từ ma ma đang xoa bóp chân cho bà, bèncười nói: “Ngũ tiểu thư đương nhiên vô cùng tốt”. Lénnhìn lão phu nhân một cái, lại nói: “Tuy bình thường Ngũ tiểu thư đều ở biên cảnh, nhưng chưa từng quên những lời dạy dỗ của lão phu nhân ngài, phong thái đoan trang kia không hề thua kém thế gia quý nữ trong kinh, có thể thấy lão phu nhân dạy dỗ rất tốt.”

Lão phu nhân nghe xong, cười nói: “Cái bà này, mượn lờidỗ ta.”

“Sao có thể chứ, nô tỳ nói đều là lời thật lòng, nhìn các tiểu thư trong phủ chúng ta kìa, có thể nói là lớn lên trước mặt lão phu nhân, được ngài chỉ điểm dạy dỗ cẩn thận, phong thái quý nữ nhà ai so được với tiểu thư trong phủ chúng ta? Hơn nữa, cũng không có cô nương nhà nào lại nghe lời hiếu thuận như các vị tiểu thư trong phủ chúng ta, các nàng đều cực kì kính yêu lão phu nhân.”

Lão phu nhân nhếch miệng cười, lời của Từ ma ma làm bà cực kì hài lòng, không phải bà khoe khoang chứ, quả thật không có cô nương nào hữu ái hiếu thuận như các cô nương của Uy Viễn Hầu phủ, tuy đích thứ khác biệt, nhưng trừ chi tiêu ăn mặc của đích thứ ra, quy củ lễ nghi, tất cả cháu gái đều giống nhau. Hơn nữa, lão phu nhân cũng dụng tâm dạy dỗ các cháu gái , dạy bảo thật tốt, không nói đến việc tương lai làm mai khá dễ dàng, nếu là gả tốt, thì cũng có ích với Uy Viễn Hầu.

Bất quá, lão phu nhân nghĩ đến hôn sự của cháu gái thì có vài phần hậm hực, thở dài: “Cẩm nha đầu năm nay mười bảy rồi, vốn năm trước nên quay về kinh, nhưng bởi vì chiến sự bề bộn, dọc đường hồi kinh không yên ổn, chỉ có thể để nó ở lại Cảnh thành một năm, nên trì hoãn chung thân đại sự của nó, năm nay bất luận thế nào, cũng phải lo liệu cho nó. Chẳng qua…..”

Chẳng qua mấy nhà bọn họ để mắt cho Lý Minh Cẩm lúc đầu là nhìn công trạng của cha nàng, đều có chút động lòng, nhưng vì lúc ấy Tấn vương cưỡng chế đưa người quay về kinh, rối rít không có tin tức, làm lão phu nhân tức giận một trận. rõ ràng đã giải thích rõ mọi chuyện, song có người thích tự cho là thông minh, vì không muốn đắc tội Tấn vương, nên đều giả chết không để ý tới sự dò xét của Uy Viễn Hầu phủ.

“Cát nhân tự có thiên tướng*, tin tưởng Ngũ tiểu thư cũng như vậy”. Từ ma ma nói.

“Các nhân tự có thiên tướng” có nghĩa là Người tốt tự nhiên đã có trời giúp. Nếu một người có được phúc lành trời ban, tự nhiên sẽ tai qua nạn khỏi, chuyển họa thành phúc, chuyển nguy thành an.

Lão phu nhân vuốt huyệt Thái Dương, nói: “Lão Tứ không biết hiện tại thế nào, nó đưa con gái về, cũng vì muốn ở kinh thành tìm một hôn sự tốt. Minh Cẩm cũng là cháu gái ta, ta dù bực nàng cũng hi vọng nàng có thể gả tốt. Nghiệp chướng đáng hận này, vì một nữ nhân mà đòi sống đòi chết, ngay cả nhà cũng không về, hiện tại đáng đời con gái nó người chê cẩu ghét……”

Nghe lão phu tức giận mắng, Từ ma ma không lên tiếng. Mười mấy năm qua, chỉ cần lão phu nhân nhớ tới con trai thứ tư ở biên cảnh xa xôi, đều tức giận cả, mỗi lần tức giận, cảm xúc sẽ trở nên tiêu cực, sau đó Ngũ tiểu thư vô tội sẽ bị liên lụy. Lão phu nhân vô cùng tốt với các cháu gái, không thiên vị. Nhưng duy nhất không biết nên đối mặt với Ngũ tiểu thư thế nào, đặc biệt Ngũ tiểu thư càng lớn càng giống Ngũ phu nhân đã mất, dù sao vẫn khiến sự hối hận trong lòng bà trỗi dậy, cho rằng nếu lúc trước bà không đáp ứng con trai thứ tư cưới Điền gia tiểu thư, thì mẹ con cũng không chia lìa. Cảm xúc kiểu này, lâu dài, lão phu nhân chỉ có thể lạnh nhạt đối mặt.

