Giống như bị đánh một gậy vào đầu, Cao Dật Hiên chỉ cảm thấy đau nhức choáng váng, mắt nổ đom đóm, giao Lý Thanh Họa trong lồng ngực cho Túy Nhi xong, hắn xoay người lại, đỏ mắt như một con thú bị thương vọt đến bên cạnh Đại thái thái, bắt lấy y phục của bà, kéo bà đứng dậy.
“Bà nói cái gì? Nói lại cho ta nghe?”
Cả người Đại thái thái cứng đơ, bị y phục bị vò đến nhăn nhúm, đè chặt vào da thịt, đau đến tái nhợt mặt mày.
“Hiên Nhi, không được càn rỡ.” Cao Viễn thấy thế vội quát lên, dù sao cũng ở trước mặt đông người, hắn đối xử với chủ mẫu như vậy sẽ bị người ta dị nghị.
Giờ khắc này trong đầu Cao Dật Hiên chỉ vang lên lời nói lúc nãy của Đại thái thái, làm sao còn nghe lời Cao Viễn: “Nói, ai tư thông với người khác?”
Đầu tiên là Đại thái thái bị dọa sợ, chờ thấy rõ người này là Cao Dật Hiên thì gương mặt lại vặn vẹo lộ ra vẻ dữ tợn: “Buông tay, tên nghiệp chướng này, ngươi nói chuyện với ta bằng thái độ gì hả?”
Cùng lúc đó, đám người Chu ma ma cũng vội vàng tiến lên khuyên ngăn Cao Dật Hiên.
"Nhị thiếu gia, người mau buông Phu nhân ra đi, là Lý cô nương, tối qua nàng tư thông với dã nam nhân, bị bắt được tại trận.”
Sững sờ…
Vừa nghe hai chữ tư thông, Cao Dật Hiên lại muốn nổi điên, nhấc chân đạp vào người Chu ma ma. Đáng thương cho Chu ma ma bị đá một cước văng ra ngoài, nằm dài trên đất không bò dậy nổi, như một con lợn chết.
“Nghiệp chướng.” Cao Viễn tức giận tái mặt, cũng tự mình tiến lên kéo hắn.
“Nhị thiếu gia, ngươi làm gì vậy hả? Tiện nhân kia không biết xấu hổ tư thông với người ta, ngươi còn muốn lên tiếng nói dùm cho ả sao?” Lúc này, trong số các khách hành hương có người trào phúng cười gằn.
“Đúng đó, dã nam nhân đó còn ở đây, thay vì chất vấn Đại thái thái chi bằng đi hỏi hắn còn hay hơn.”
Dã nam nhân??
Tay Cao Dật Hiên cứng đơ, buông Đại thái thái ra, ánh mắt đông lạnh nhìn qua bên đó khiến Lý Tam hoảng sợ.
“Là hắn?” Tay Cao Dật Hiên chỉ vào Lý Tam, ánh mắt thì lại nhìn Đại thái thái.
Đại thái thái vừa được tự do liền trốn ra sau lưng Cao Viễn, lại nói, Lão Nhị ngày thường cười cười nói nói không để tâm đến chuyện gì, nhưng một khi xảy ra chuyện thì là kẻ không nhận người thân, thủ đoạn tàn nhẫn.
Đừng nói bà không phải mẹ ruột hắn, mấy năm trước vì chuyện của Nhị di nương, tiểu tử này nổi điên lên, ngay cả lão gia Cao Viễn cũng đánh.
“Phải, chính là hắn.” Đại thái thái cố gắng duy trì uy nghiêm của chủ mẫu, nhưng đối mặt ánh mắt dọa người của Cao Dật Hiên, nghĩ đến cảnh hắn tuyệt tình đạp Chu ma ma một cái, không tự chủ được mà gật đầu.
Ánh mắt lạnh lẽo như toát ra băng hàn, Cao Dật Hiên nhìn về phía Lý Tam, khiến hắn sợ đến run cầm cập, hoảng hốt lùi về phía sau, vừa cười lấy lòng vừa nói: “Gia…gia… có gì ngài từ từ nói, tiểu nhân…”
Lời còn chưa dứt, thân thể cao to của Cao Dật Hiên đã áp sát, cánh tay duỗi thẳng ra, bàn tay trực tiếp bóp lên cổ họng của hắn, đẩy hắn vào vách tường, còn nâng cao cánh tay lên làm cho chân Lý Tam hổng khỏi mặt đất, gương mặt hắn đau khổ nhăn nhó vô cùng.
