Độc Thiếp Nắm Quyền

Chương 64: Đêm tối



Edit: Nhạn.

Sau khi Chu Quân Uyển đốt cháy mấy cây nến cũng khiến cho khu vực xung quanh cũng sáng lên, Văn mụ mụ tốt xấu gì cũng không sợ hãi lắm, nhìn thấy phiến đá bên cạnh cách đó không xa lập tức mang nến để lên trên, sau đó cũng mang nhang đèn đặt lên trên, sau đó nhỏ giọng hỏi Chu Quân Uyển: “Cô nương, chúng ta lập tức bắt đầu sao?”

Chu Quân Uyển đánh giá xung quanh một lúc, thấy xung quanh đều là lá trúc khô, sợ không cẩn thận bén lửa sẽ dẫn tới người khác chú ý, vì vậy cũng nhỏ giọng nói: “Vậy lấy phiến đá này làm hương án, lập tức bắt đầu thôi.” Nói xong cầm lấy giấy vàng, để dọc theo phiến đá, vừa để, vừa không nhịn được giễu cợt cong khoé môi lên, tự mình tế mình, tự bản thân mình thắp cho mình nén hương trăm ngày, từ thời lập địa sơ khai đến nay, chắc chỉ có mình nàng là người đầu tiên?

Văn mụ mụ lấy ra lò hương nhỏ ba chân đã được chuẩn bị từ sớm, đặt trên phiến đá.

Hai chủ tớ nói chuyện chưa được bao lâu đã chuẩn bị hết tất cả.

Ngay sau đó Văn mụ mụ đốt một nén nhang, muốn đưa cho Chu Quân Uyển để nàng bái tế trước.

Chu Quân Uyển lại lắc đầu một cái: “Vẫn là để mụ mụ bái tế trước, ta còn có nhiều chuyện muốn nói cùng tiểu thư của ngươi.”

Văn mụ mụ lập tức không nói gì nữa, tự cầm nén hương quỳ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm rồi đứng lên: “Tiểu thư, đều là do mụ mụ không bảo vệ được người, mới có thể khiến cho ngài còn trẻ tuổi mà đã hương tiêu ngọc vẫn, hàm oan mà chết, mụ mụ vốn là không còn mặt mũi nào để đi gặp ngài, cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa. Nhưng mà hiện tại ta không thể nào chết được, ta còn chưa có báo thù được cho ngài, còn chưa vì ngài và tiểu chủ tử lấy lại được công đạo, nếu hiện tại ta chết rồi, cũng không còn mặt mũi nào để đi gặp ngài, đi gặp lão gia cùng phu nhân, cho nên ta tạm thời phải sống, cho đến khi ta đòi lại công đạo cho ngài và tiểu chủ tử, lúc đó ta mới có mặt mũi để đi gặp ngài, đi gặp lão gia cùng phu nhân, còn xin tiểu thư người ngàn vạn lần thứ tội, chờ mụ mụ…..” Lúc đầu giọng điệu vẫn là nghẹn ngào, dần dần không nhịn được mà khóc thành tiếng, đến cuối cùng đã là khóc không thành tiếng, một chữ cũng không nói nên lời.

Chu Quân Uyển ở một bên đều nghe được những lời của Văn mụ mụ nói, trong lòng không khỏi có từng trận bi thương, mặc dù Chu Quân Uyển chân chính cũng giống như nàng, hàm oan mà chết, nhưng ít ra còn có Văn mụ mụ vì nàng ấy mà đau lòng mà khổ sở, nàng không giống, chết thì cũng đã chết, ngay cả một người vì nàng mà đau lòng, không, chỉ sợ ngay cả một người giả vờ đau lòng vì nàng cũng không có, nàng sống trên đời hai mươi hai năm qua, thật sự là đủ thất bại!

Văn mụ mụ khóc một lúc rồi ngừng, mặc dù vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa kịp nói cùng tiểu thư nhà mình, nhưng trong lòng cũng biết thời gian có hạn, còn phải dành thời gian cho Chu Quân Uyển, vì vậy chỉ thút thít không nói gì nữa, cắm hương vào lư sau đó lui xuống đứng cạnh Chu Quân Uyển, dành thời gian còn dư lại cho nàng.

Chu Quân Uyển lập tức tiến lên, cũng đốt một nén nhang, quỳ trước hương án, nhỏ giọng nói: “Chu tiểu thư, ta so với ngươi lớn tuổi hơn, hôm nay ta cả gan kêu ngươi một tiếng ‘muội muội’. Chu muội muội, ta cũng vậy, cũng chẳng biết tại sao khi mình mở mắt tỉnh lại, biến thành ngươi, ta vẫn hy vọng sau khi bị chết cháy có thể hoá thành tu la lệ qỷ, trở về lấy mạng những kẻ được gọi là người thân yêu kia. Nhưng xin ngươi tin tưởng ta, ta không phải là cố ý xâm chiếm thân thể của ngươi, ta cũng chỉ có thể nói rằng nếu ông trời đã an bài như thế thì đương nhiên Ngài có đạo lý của Ngài, cho nên xin ngươi ngàn vạn lần hãy tha thứ cho ta. Đương nhiên, đại thù của ngươi, ta cũng chắc chắn sẽ thay ngươi báo thù, kể cả đại thù của chính ta cũng sẽ báo, chắc chắn sẽ làm cho những kẻ làm cho chúng ta tổn thương đều phải đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!!”