Trong lòng Từ ma ma thở dài, thoạt nhìn Ngũ tiểu thư là một người hiền hòa, kỳ thật trong lòng đều hiểu, mấy năm nay nàng thờ ơ lạnh nhạt với các vị tiểu thư trong phủ, khôn khéo ngây thơ đoan trang, yếu đuối thức thời, nhưng không có một người hiểu rõ như Ngũ tiểu thư, thiên hạ nhỏ bé, phảng phất như cái gì cũng nhìn thấu, bất luận tốt xấu, nàng đều mỉm cười đối mặt.

Từ ma ma bưng một chén trà tới, để lão phu nhân uống chút nhuận cổ họng, trùng hợp lúc này, Uy Viễn Hầu phu nhân cầm một tấm bái thiếp tới.

Mặt mày Uy Viễn Hầu phu mang theo ý cười vui vẻ, đầu tiên là thỉnh an lão phu nhân, sau đó cười nói: “Nương, vừa rồi phủ thái tử đưa tin tới, trắc phi thái tử sinh rồi.”

Lão phu nhân nghe xong, cái chén trong tay chợt lung lay, bất chấp nước bắn tung téo làm ướt tay, cũng kích động nói: “thật à? Là nam hay nữ.”

Uy Viễn Hầu phu nhân kiêu ngạo nói: “Công công tới báo tin vui nói, là con trai.”

Lão phu nhân nhanh chóng chắp hai tay trước ngực, niệm a di đà phật, nói: “Tranh nha đầu rốt cục hết khổ rồi!”

Nghe xong, mắt Uy Viễn Hầu phu nhân có chút ướt át. hiện tại, Lý thị Lý Minh Tranh – một trong các trắc phi thái tử là con gái thứ nhất của Uy Viễn Hầu phu nhân, cũng là đại cô nương đích xuất của Uy Viễn Hầu, bảy năm trước được chỉ hôn làm trắc phi của thái tử. Thái tử là một người khoan dung rộng lượng, cũng không trọng nữ sắc, lại vô cùng coi trong thái tử phi. Nếu không phải năm đó Lý Kế Nghiêu lập công lớn ở Cảnh thành, thì Lý Minh Tranh căn bản không có cơ hội nhập phủ thái tử làm trắc phi, làm một lương đệ là cùng.

Qua nhiều năm như vậy, Lý Minh Tranh ở phủ thái tử yên lặng không một tiếng động, mỗi lần Uy Viễn Hầu phu nhân đến thăm nàng, phát hiện con gái lẻ loi hiu quanh một mình, luôn thản nhiên, chua xót không gì sánh bằng, cho đến năm trước chẩn ra nàng có thai, Uy Viễn Hầu phu nhân mới chính thức yên lòng. Chỉ cần con gái có đứa nhỏ kề bên, tương lai bất luận thế nào cũng không tệ, mà thái tử phi nhiều năm không có thai, rốt cuộc ba năm trước cũng sinh một đứa con trai, bản thân có ấu tử chăm sóc, sẽ không đoạt con của trắc phi mà dưỡng dục.

“Tranh nha đầu này không chịu thua kém, ngày mai con đi thăm nó một chút, thuận tiện mang một số thứ thích hợp, về phần dược liệu này nọ thì không cần tặng, tránh cho bị người ta thừa cơ chui vào kẽ hở.” Lão phu nhân phân phó.

Uy Viễn Hầu phu nhân cười đáp, lại nói: “Nương, nơi này còn có bái thiếp, là tiệc ngắm hoa của trưởng công chúa Xương Bình, mời cô nương trong phủ chúng ta năm ngày sau đi ngắm hoa.”

Trong lòng lão phu nhân khẽ động, sờ sờ Phật châu trên cổ tay, nói: “Ái tử của trưởng công chúa Xương Bình năm nay đã mười tám rồi.”

Uy Viễn Hầu phu nhân vừa nghe liền biết ý lão phu nhân, cười nói: “Đúng ạ, nghe nói Chu Ngự - con trai trưởng công chúa tuấn tú lịch sự, thiếu niên đầy hứa hẹn, lần trước tham gia khoa thi, còn đứng hàng thứ ba nhị giáp.”

Lão phu nhân cười nhạt: “Nếu là trưởng công chúa mời, thì mang theo vài cô nương trong phủ đi. Ừ, Minh Cẩm, Minh Phượng, Minh Nghi, Minh Nguyệt đều dẫn đi hết.”

“Con biết rồi ạ, chờ bữa tối sẽ thông báo chuyện này với bọn chúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.