“Gia…” Hô hấp bị chặn lại, Lý Tam đau khổ hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn lên, tràn ngập vẻ đáng thương nhìn Cao Dật Hiên, bàn tay theo bản năng cào cấu cánh tay Cao Dật Hiên nhưng không làm gì được, muốn mở miệng xin tha lại càng không phát ra được âm thanh gì.
“Là ngươi?” Quả thật Cao Dật Hiên không thể tin được, một tên rác rưởi người không ra người như vậy lại vấy bẩn Lý Thanh Ca?
Giết hắn sao?
Sao lại dễ dàng vậy được?
“Nói.” Hét lớn một tiếng, hai ngón tay Cao Dật Hiên khẽ động, Lý Tam đó ngay cả kêu rên cũng không nói được, gương mặt tím tái chỉ tràn ngập mồ hôi lạnh. Mọi người nhìn lại, chỉ thấy bên vai trái của hắn đang chảy máu, càng lúc càng nhiều, rất nhanh, mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ gian phòng.
Mọi người bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, thì ra chỉ chớp mắt một cái, cánh tay Lý Tam đã bị Cao Dật Hiên bẻ gãy.
Nhưng yết hầu Lý Tam bị chặn, thậm chí không phát ra được âm thanh nào.
“Nhị thiếu gia.” Túy Nhi vội vàng tiếng lên, hai tay bịt mắt Lý Thanh Họa, còn mình thì trợn to mắt lên, nhìn bộ dáng đau khổ của Lý Tam, nói: “Nhị thiếu gia, người bóp cổ hắn như vậy, hắn làm sao nói được.”
Nhị thiếu gia đúng là bị tức đến lý lẫn rồi mới phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này. Nhưng mà, như vậy mới thấy được Nhị thiếu gia đối xử thật lòng với tiểu thư, nếu không thì cũng không phẫn nộ đến mất đi lý trí.
Cao Dật Hiên nghe nói thì hơi ngừng lại, thả lỏng tay, Lý Tam kia như bùn nhão dựa theo vách tường mà hạ xuống, sau đó thì kêu rên như heo bị chọc tiết: “Giết người, giết người, ở cửa Phật có người hành hung giết người, cứu mạng, có còn thiên lý hay không hả…”
Một cước đá Lý Tam lăn quay, Cao Dật Hiên mạnh mẽ đạp chân lên mặt hắn: “Giết người? Nghĩ cũng hay lắm.”
Âm thanh lạnh thấu xương khiến Lý Tam không ngừng run rẩy, “Nhị công tử.” Lúc này, cuối cùng Không Kiến đại sư cũng lên tiếng: “Nhị công tử xin bớt giận, việc này cần bình tĩnh xử lý.” Dù sao, nếu là hai bên tình nguyện thì cũng không còn gì để nói nữa, mặc dù chính ông cũng không thể tin nổi.
Nhưng mà, thứ nhất, ông không muốn Phổ Tế tự nhiễm phải máu tanh, thứ hai, ông không muốn Cao Dật Hiên vì một tên vô lại bại hoại mà dính đến án mạng.
“Đúng đó Nhị thiếu gia, người bình tĩnh lại đi.” Túy Nhi cũng vội vàng khuyên, nàng không sợ Lý Tam bị đánh chết, chỉ sợ Cao Dật Hiên lỡ tay giết người thôi.
“Tỷ tỷ.” Lúc này Lý Thanh Họa dùng sức đẩy tay Túy Nhi ra, khóc lóc: “Tỷ tỷ, các người đem tỷ tỷ đi đâu rồi?” Nếu hắn nghe không lầm thì bọn họ đang nói về tỷ tỷ, đồng thời, Hiên ca ca cũng tức giận vì tỷ tỷ.
Lúc này Cao Dật Hiên mới giật mình, như chợt bừng tỉnh: “Ca Nhi, nàng đang ở đâu?”
“Nàng…” Đại thái thái ấp úng.
“Hừ, dĩ nhiên là trốn đi không dám ló mặt ra rồi, làm ra chuyện dơ bẩn này còn dám ra đây gặp người sao?” Trong số khách hành hương, có một vị cô nương mập mạp bĩu môi khinh thường.
Cao Dật Hiên lạnh mắt nhìn sang, cô gái đó sợ giật mình, vội ngừng miệng lại, nhưng biểu hiện vô cùng căm giận. Hừ, không cho nói, không lẽ Cao nhị thiếu gia này có quan hệ gì đó với tiện nhân kia sao?
