“ Ca Nhi muội muội, Dật Hiên ca ca sai rồi, lúc nãy nhất thời kích động nên mới…”
“Cái tát đó ta đã nhớ kỹ.” Lý Thanh Ca lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cắt ngang câu nói, sau đó sửa sang lại mái tóc, đỡ Lý Thanh Họa đứng lên.
Cao Dật Hiên có chút ngượng ngùng cười: “Dật Hiên ca ca xin lỗi muội được không?”
Lý Thanh Ca không để ý đến hắn, chỉ nắm tay Lý Thanh Họa: “Họa Nhi, chúng ta đi.”
“Uhm.” Lý Thanh Họa lập tức gật đầu, sau đó trừng mắt với Cao Dật Hiên một cái, lúc này mới đi theo tỷ tỷ.
Nhìn hai bóng lưng nho nhỏ, trong lòng Cao Dật Hiên lập tức rầu rĩ, trên tay cũng có chút đau.
Bên trong Noãn Hương Ổ, Cao Dật Đình đã mời đại phu đến xem vết thương cho Hạ Chi Hà, nói là không có gì đáng lo, chỉ dán vài thang thuốc cao là được.
Lúc này Đại thái thái mới an lòng, lập tức lệnh cho Cao Dật Đình ở lại chăm sóc Hạ Chi Hà, còn mình thì do không yên lòng Cao Vân Dao nên vừa đợi đại phu đi khỏi liền một mạch chạy đến viện của nàng ta.
Cao Vân Dao ở tại Dao Trúc Hiên, đây là nơi trang nhã thoải mái nhất của Cao phủ, vốn là nơi cho Lão thái thái ở, nhưng Lão thái thái lại thích mảng trúc xanh biếc ở phía trước Thụy Cảnh Các, cho nên nhường nơi này lại cho đại tôn nữ yêu quý nhất của mình.
Vòng qua một vườn hoa lớn xinh đẹp chính là Dao Trúc Hiên, đúng như những gì Đại thái thái nghĩ, cho dù Cao Vân Dao trở về nhưng sẽ không chịu yên, giờ khắc này, từ xa đã nghe được tiếng chửi mắng của nàng và âm thanh chén bát rơi vỡ.
Tiểu súc sinh phá của. Lửa giận trong lòng Đại thái thái lập tức bùng lên, uổng cho bà cưng chiều nàng ta, có đồ tốt gì cũng đưa đến đây.
Những cái khác không nói, chỉ có một món, bình hoa Bích Tỳ được Bắc Quốc tiến cống cũng bị đập phá, nha đầu này đúng là hết thuốc chữa rồi.
Bước chân Đại thái thái lập tức nhanh hơn một chút, đến cửa phòng, không đợi nha đầu vén rèm cửa đã đi thẳng vào.
Cao Vân Dao còn tưởng là nha đầu nào đến gây sự, tiện tay cầm một nghiên mực ném tới: “Cút, cút hết cho ta…”
Đại thái thái còn chưa mở miệng, trước mặt liền thấy một món đồ cứng rắn đập tới, lúc này mới giật nảy mình, thân thể vội tránh qua một bên, nhưng không ngờ dưới chân dẫm phải một mảnh sứ vụn, cả người trượt đi, đập mặt xuống đất, đúng lúc này dưới đất toàn là mảnh sứ vụn.
Tiếng la hét đau thấu tận tâm can vang lên, khiến cho bọn nha hoàn đều bị dọa sợ, vội tiếng lên đỡ Đại thái thái dậy.
Cao Vân Dao cũng lấy làm kinh hãi, “Mẫu thân.”
Đùng – lần này Đại thái thái dùng hết sức tát vào mặt nàng, “Nghiệp chướng, ngươi còn muốn quậy tới khi nào?”
Mảnh vỡ khiến bà ngã xuống không phải gì khác mà chính là bình hoa Bích Tỳ trước kia Cao Vân Dao mè nheo hết mức đòi xin của bà, nha đầu chết tiệt này, lại dám ném vỡ nó. Hôm đó bà đã dặn dò rất kỹ, vật này chính là do Tướng Quốc phu nhân để ở đây, không phải là của Cao gia, trưng bày trong phòng thì được, chơi chán rồi thì phải trả, tuyệt đối không được làm hư hỏng.
Nhưng mà bây giờ nha đầu chết tiệt đã đập bể, không có cách nào hàn gắn lại được.
Lỡ như có ngày nào Tướng Quốc phu nhân đến đòi, bà biết lấy gì đưa cho người ta?
Nghĩ như vậy, trong lòng càng tức giận, lại đánh thêm mấy cái lên người Cao Vân Dao.