Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 46: Tiệc chúc thọ



Edit: Nhạn.

Không đến mấy ngày nữa chính là sinh thần của Thái phu nhân, Đại Yến triều từ khi khai quốc, Hoàng đế Mộ Dung Xung lên ngôi, xưa nay là người sùng hiếu, phủ Tây Trữ Hầu là danh gia ở kinh đô và các vùng lân cận, đương nhiên là muốn tổ chức thật náo nhiệt. Lại bởi vì thân quyến đồng liêu bằng hữu (người thân, người cùng quê, bạn bè tốt) rất đông, vì vậy lúc đầu dự định tổ chức tiệc mừng thọ trong hai ngày, bây giờ lại thêm một ngày nữa là ngày thiết đãi tân khách. Ngày đầu tiên chính là mời dòng họ Công Hầu cùng các thế gia trong kinh thành, ngày thứ hai là mời thân bằng hữu hảo (những người bạn tốt và những người cùng phe phái) trong triều của Tề gia, ngày thứ ba chiêu đãi thông gia và hàng xóm xung quanh.

Ngay lập tức, từ Thái phu nhân cho đến tất cả hạ nhân trong phủ, ai nấy đều bận rộn đến người ngã ngựa đổ.

Mà người trong ngày thường vốn được cho là nhàn hạ, Chu Quân Uyển, ngay lập tức lại càng thanh nhàn hơn. Lúc trước, hạ nhân ở phủ Tây Trữ Hầu này cho nàng thể diện vì phải nể mặt Thái phu nhân, hiện tại lại vì Ninh phu nhân mà nàng được kêu một tiếng ‘Chu nhị thiếu phu nhân’ không có tư cách xuất hiện trước mặt tân khách rồi. Thứ nhất vì thân phận nàng thấp kém, thứ hai chúng tân khách cũng không biết sự tồn tại chi thứ hai của Tề nhị thiếu gia, căn bản là không người nào nhận ra nàng!

Nhưng mà mấy ngày gần đây tâm tình của nàng rất tốt, Tề Thiếu Du không tới làm phiền nàng, Lục Bỉnh bên kia cũng đã thành công truyền tin tức ra bên ngoài. Hiện tại điều duy nhất nàng cần phải làm, chính là chờ đợi Hàn phu nhân tới cửa hưng sư vấn tội, ngồi đó mà hưởng mật ngọt. Chỉ là nàng không biết đến khi nào Hàn phu nhân mới cửa hưng sư vấn tội? Nếu có thể trong ngày sinh thần của Thái phu nhân, trước mặt mọi người Hàn phu nhân hưng sư vấn tội, vậy thì thật là khéo, mặc dù trong lòng nàng biết, khả năng này không lớn, dù sao hai nhà này đều có gia thế hiển hách, uy danh rất lớn trong kinh thành, sẽ không làm cho đối phương dễ mất mặt mũi, lại càng không thể khiến mình trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành!

Nhưng cho dù như thế, đến ngày sinh thần của Thái phu nhân, Chu Quân Uyển vẫn đứng lên, lệnh Kim Linh cầm mười quyển kinh Phật nàng đã sao chép mấy ngày qua đi theo, bản thân mình thì được Cẩm Tú cầm tay không nhanh không chậm đi tới Huyên Thụy đường. Chuyện nên làm thì cần phải làm!

Một nhóm chủ tớ rất nhanh đã đến cửa phòng của Thái phu nhân, lại thấy có nha hoàn bưng chậu đồng bước ra ngoài, lập tức biết Thái phu nhân đã dậy rồi, vội vàng chạy lên vài bước.

“Chu nhị thiếu phu nhân hôm nay đến thật sớm, Thái phu nhân vừa mới rửa mặt, đang chải đầu đấy.” Nha hoàn bưng chậu đồng kia vừa nhìn thấy Chu Quân Uyển, lập tức cười cười quỳ gối hành lễ với nàng, cũng không giống những nha hoàn ma ma khác trong Huyên Thụy đường, thấy nàng là lộ vẻ mặt khinh thường, hành lễ chào hỏi cũng rất qua loa.

Chu Quân Uyển nhận ra đây là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh Thái Phu nhân, Ánh Họa, danh tiếng trong đám hạ nhân từ trước đến giờ cũng không tệ, cũng được Văn mụ mụ đánh giá khá cao, vì vậy cười nói: “Không phải là tỷ tỷ còn đến sớm hơn sao? Ta nghĩ hôm nay mọi người sẽ còn bận rộn hơn cả ngày hôm qua cho nên mới muốn thừa dịp Thái phu nhân rãnh rỗi, vội tới đây dập đầu với lão nhân gia người, không biết tỷ tỷ có thể truyền một tiếng được không?”

Ánh Họa đưa chậu đồng trong tay cho một tiểu nha hoàn đứng ngoài hành lang, cười nói: “Chu nhị thiếu phu nhân chờ một chút, đợi nô tỳ vào trong bẩm báo.” Nói xong quay người vào trong phòng.

Một lúc sau Ánh Họa ra ngoài khom người cười nói: “Lúc này Thái phu nhân đang vui vẻ, mời Chu nhị thiếu phu nhân đi vào.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Chu Quân Uyển cảm tạ Ánh Họa, sau đó đi vào phòng.

Chỉ thấy Thái phu nhân đang ngồi trước gương, mặc một bộ y phục lụa hoa đỏ thẫm, đầu mang trang sức bằng vàng khảm ngọc, hoa tai phỉ thúy xanh biếc được làm thành những dây nhỏ rũ xuống hai bên tai. Bên cạnh, Phùng di nương một thân trang phục màu hồng, ăn mặc chói lọi, trên tay đang nâng hộp trang sức, dáng vẻ rất vui vẻ. Chỉ là khi nhìn thấy Chu Quân Uyển đến, nụ cười trên mặt nàng ta phai nhạt đi rất nhiều.

