Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 35: Hết sức căng thẳng



Edit: Nhạn.

Mắt thấy ánh mắt của tất cả mọi người có mặt bên trong nhà không hẹn mà cùng tập trung trên người mình. Còn người khởi xướng Thái phu nhân mặc dù tức giận, thế nhưng khóe mắt đuôi mày lại tràn đầy vẻ hưng phấn cùng mong đợi, không có chút nào vô cùng đau đớn như lời bà ta nói, Chu Quân Uyển không nhịn được mà cười lạnh.

Nhìn bộ dạng của Thái phu nhân, rõ ràng là đã sớm biết chuyện nàng xảy thai, lại cứ muốn làm bộ làm tịch như vậy, hiển nhiên mục đích là muốn mượn tay nàng, trước mặt mọi người làm mất hết thể diện của Ninh phu nhân, thậm chí là xử lý Ninh phu nhân trước mặt mọi người nhất là ngay trước mặt Tề Hanh, mà cả nhà ai lại không biết Tề Hanh mà một người con hiếu thảo? Xem như Ninh phu nhân có lý do, cũng không thể ngay trước mặt phu quân của mình, chống đối bà bà, vậy không phải là sẽ mang tội danh bất hiếu và cả thanh danh không phải hiền thê hay sao?

Chỉ là Thái phu nhân ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến nàng đã không còn là Chu Quân Uyển, không còn là người để bà ta lợi dụng vô số lần mà vẫn ngây ngốc rơi nước mắt vì cảm động nữa rồi, bà ta đừng nghĩ sau này lại muốn nắn bóp nàng nữa!

Dù trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt Chu Quân Uyển lại là đau lòng thương tâm, nhỏ giọng nói: “Hồi Thái phu nhân, tuy là Lục Vi hạ thuốc hoa hồng trong chén thuốc dưỡng thai của Uyển Nhi, hại Uyển Nhi xảy thai, nói cho cùng là do Uyển Nhi không có phúc, ngay cả một đứa bé cũng không giữ nổi. Dù sao Lục Vi cũng đã mất mạng vì chuyện này, mà chuyện cũng đã qua, sắp tới lại là lễ đại thọ của Thái phu nhân, kính xin Thái phu nhân không nên truy cứu chuyện này nữa, nếu vì chuyện này mà chọc tức lão nhân gia ngài, hoặc là làm mất hứng thú của ngài, không phải là Uyển Nhi sẽ có tội lớn hơn sao?”

Nghe nàng nói xong, Thái phu nhân giật mình một cái, gương mặt khó có thể tin, giống như là không thể tin vào tai mình nữa.

Đợi phản ứng kịp mới xác định những lời này là do Chu Quân Uyển nói, bà ta không có nghe lầm, tức thì sự hưng phấn vừa rồi lập tức bị sự tức giận thay thế.

Thì ra là Thái phu nhân sớm đã biết rõ chuyện nàng xảy thai, tuy hôm nay Ninh phu nhân chủ trì việc bếp núc trong phủ Tây Trữ Hầu, nhưng không phải Thái phu nhân không còn quyền hành, không có người nào có thể dùng, bà ta cũng có mấy tâm phúc đắc lực, cho nên chuyện Chu Quân Uyển xảy thai, bà ta đã sớm biết rõ rồi.

Theo ý định ban đầu của Thái phu nhân là sau khi biết chuyện sẽ lập tức trở về phủ hưng sư vấn tội Ninh phu nhân. Mặc dù bà ta coi trọng hài tử trong bụng của Chu Quân Uyển, là chắt trai đầu tiên của bà ta. Nhưng bên trong lại càng muốn tranh đấu với con dâu, muốn một lần chiếm thế thượng phong, hung hăng nở mày nở mặt một lần, dù sao chỉ cần có tôn tử, chắt trai lúc nào cũng có thể có. Vì vậy mới có thể sau khi biết Chu Quân Uyển có thai, mượn danh nghĩa đi lễ Phật để ra khỏi phủ, thật ra bà ta đang đào một cái hố thật to cho Ninh phu nhân nhảy vào.