“Nhị thiếu gia, ngài đừng nóng, tiểu thư nàng…” Túy Nhi kéo kéo tay áo Cao Dật Hiên, muốn nhỏ giọng nói với hắn thật ra tiểu thư không có chuyện gì.
Nhưng nàng còn chưa nói hết câu liền nghe một âm thanh uyển chuyển từ ngoài cửa truyền đến: “Ah, thì ra đều ở đây.”
Túy Nhi theo âm thanh nhìn lại, không phải Lý Thanh Ca thì là ai?
Giờ khắc này, nàng cầm theo một cái rổ trúc nhỏ, vui vẻ bước vào từ cửa chính, một bộ quần áo màu xanh lục tôn lên dung mạo như ngọc, khóe miệng đang khẽ mỉm cười hiện lên hai lúm đồng tiền xinh xinh.
Đầu tiên Cao Dật Hiên kinh ngạc, sau đó là vui mừng, không kịp suy nghĩ đã vọt lên mạnh mẽ ôm Lý Thanh Ca vào lồng ngực: “Nha đầu, là muội sao, đúng là muội sao?”
Lý Thanh Ca bị bất thình lình ôm chặt đến đau nhức, theo bản năng khẽ rên một tiếng, không khỏi cau mày kêu lên: “Nhị thiếu gia, thả ta ra.”
“Không.” Cao Dật Hiên quyết đoán từ chối, âm thanh nghèn nghẹn, tuy rằng có lỏng tay hơn một chút nhưng đôi tay vẫn ôm chặt Lý Thanh Ca.
“Có sao không?” Hắn đau lòng nhìn nàng, trong đôi mắt tà tứ không biết từ lúc nào đã mờ mịt không rõ ràng.
Nhìn thấy mắt hắn lấp lánh, Lý Thanh Ca kinh ngạc khẽ hỏi: “Huynh… làm sao vậy?”
Đang yên lành lại khóc? Hắn thật sự nghĩ nàng…
Một tia cảm động từ từ truyền vào nội tâm.
Lý Thanh Ca ngẩn đầu lên, nhìn hắn cười cười: “Huynh làm hỏng cả rổ dược liệu của ta rồi, bồi thường thế nào đây?”
Cao Dật Hiên sững sờ, đến lúc này rồi mà nàng còn cười được sao?
Thật là nữ nhân không tim không phổi mà.
“Khờ quá, sao lại khờ như vậy?” Cao Dật Hiên khổ sở ôm đầu nàng vào lồng ngực mình, tâm tư loạn cực kỳ, nhưng ngay cả một câu chất vấn cũng không nói ra được, phải làm sao đây?
“Tiểu thư.”
“Tỷ tỷ.”
Túy Nhi cầm cái rổ trúc dưới đất lên, Lý Thanh Ca đến bên cạnh tỷ tỷ, bàn tay nắm chặt góc áo nàng, ngẩn đầu lên nhìn nàng chăm chăm.
“Hiên nhi.” Không lẽ Hiên Nhi thích Lý Thanh Ca? Cao Viễn nhìn cảnh này mà hoảng sợ.
Đại thái thái càng kinh ngạc không thôi, không phải Lý Thanh Ca bị lăng nhục một đêm sao? Tại sao trông nàng vẫn trong trẻo rạng rỡ, lại như không biết gì hết thế này?
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Túy Nhi ở bên cạnh cong môi lên, oan ức khóc lóc: “Người đi đâu vậy? Bọn họ đều nói người…”
“Nói ta cái gì?” Hai ngón tay Lý Thanh Ca đặt lên cổ tay Cao Dật Hiên bấm mạnh một cái, Cao Dật Hiên bị đau phải buông lỏng tay, nàng vội rời khỏi vòng tay hắn, sau đó kéo Túy Nhi lại gần: “Sao vậy? Tự nhiên sao lại khóc?”
“Nô tì…” Hai mắt Túy Nhi đỏ chót nhìn nhìn đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đại thái thái.