Trong lòng Chu Quân Uyển biết vì sao khi vừa nhìn thấy nàng Thái phu nhân đã thay đổi sắc mặt, lập tức nàng cũng muốn phối hợp làm ra dáng vẻ thận trọng, đi mấy bước tới bên cạnh Thái phu nhân, đoan đoan chính chính dập đầu ba lạy, lại chúc bà ta phúc như đông hải, thọ tựa nam sơn, sau đó nâng lên kinh Phật mình đã sao chép trong mấy ngày qua: “……Chúc Thái phu nhân ngày tốt lành, Uyển nhi không có đồ gì quý trọng để dâng, nếu có, chỉ sợ cũng không vừa mắt lão nhân gia ngài, vì vậy tự tay sao chép mười cuốn kinh Phật, kính xin lão nhân gia ngài vui vẻ nhận!”

Thái phu nhân vẫn giữ gương mặt cười như không cười, bảo Như Ý đứng sau lưng nhận lấy mấy cuốn kinh Phật Chu Quân Uyển dâng lên, lại bảo Cát Tường thưởng cho nàng một ít bánh, lập tức quay đầu nói cười với Phùng di nương, coi Chu Quân Uyển như người vô hình, ý đuổi khách rất rõ ràng.

Trên mặt Chu Quân Uyển lại càng uất ức hơn, cắn cắn môi nhiều lần muốn nói gì đó, nhưng bởi vì Thái phu nhân đang nói chuyện với Phùng di nương khí thế ngất trời, nàng căn bản không chen vào được một chữ, chỉ đành quỳ gối thi lễ với Thái phu nhân, yên lặng lui ra ngoài.

Chỉ là còn chưa đi tới cửa, đã nghe được giọng điệu khinh miệt của Thái phu nhân truyền vào trong tai: “Như Ý, vứt mấy cuốn kinh Phật rách nát này đi cho ta, biết rõ không vừa mắt ta mà lại đưa tới, làm ta thật mất hứng!”

“Thái phu nhân ngài bớt giận, hôm nay là ngày vui của lão nhân gia ngài.” Giọng nói ngọt như mật của Phùng D?D?L!Q*D di nương vang lên: “Ngài không cần vì những người không liên quan mà tức giận, phá hủy hứng thú? Theo ý của cận thân, dù có muốn vứt đi, cũng phải đợi qua ngày hôm nay, vứt đi cũng không muộn!”

Chu Thái phu nhân nghe vậy, trầm mặc chốc lát, mới hừ lạnh nói: “Được rồi, qua vài ngày nữa sẽ vứt đi!”

Giọng nói của hai người không nhỏ, hiển nhiên cũng không cố kỵ Chu Quân Uyển còn ở đây, còn có hạ nhân đang hầu hạ trong và ngoài phòng.

Chu Quân Uyển không đợi hai người nói hết lời, đã đi ra khỏi phòng, nghênh đón nàng, là ánh mắt hả hê hoặc khinh thường của đám ma ma nha hoàn ngoài hành lang.

Có mấy người đặc biệt lớn mật cố ý ‘xì xào bàn tán’ thật to cho Chu Quân Uyển nghe thấy: “Rõ ràng Thái phu nhân không muốn gặp nàng, nhưng suốt ngày đến, còn tưởng mình vẫn là Chu nhị thiếu phu nhân trước kia, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy đấy!”

“Đúng vậy, nếu hôm nay không phải là sinh thần của Thái phu nhân, chỉ sợ như những ngày trước, đến cửa cũng không vào được….”

“. . . . . . Thái phu nhân đối với nàng ân trọng như núi, nàng không biết ơn, ngày sinh thần của Thái phu nhân, cũng chỉ tặng mấy cuốn gọi là kinh Phật tự tay sao chép, cũng không biết là không có đồ tốt, hay là không nỡ bỏ?”

Sắc mặt Chu Quân Uyển lúc thì trắng bệch lúc thì đỏ, giống như không nghe mọi người đang nghị luận, cúi đầu như chạy trốn khỏi Huyên Thụy đường.

(dien)dan(l)q)d.==> Nhạn

Hiển nhiên có người kể lại tất cả sự việc cho thê tử Vương Đại.

Lúc này, Ninh phu nhân một thân xiêm y đỏ thẫm, nàng ta đang bận rộn tiếp đón tân khách, vốn là lúc được mọi người nịnh nọt chúc mừng, lại nghe thê tử Vương Đại lặng lẽ nói chuyện này, không khỏi càng vui vẻ.

Đợi đến khi Thái phu nhân đi ra, nàng ta tươi cười tiến lên nghênh đón, ân cần nâng Thái phu nhân đến chỗ ngồi, còn đích thân dâng một tách trà nóng lên. Đưa đến cả đám tân khách khen ngợi nàng ta hiếu thuận, lại khen Thái phu nhân ‘có phúc lớn’, ‘con dâu cũng không kém gì nữ nhi ruột’…..

Cho đến khi chọc cho Thái phu nhân tức giận quá mức, rõ ràng hôm nay chính là sinh thần của bà ta, lại khen Ninh thị là sao? Người được tiếng cũng là nàng ta!

Nhưng dù như thế nào trước mặt tân khách đầy phòng bà ta cũng không dám lộ ra, chỉ có thể cố gắng tươi cười cùng mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.