Trái tim Dung ma ma như chìm xuống, thấy Lý Thanh Ca cúi mắt không nói trong lòng càng không chắc chắn, chỉ có thể cười cầu tài: “Lý cô nương…”
“Thúy Xảo”. Lý Thanh Ca ngẩn đầu, ánh mắt lạnh lẽo khiến Dung ma ma phải run lên.
“Ngươi dẫn thêm mấy nha đầu, thu dọn các mảnh vỡ đồ sứ đồ ngọc này lại thành từng món đi.”
“Vâng.” Thúy Xảo lập tức đi ra ngoài gọi hai tiểu nha đầu, sau đó cùng nhau thu dọn các mảnh vỡ đặt vào trong một cái chậu.
“Lý cô nương, người đây là…” Dung ma ma chột dạ, những thứ đồ này tuy không phải giá trị liên thành, nhưng mọi thứ đều rất quý, chỉ sợ phải tốn một khoảng tiền không nhỏ, lão bà tử như bà phải làm sao?
Lý Thanh Ca lại dành cho bà một ánh mắt an ủi: “Dung ma ma yên tâm, ta sẽ không làm khó bà, chuyện vừa rồi ta cũng tận mắt nhìn thấy, ta sẽ giải thích với Đại bá mẫu là bà vô tình, tin là Đại bá mẫu nhân từ sẽ không trách phạt bà.”
Lý Thanh Ca không nói còn đỡ, vừa nói ra trong lòng Dung ma ma càng lo lắng hơn, cả người lạnh lẽo. Đại thái thái là người thế nào, người khác không biết nhưng bà hiểu rất rõ, từ nhỏ bà đã đi theo Đại thái thái, sau đó cùng tiến vào Cao gia, những năm này, tuy rằng so với người khác thì bà có được một ít thể diện, nhưng mà chỉ có bà mới tự biết, mình đang sống những ngày tháng như đi trên băng mỏng, bây giờ bà còn có tác dụng với Đại thái thái, nếu có ngày mình vô dụng, thì cũng không khác gì mấy món đồ đó, chết không có chỗ chôn.
“Lý cô nương, đừng…” Dung ma ma có chút hoảng hốt, lại nghĩ ra ý muốn kỳ lạ là cầu xin Lý Thanh Ca.
Nhưng mà, Lý Thanh Ca hoàn toàn không cho bà cơ hội lên tiếng: “Dung ma ma không cần nói gì, chúng ta nên đi tìm Đại bá mẫu để ghi chép lại hết những món đồ bị vỡ này, các người còn phải đi tìm ở viện khác, không thể chậm trễ.”
Nói xong lại dặn Túy Nhi: “Ngươi và Họa Nhi ở lại, nơi này… không cho ai động vào, ai vi phạm trực tiếp ném ra ngoài.”
“Vâng.” Túy Nhi cảm giác được âm thanh của Lý Thanh Ca bắn ra lệ khí, lúc này thân thể đứng thẳng tắp, nghiêm túc trả lời.
“Ừm.” Lúc này Lý Thanh Ca mới gật dù, “Thúy Xảo, mang theo đồ đạc đi, Dung ma ma, mời.”
“Lý cô nương…” Tựa hồ Dung ma ma còn muốn nói gì.
“Xin mời.” Lý Thanh Ca làm một dấu tay mời bà, sau đó nhấc chân đi trước.
Vẻ mặt Dung ma ma đau khổ, nhìn Kim Chi và đám người còn lại một chút, sau đó thì thê lương cúi thấp đầu đi theo sau.
Đại thái thái không ở trong phòng, chuyện này giống như Lý Thanh Ca dự tính trước, chỉ là bà ta lại ở trong phòng Lão thái thái, việc này tình cờ trúng ý Lý Thanh Ca.
Cho nên Lý Thanh Ca một mạch đi thẳng tới Thụy Cảnh Các của Lão thái thái.
Trong Thụy Cảnh Các, Lão thái thái đang nghiên người tựa trên giường, hơi híp mắt lại nghe Đại thái thái nói chuyện, nửa đêm qua, nghe mọi người nói Cao Vân Dao bị bệnh, bà cũng ngủ không ngon, giờ khắc này đầu óc có chút hỗn loạn.
Hạ Chi Hà vì nghe nói thân thể Lão thái thái không khỏe, liền tự mình nấu canh bồ câu đưa tới, giờ khắc này đang ngồi bên chân Lão thái thái, ôn nhu xoa bóp cho bà, bộ dáng rất lanh lợi.
Đại thái thái ngồi bên dưới, ôn nhu nhỏ nhẹ nói chuyện, chỉ đơn giản là an ủi bà vài câu, nói rằng Lão gia đã trở về, Đại tiểu thư sẽ không sao, uống thuốc mấy ngày sẽ tốt.
Lúc này có nha đầu đến báo, Lý tiểu thư đến rồi, còn có đám người Dung ma ma.
Lão thái thái mở mắt ra, có một tia nghi hoặc, bà liếc nhìn Đại thái thái.
Đại thái thái cũng hơi run, nhưng nghĩ tới, có lẽ là Dung ma ma lục soát được cái gì mới dẫn theo Lý Thanh Ca đến đây, nếu không, bà ta chỉ quay về là được rồi, còn cần gì mang theo Lý Thanh Ca?
Nghĩ như thế, Đại thái thái theo bản năng lại liếc nhìn Hạ Chi Hà, hai người cùng nhau mỉm cười, ý tứ trong đó chỉ có tự mình hiểu.