“Ah, Đại bá mẫu.” Lý Thanh Ca không chờ nàng nói, trực tiếp cầm cái rổ trúc trong tay Túy Nhi, đem mấy vị thảo dược bên trong ra cho Đại thái thái nhìn: “Thanh Ca nghe nói mỗi khi vào mùa xuân thì Đại bá mẫu sẽ mỏi lưng đau chân, đúng lúc hôm qua đến Phổ Tế tự Thanh Ca phát hiện vùng núi chung quanh đây có rất nhiều dược liệu. Người xem, đây là Thái Dương thảo, nếu đem nó lên men cùng với gạo, nếp, tiểu mạch, bắp và vài thứ nữa thành rượu, trường kỳ dùng uống thì sẽ rất tốt cho eo và chân của người.”
Sắc mặt Đại thái thái tím ngắt, nhìn Lý Thanh Ca mà không nói được câu nào.
“Trời vừa sáng tiểu thư đã lên núi hái thuốc?” Túy Nhi làm như vừa hiểu ra.
“Nếu không thì muốn đi vào buổi tối sao?” Lý Thanh Ca cười liếc nàng một cái, sau đó lại nói với Đại thái thái: “Thanh Ca mới đến phòng bá mẫu, còn tới phòng ăn nhưng không gặp ai, tìm cả nửa ngày thì ra mọi người đang ở đây.”
Nói xong nàng tươi cười nhìn chung quanh, làm như vừa phát hiện ra ở đây có rất đông người, cũng đột nhiên ý thức được bầu không khí bất thường, vẻ hồn nhiên từ từ biến mất, nàng ngạc nhiên: “Sao vậy? Thanh Ca về quá muộn sao?”
“Ngươi…. Ngươi không có chuyện gì sao?” Con ngươi Đại thái thái như muốn lòi ra, ánh mắt đảo khắp người Lý Thanh Ca, hận không thể vạch y phục của nàng ra để xem cho rõ.
“Con?” Lý Thanh Ca cũng nhìn nhìn lại bản thân mình, sau đó ngại ngùng nhấc tay áo lên: “Không cẩn thận bị bụi gai cắt rách, không sao.”
“Lý muội muội, muội về là tốt rồi.” Cao Vân Tuệ đứng lên đi tới bên cạnh Lý Thanh Ca, nắm lấy tay nàng, nhìn thấy trên tay áo có một vết rách thì cười nói: “Lát nữa để Tiểu Liên vá lại cho muội.”
“Uhm, đa tạ Tam tỷ tỷ.” Nét mặt Lý Thanh Ca tươi cười như hoa.
Cao Dật Hiên không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, lúc này hắn cũng cảm giác được không đúng, kéo Lý Thanh Ca lại gần mình: “Nha đầu, muội…” Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã không thể nói nữa.
“Tiểu thư, bọn họ nói người tư thông với nam nhân.” Vẫn là Túy Nhi nhanh miệng hô lên.
Một câu này khiến mọi người sửng sốt.
Ngoại trừ Dung ma ma ra, những người khác đều như nhìn thấy quỷ? Sao lại như vậy, sáng nay đâu có nhìn thấy cô nương này.
Trong lúc mọi người kinh ngạc, Cao Dật Hiên đã đem Lý Tam giả chết nằm dưới đất kéo lên, chỉ vào Lý Thanh Ca: “Người tư thông với ngươi là nàng sao?”
“Huynh…?” Nhất thời Lý Thanh Ca ngượng ngùng xấu hổ, sắc mặt đỏ hồng, hung hăn trợn mắt với Cao Dật Hiên.
Lý Tam vừa bị Cao Dật Hiên dằn mặt, nằm dài dưới đất cả nửa ngày không ai ngó ngàng, giờ khắc này lại bỗng nhiên bị người ta xách lên, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau thấu xương, hắn không nhịn được mà kêu rên xin tha: “Gia, cầu ngài tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám, không dám nữa.”
“Khốn kiếp.” Cao Dật Hiên mạnh mẽ bóp lấy mặt Lý Tam, ép hắn nhìn vào Lý Thanh Ca: “Người tư thông với ngươi là nàng sao?”
Cái nhìn này khiến đôi mắt vẩn đục của Lý Tam đột nhiên sáng lên, thật là tiểu cô nương xinh đẹp.
Nhưng không phải người tối qua.
Nhưng mà ả tối qua cũng không tệ.
“Không không không, không phải.” Lý Tam lắc đầu, tuy rằng bị đánh đến vậy, miệng cũng không ngừng xin tha, nhưng trong lòng hắn vẫn có tính toán.