Ngừng lại một chút, hơi cao giọng nói: “Ta, d/d/l/q/d Thẩm Lương, ở chỗ này phát lời thề! Hi vọng ngươi có thể lên đường bình an, quên hết những chuyện không vui, mau chóng đi tìm một gia đình tốt để đầu thai, mau chóng tìm được hạnh phúc thuộc về chính ngươi!” Sẽ không phải giống như đời này, sống cuộc sống không có bản thân trong đó, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến người khác, đến ngay cả tính mạng cũng phải dâng lên!

Chu Quân Uyển nói xong cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng cắm hương, sau đó đốt giấy mã cho Chu Quân Uyển chân chính, cũng là đốt cho chính bản thân nàng.

Một lần nữa rừng trúc trở nên yên tĩnh, thỉnh thoảng từng trận gió thổi tới  khiến cho không gian dần dần lạnh lẽo.

Không biết đã trải qua bao lâu, giấy tiền vàng mã mang theo mới đốt xong, Chu Quân Uyển muốn đứng lên, cùng Văn mụ mụ trở về Ỷ Tùng viện, tránh cho đi quá lâu, không cẩn thận để lại dấu vết. Nhưng vì nàng đã quỳ quá lâu nên trong lúc nhất thời không đứng dậy được, Văn mụ mụ thấy vậy muốn tiến lên dìu nàng.

Vừa mới tiến lên một bước, chợt nghe tiếng bước chân rất nhỏ, Văn mụ mụ căng thẳng trong lòng, theo bản năng lập tức hét lớn một tiếng: “Là người nào?”

Vừa dứt lời, tiếng bước chân lập tức dừng lại.

Văn mụ mụ không khỏi cảm thấy khẩn trương, tiến lên mấy bước đỡ Chu Quân Uyển đứng lên, run giọng nói: “Cô nương, sẽ không phải thật sự là có……” Chữ ‘quỷ’ phía sau cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Trong rừng trúc vốn là yên tĩnh tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, đương nhiên Chu Quân Uyển cũng nghe được tiếng bước chân kia, cũng khẩn trương giống Văn mụ mụ, nhưng vẫn cố gắng an ủi Văn mụ mụ: “Mụ mụ đừng sợ, nghe nói quỷ khi di chuyển sẽ bay, làm sao lại có tiếng bước chân truyền đến được? Huống chi nếu thật sự là quỷ thì thật là tốt, ta tương đối lo lắng ngược lại nếu là có người….” Nếu như thật sự là quỷ, nàng ngược lại sẽ không sợ. Lúc này nàng lo lắng chính là tiếng bước chân người phát ra, nếu vậy thì thật sự là không xong, cũng không biết người nọ đã nghe được những lời nàng cùng Văn mụ mụ hay không? Đây chính là bí mật mà nàng cùng Văn mụ mụ không thể cho người khác biết, nếu thật sự bị người khác nghe được, truyền ra ngoài, đừng nói đến nàng cùng Văn mụ mụ có báo thù được hay không, chỉ sợ ngay lập tức phải mất cả mạng!

Nếu tiếng bước chân kia là do con người tạo ra…..Văn mụ mụ nghĩ tới khả năng này, sắc mặt càng trắng bệch, vội nói: “Vậy theo cô nương, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Đuổi theo! Lập tức chia nhau đuổi theo!” Chu Quân Uyển quyết định thật nhanh: “Dù như thế nào đi chăng nữa cũng phải đuổi kịp người nọ, nghĩ biện pháp chặn miệng hắn lại, để cho hắn vừa rồi có vô tình nghe được nhạn những ddiendànlêquyđon  lời chúng ta nói cũng không có cách nào tiết lộ một chữ ra bên ngoài!” Nàng cẩn thận như vậy, lần này ngay cả tính mạng thiếu chút nữa cũng phải mất đi, cuối cùng cũng hoàn thành bước đầu tiên của kế hoạch báo thù, cho nên nàng quyết không cho phép bất cứ kẻ nào làm hỏng chuyện lớn của nàng, quyết không cho phép!!!

Văn mụ mụ làm sao lại không biết lợi hại trong chuyện này? Lúc này lập tức nặng nề mà gật đầu nói: “Cô nương đi bên trái, ta đi bên phải, chia nhau bọc đánh, nhất định phải đuổi theo người nọ, quyết không cho phép người nọ phá hư chuyện lớn của chúng ta!”

Vì vậy chủ tớ hai người chia nhau một người đi bên trái, một người đi bên phải, cũng không dám châm nến, sợ sẽ bại lộ chính mình, vì vậy chỉ có thể lần mò đuổi theo.

Chu Quân Uyển di chuyển dọc theo bên trái, mới đuổi theo được mấy bước, trên trời lại giọt từng giọt mưa tí tách, xuyên thấu qua rừng trúc rơi từng giọt từng giọt nhỏ, cũng không biết là qua bao lâu, rơi xuống mặt Chu Quân Uyển, khiến khung cảnh vốn không quen thuộc càng không thấy rõ, chỉ có thể theo bản năng tiếp tục lần mò về phía trước.
Lại đi thêm một lát, trước mặt vẫn là tối đen, Chu Quân Uyển không khỏi cảm thấy hối hận. Lẽ ra nàng sớm nên nghĩ đến, lúc này đây rừng trúc vắng vẻ, lá trúc lại dày, một chút ánh sáng cũng không lọt tới, chính là vừa rồi thật sự có người nghe lén nàng cùng Văn mụ mụ, chỉ cần người nọ có lòng muốn tránh, các nàng không có khả năng nghe thấy tiếng bước chân, ngược lại lại tiếp tục đuổi theo, hoặc là trì hoãn một thời gian dài, trễ thời gian quay trở về làm lộ chân tướng, lúc đó mới chính là lúc thất bại trong gang tất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.