Nhưng không nghĩ đến Ninh phu nhân xác thực là nhảy vào cái hố bà ta đào ra, nhưng căn bản không có sợ hãi, lại càng không nghĩ rằng người từ trước đến giờ bà ta nói gì đều nghe nấy, chỉ cần bà ta hắt hơi một cái, Chu Quân Uyển sẽ lo lắng bà ta bị cảm mạo. Bây giờ lại không khóc lóc cầu xin bà ta làm chủ như trong dự đoán thì cũng thôi đi, lại đổ trách nhiệm lên trên người mình, nói bản thân mình ‘không có phúc’, xin bà ta không truy cứu chuyện này nữa!

Thái phu nhân kìm nén những lời muốn nói nơi cổ họng, không nói không được mà nuốt xuống cũng không xong, trước đây chưa từng bị nghẹn như thế bao giờ.

Lúc này, Tề Hanh lại cười chen lời nói: “Mẫu thân, Quân Uyển nói đúng, đã là chuyện đã qua, bây giờ có truy cứu cũng không còn ý nghĩa gì nữa,vậy thì tội gì lại làm hỏng tâm trạng của lão nhân gia ngài đây? Sắp tới lại là đại thọ sáu mươi của mẫu thân ngài, không phải nhi tử nói khoác, nhưng mà dõi mắt cả kinh thành này, có ai trường thọ như lão nhân gia ngài, phúc khí lớn như lão nhân gia ngài, trong một vạn người cũng tìm không ra một người, đây chính là phúc khí lớn nhất của phận tiểu bối chúng ta!”

Thái phu nhân nghe vậy, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, lại liếc nhìn Chu Quân Uyển một cái, thấy nàng thủy chung vẫn cúi thấp đầu, nửa điểm cũng không thấy ý tứ muốn bà ta xuất đầu hỗ trợ cho mình. Mặc dù trong lòng hận nàng vào thời khắc mấu chốt lại không được việc, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống không so đo, bà ta cũng không thể nào mượn chuyện này để ra uy. Vả lại nhi tử cũng muốn mình vui vẻ, không thể không cho hắn mặt mũi trước mặt mọi người được?

Chỉ đành phải mạnh mẽ gượng cười, tiếp lời Tề Hanh nói: “Có thể có nhi tử hiếu thuận như vậy, còn có một đám tôn nữ tôn tử hiếu thuận như vậy, lão bà ta thật có phúc khí.”

Tề Hanh lại cười nói: “Nhi tử đã nghĩ kỹ, trước ngày đại thọ của mẫu thân, mời gánh hát Đức Âm tới phủ biểu diễn, để không khí thêm náo nhiệt, không biết ý mẫu thân như thế nào?”

Gánh hát Đức Âm là đoàn kịch hát lớn nhất Kinh Thành, có hơn một nửa đại hộ phu nhân, thiếp thất trong Kinh Thành này mê xem hát, trong đó cũng bao gồm Thái phu nhân, nghe được ý kiến này của Tề Hanh, đương nhiên đã gãi đúng chỗ ngứa, sắc mặt không tự chủ cũng hòa hoãn lại mấy phần.

Tề Hanh thấy thế, vội rèn sắt khi còn nóng, lại nói thêm những lời dụ dỗ khác cho tới khi Thái phu nhân cảm thấy vui vẻ, phía dưới thỉnh thoảng Tề Thiếu Du cùng Tề Hàm Chi cũng chen mấy câu, không khí trong phòng cũng dần dần ấm áp hơn.

Chỉ là tuy Thái phu nhân được nhi tử tôn tử khiến cho tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng sự tức giận là khó nén, nhất là khi thấy Ninh phu nhân ngồi phía dưới không chút sợ hãi, bộ dáng giống như đã sớm nghĩ tới bà ta không làm gì được mình, lại càng không cam lòng, vì vậy mí mắt vừa nhấc lên, giống như vô tình hỏi: “Tại sao không thấy Tố Lan?”