Lần này đã chạm vào nữ nhân xinh đẹp như thế, chiếm được lợi lớn, sau khi thành công còn được ba ngàn lượng bạc, cho nên bị thương cũng phải ráng nhịn. Sau khi xong chuyện thì tìm Dung ma ma đòi chi phí chữa trị là được.
“Không phải người này?” Túy Nhi cười gằn: “Vậy là ai?”
Lý Tam cắn răng một cái, quyết tâm chống đỡ đến cùng: “Còn muốn lão tử nói bao nhiêu lần nữa, lão tử có quan hệ với tiểu nương tử Lý Thanh Ca, hai bên tình nguyện…”
Pằng…
Cao Dật Hiên nghe vậy liền nhấc chân đạp lên mặt Lý Tam, khiến cho hắn xoay mấy vòng, cuối cùng ngã nhào xuống đất, nửa bên mặt tím đỏ sưng lên, miệng còn rỉ ra vài giọt máu, sau đó thì phun ra một ngụm máu lớn, trong vũng máu còn lẫn lộn vài cái răng.
Hu hu… Lý Tam nằm rạp dưới đất khóc rống lên, vụ làm ăn này không đáng mà, Dung tiện nhân kia không cho hắn biết sẽ có một sát thần xuất hiện thế này.
Nỗi khổ da thịt hôm nay còn hơn cả việc bị Thanh Long bang đòi nợ nữa.
Nếu đánh thêm mấy cái thì mạng của hắn chắc phải bỏ lại đây rồi.
“Hắn…hắn…” Lý Thanh Ca vừa nghe Lý Tam nói xong liền biến sắc, thân thể run rẩy: “Hắn nói bậy.”
“Ta biết.” Cao Dật Hiên vội đi tới bên cạnh nàng, đỡ lấy vai nàng. Lần này nghe Lý Tam nói như thế, nội tâm của hắn mừng rỡ như điên.
Lý Thanh Ca đang ở trước mắt, Lý Tam kia không hề nhận ra, còn gắt gao nói hai bên tình nguyện với Lý Thanh Ca, loại chuyện chó má này đúng là hoang đường, đáng chết, uổng cho hắn còn tin là thật.
“Nhưng mà sao hắn lại…” Hai mắt Lý Thanh Ca đỏ ửng, suýt nữa đã rơi lệ oan ức.
Cao Dật Hiên đau lòng, nắm chặt hai vai nàng, “Đừng sợ, có ta.”
Lý Thanh Ca không tự chủ được mà nhướng mắt lên, thấy Cao Dật Hiên chăm chú nhìn nàng, lại nghe hắn cất cao giọng nói: “Phụ thân, Không Kiến đại sư, chuyện này Dật Hiên cảm thấy rất lạ.”
Không chỉ hắn, phàm là người có chút đầu óc đều nhận ra sự kỳ lạ trong này.
Lý Tam vô lại kia luôn miệng nói mình thông gian với Lý Thanh Ca ở Linh Châu, nhưng Lý Thanh Ca thật sự đang ở trước mặt hắn, hắn cũng không nhận ra, vậy là thế nào?
Cố ý vu hãm sao?
Mặt Đại thái thái từ lâu đã trắng bệch đáng sợ, ánh mắt hung ác của bà nhìn về phía Dung ma ma, cẩu nô tài, một chút chuyện cũng không làm được, để cho Lý tiện nhân được an ổn đứng trước mặt bà, đúng là đáng chết.
Dung ma ma cúi đầu âm thầm kêu khổ, nói thật, chính bà cũng không biết tại sao lại như vậy.
Rõ ràng bà đã đưa Lý Thanh Ca hôn mê vào trong phòng chứa củi, sao đến sáng sớm Lý Thanh Ca lại biến thành Cao Vân Bình?
Ah… nghĩ đến Cao Vân Bình, trong lòng Dung ma ma lại run rẩy, suýt nữa đã quên Cao Vân Bình rồi.
Phải làm sao đây? Lão gia và Thái thái còn chưa biết nữa.
Dung ma ma đang lo lắng muốn chết, đột nhiên liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng kêu tan nát cõi lòng.
“Cha…”
Tầm mắt mọi người không khỏi hướng ra phía cửa, liền thấy nhị tiểu thư Cao Vân Bình đang được nha hoàn Tiểu Thúy và Kim Yến nâng đỡ, yếu ớt đi vào trong phòng.
Ôi, đây không phải là tiện nhân lúc sáng sao?
Không ít khách hành hương nhận ra được, lúc này liền chỉ chỉ trỏ trỏ với Cao Vân Bình.
