Dịch:Bòn Bon 1906
Số chương : 277
“Chỉ còn mấy ngày nữa đại thiếu gia sẽ cưới Vân Sơ công chúa, vì thế người hãy từ bỏ mơ ước viễn vong của mình đi còn không mau mau dẫn theo tiểu tạp chủng của mình đi chầu Diêm Vương đi.”
Đêm giao thừa, gió tuyết gào rú, một tờ giấy ẩm ướt phủ lên mặt nàng, bắt nàng phải kết thúc sinh mệnh theo cách không cam lòng và khuất nhục nhất.
Nàng là thê tử của hắn, vì hắn mà bỏ qua mối thù của cha mẹ, vì hắn trúng độc hủy dung, thậm chí đã sinh con cho hắn. Nhưng cuối cùng, vì tiền đồ, vì một nữ nhân khác, hắn tàn nhẫn sát hại nàng, ngay cả con gái chưa đầy 3 tuổi cũng không tha.
Đau thấu xương tủy, khổ tận tim gan, nàng lấy linh hồn của mình mà thề, nếu có kiếp sau, những gì phải chịu đựng hôm nay, ngày khác nhất định sẽ đòi lại tất cả.
Dục hỏa trùng sinh, nàng xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, quyết tâm nắm giữ vận mệnh của mình, đuổi tận giết tuyệt những người trước kia đã phản bội mình.
Lấy ác trị ác, độc câm em chồng; mượn đao giết người, trừng trị ác nô; tạo nên sóng gió, vạch trần bộ mặt thật của tiểu tam; từng bước ép sát, đấu với âm mưu thâm độc của mẹ chồng.
Chỉ là, vạn không ngờ tới, tái thế phong hoa, lại rước lấy vô số nghiệt duyên.
Nam nhân kiếp trước nàng bỏ lỡ, kiếp này lặng lẽ chờ đợi nàng.
Nam nhân kiếp trước nàng vô duyên, kiếp này vừa gặp đã yêu nàng.
Nam nhân kiếp trước chưa từng gặp, kiếp này dây dưa không ngừng với nàng.
Thậm chí, còn dẫn đến một tên yêu nghiệt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, vì nàng đòi sống đòi chết.
Là âm mưu? Là chân tình? Hay lại là một trận đấu sinh tử?
Lỡ bước vào thâm cung, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, ai sẽ là con cờ của ai?
Chén giết giữa rừng, vực sâu vạn trượng, ai là người chiến thắng cuối cùng?
Lần thứ hai gặp lại, thứ chắn trước mặt họ vẫn là thân phận bí ẩn kia.
Phồn hoa tan mất, rốt cuộc ai là người có thể làm rung động trái tim nguội lạnh kia, bầu bạn với nàng trải qua năm tháng.
Bình luận truyện