Tất cả mọi người bị hỏi đến ngẩn ra, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, ngày hôm nay xác thực không thấy Phùng di nương đến, lập tức âm thầm kinh ngạc, đây là thời cơ lấy lòng tốt nhất, lấy tính tình của Phùng di nương, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, chắc là có chuyện gì xảy ra rồi?

Ninh phu nhân âm thầm cười lạnh, chó cũng có thể thay đổi bản tính ăn phân được sao?

Quả nhiên ngay sau đó thấy Lưu Hà đi ra trong đám người cười nói: “Nô tỳ thỉnh an Thái phu nhân. Di nương nói Thái phu nhân đi đường xa mệt nhọc, phong trần mệt mỏi, sợ khẩu vị không tốt, lúc này đang đích thân xuống bếp nấu cháo gà xé sợi cho lão thái thái, làm chút thức ăn khai vị!”

Sau khi nghe xong, Thái phu nhân cực kỳ hưởng thụ, cố ý liếc nhìn Ninh phu nhân một cái, sau đó nhìn Tề Hanh nói: “Trái lại tâm tư Tố Lan thật tinh tế, hiểu lòng người, không trách +dd&!q&d được ta lại thương yêu nàng ta. Không giống như những người khác, tự nhận là xuất thân từ danh môn, động một chút là nghiêm mặt nói đến quy củ, lại không biết rằng tim người cũng được làm từ thịt? Quả nhiên mẹ chồng không bằng mẹ ruột!”

Lời nói này rất nặng, dù cho Ninh phu nhân có chỗ dựa vững chắc alf nhà mẹ đẻ, lại bị mẹ chồng nói như vậy trước mặt mọi người, cũng không thể nào chống đỡ được, chỉ đành quỳ xuống tại chỗ nói: “Từ trước đến nay, ở trong lòng con dâu, mẫu thân còn nặng hơn mẹ ruột của mình, chỉ trách con dâu trời sanh tính ngu dốt, có một số khó việc khó tránh khỏi không hợp ý mẫu thân, về sau con dâu sẽ cố gắng thay đổi, kính xin mẫu thân tha lỗi!”

Trong lòng lại hận Thái phu nhân, lại dám mắng nàng ta không có kiến thức không thể lên mặt bàn, chỉ vì một tiểu thiếp của nhi tử lại nói lý với chính thất phu nhân hay sao? Bà ta và Phùng di nương đúng là rắn chuột một ổ!

Chỉ là Ninh phu nhân thầm mắng nhu vậy nhưng trong nội tâm lại có sự vui sướng trước nay chưa từng có. Chỉ cần nghĩ tới những lời nói vừa rồi của Chu Quân Uyển khiến Thái phu d(d)l!q)d nhân nghẹn lời, dáng vẻ có khổ mà không thể nói, Ninh phu nhân cảm thấy như được ăn dưa hấu mát lạnh trong ngày hè nóng bức, từ đầu đến chân đều cảm thấy thoải mái. Thầm nghĩ, xem ra cây đao Chu Quân Uyển này, khi dùng còn thuận buồm xuôi gió hơn nàng ta tưởng tượng nhiều!

Ninh phu nhân đã quỳ xuống, chúng tiểu bối cũng không dám ngồi nữa, cũng vội vàng quỳ xuống tại chỗ, mà Tề Hanh, gương mặt ngượng ngùng, không dám nói thêm một chữ.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng khôi phục sự khẩn trương nặng nề như lúc trước, thậm chí còn hơn chứ không kém.

Ngay tại lúc khẩn trương này, có tiểu nha hoàn bước vào run run rẩy rẩy quỳ gối bẩm báo: “Hồi Thái phu nhân, Đại thiếu gia tới thỉnh an Thái phu nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.