“Đúng là thấp hèn, còn có mặt mũi ra đây sao? Nếu là ta, ta đã sớm treo cổ tự tử rồi.”
“Treo cổ? Vậy thì lợi cho ả quá, tiện nhân này xứng đáng bị nam nhân hành hạ tới chết.”
“Cưỡi lừa gỗ, đi diễu hành, lột sạch tiện nhân kia rồi mang đi cưỡi lừa gỗ, xem sau này ả còn dám không.”
(Cưỡi lừa gỗ là 1 hình thức hành hạ người ở thời xưa, người bị tội phải ngồi lên lưng 1 con lừa được làm bằng gỗ, trên lưng lừa có gai nhọn, khi ngồi lên sẽ đau đớn vô cùng.”
Dưới tiếng trầm thấp chửi rủa và ánh nhìn trào phúng của mọi người, Cao Vân Bình run rẩy đi tới trước mặt Cao Viễn, rầm một tiếng quỳ xuống, khóc ròng nói: “Cha, người nhất định phải làm chủ cho con gái, cha…”
Quần áo vừa được thay mới đã che khuất vết tích trên người nàng, nhưng không giấu được những giọt lệ trên mắt và vẻ đau đớn trên mặt.
Chuyện này là sao?
“Bình Nhi có chuyện gì? Mau đứng lên nói chuyện.” Cao Viễn nghi hoặc vô cùng, nhưng cũng có dự cảm không tốt.
“Không, cha, hôm nay nếu người không làm chủ cho con thì con cũng không muốn sống nữa.” Nói xong nàng ngồi co quắp trên đất, bụm mặt khóc hu hu, vô cùng thê thảm.
Đại thái thái càng kinh ngạc hơn, hơi lạnh toát lên từ dưới chân, Lý Thanh Ca bình thường và Cao Vân Bình khác thường, khiến bà không thể không liên tưởng đến một chuyện.
Nhưng mà…
Không, không phải, tuyệt đối không phải. Nhất định là bà nghĩ sai rồi.
Bà không ngừng tự an ủi mình, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Không thể.
Đại thái thái ổn định tinh thần, sau đó lấy bộ dáng đương gia chủ mẫu hiền lành dịu dàng ra, tự mình đưa tay dìu Cao Vân Bình: “Nhị cô nương có gì đứng lên rồi nói, ở trước mặt công chúng mà vừa quỳ vừa khóc thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Thể thống?” Nếu là Cao Vân Bình trước kia vì hôn sự của mình mà kiêng kỵ Đại thái thái, thì Cao Vân Bình hôm nay xảy ra chuyện thế này, hôn sự của nàng đã không còn gì nữa. Cho nên nàng càng hận Đại thái thái, thậm chí cho rằng chuyện hôm qua chính là âm mưu của Đại thái thái.
Nàng hất tay Đại thái thái ra, đôi mắ sưng bỏ bắn ra tia lạnh như kim đâm thẳng về phía Đại thái thái: “Vào lúc này bà còn nói thể thống với ta? Lão yêu phụ, nếu không phải bà thì sao ta lại ra nông nỗi này? Là bà, chính là bà…”
Nói xong nàng dựa vào Tiểu Thúy, khó khăn đứng lên, sau đó thì khóc lóc như phát rồ lao đến Đại thái thái.
Đầu tiên là Đại thái thái bị mắng đến sững sờ, sau đó bị Cao Vân Bình đâm vào người mà đau đớn kêu lên một tiếng, cả người lảo đảo rồi ngã chỏng vó lên trời.
Cao Viễn quả thật trợn mắt há mồm, hôm nay là thế nào chứ? Cả nhà nháo nhào lên, đầu tiên là Cao Dật Hiên, tiếp đó là Cao Vân Bình, còn có ai xem hắn là chủ của một nhà hay không?
“Bình Nhi, làm càn.” Cao Viễn tiến lên một tay tóm chặt lấy Cao Vân Bình, đúng là khốn kiếp, hôm nay hắn đã mất hết mặt mũi rồi.
“Cha, là bà ta hại con.” Cao Vân Bình không nghe lời, ngón tay run rẩy chỉ vào Đại thái thái, giờ khắc này Đại thái thái mới được Dung ma ma đỡ dậy, chật vật vô cùng, quần áo xốc xếch, tóc tai tán loạn, bộ trâm cài Phi phượng hàm châu cũng gãy thành hai đoạn.