Đàm Tư Nghi dụi dụi đôi mắt đau nhức, ngồi dậy khỏi giường, đi đến phòng làm việc.
Thấy chiếc hộp đã được giấu kỹ đi lâu nay vẫn chưa nhúc nhích.
Lục Bạch Xuyên, thật sự đã rất lâu rồi tớ không mơ thấy cậu, rất lâu rồi.
Sau khi nhìn thêm vài giây cô vẫn không nhịn được mà mở nó ra.
Bên trong là những thứ cô đã dùng vào năm lớp tám, sách, vở, bút, tất cả mọi thứ đều liên quan đến Lục Bạch Xuyên.
Cô nghĩ nếu đã mơ đến Lục Bạch Xuyên ngày đó thì cứ xem một chút vậy.
Nhưng kể từ lúc từ bỏ, cô không bao giờ chạm vào chiếc hộp nữa.
Đàm Tư Nghi lấy cái đầu tiên ra lật xem.
Lúc lấy quyển sách vật lý, một tờ giấy đột ngột rơi ra.
Cô nhặt lên, ngay cái nhìn đầu tiên đã sững sờ.
Đó là Lục Bạch Xuyên viết cho cô.
Trên trang giấy trắng sạch sẽ có nét chữ đầy sức sống của một chàng trai.
“Xin chào Đàm Tư Nghi, tớ là Lục Bạch Xuyên, bạn của cậu. Thật xin lỗi vì tớ đã thất hứa, không thể cùng nhau thi vào trường trung học phụ thuộc, cũng không thể đến đại học Giang.”
“Tớ vẫn chưa nói cho cậu biết rằng tớ rất thích cậu, thích cậu từ lâu lắm rồi. Thật ra tớ đã biết cậu từ trước, năm mười hai tuổi em gái của tớ đã đến nơi chín suối, mẹ tớ cứ đau lòng mãi không nguôi, cha tớ vì an ủi mẹ nên đã quyết định nhận một đứa trẻ làm con nuôi, dưới tán cây hòe già ở Diệp viện năm đó là lần đầu tiên tớ gặp cậu. Ngay từ đầu cha mẹ đã muốn nhận cậu làm con nuôi, nhưng mà viện trưởng lại nói cậu không muốn cho nên cha mẹ mới nhận nuôi người khác, đó cũng là năm mà tớ biết chuyện của cậu. Đàm Tư Nghi, cậu rất tốt, rất xuất sắc, những người đã bỏ cậu là sai lầm của họ.”
“Tớ rất vui vì học chung cấp hai với cậu, nhưng hình như lúc ấy cậu không nhớ tớ. Cậu không biết là một năm đó tớ đã lén nhìn trộm cậu bao nhiêu lần đâu. Năm lớp tám đổi chỗ ngồi là do tớ muốn ngồi với cậu nên mới nói với chủ nhiệm lớp phân chỗ ngồi theo thành tích. Đàm Tư Nghi, cậu có biết không? Hôm mà cậu nói muốn thi vào trường cấp ba và đại học chung với tớ, tớ hạnh phúc lắm, hôm ấy về nhà mẹ cứ cảm thấy tớ giống như một đứa ngốc. Nhưng không ngờ mọi chuyện không như mong muốn, cuối cùng chúng ta cũng không có duyên, thật ra tớ luôn nghĩ nếu lúc trước nhà tớ nhận cậu làm con nuôi thì có thể có một kết thúc khác hay không? Đáng tiếc trên đời này không có nếu như.”
“Tớ đã quyết định thi vào trường quân đội rồi, sau này sẽ bảo vệ tổ quốc, có sẽ tương lai chúng ta sẽ…không bao giờ gặp nữa, cho nên ở đây tớ muốn nói với cậu một câu này. Đàm Tư Nghi, cô gái mà tớ thích nhất, phải hạnh phúc nhé.”
“Tạm biệt nhé Đàm Tư Nghi.”
Bức thư này chưa được đọc, bị ẩn giấu đã lâu, từ đầu đến giờ không phải là lời tỏ tình mà là một lời tạm biệt.
Cảnh ngày hè của Giang Đài năm 2010 ghi lại cảm xúc của chàng trai, cảnh ngày hè của Giang Đài năm 2022 kể lại tình cảm trọn vẹn ấy.
Đàm Tư Nghi cười ra nước mắt, “Tạm biệt, Lục Bạch Xuyên.”
Hóa ra ở khoảng thời gian sâu thẳm kia tớ đã được cậu thích một cách cuồng nhiệt như thế.
Lục Bạch Xuyên đã cho Đàm Tư Nghi khả năng tự trưởng thành, để lại những ký ức tươi sáng nhất trong thanh xuân ảm đạm của cô.
Khi mọi thứ đã tiêu tan, yêu thầm cuối cùng cũng kết thúc.
Hóa ra cô chưa bao giờ đơn độc trong những năm tháng thanh xuân ấm áp ấy.
Đúng vậy, làm sao Lục Bạch Xuyên lại có thể để cô yên?
Trong trái tim của Đàm Tư Nghi luôn có một vị trí cho chàng trai hiền lành và trong sáng ấy.
Từ trước tới giờ tôi luôn là một con người u ám, chính cậu ấy đã cho tôi cả bầu trời sao. Vì vậy tôi mới có dũng khí để tự bước đi trong đêm dài tăm tối.
Yêu thầm là cảnh tượng cô độc nhất, nhưng chúng ta lại là nhân vật chính trong cuộc đời của nhau.
Trong lời độc thoại cuối cùng này tôi chỉ muốn nói.
– Thích cậu thật tốt.
– Kiếp sau chúng ta nhất định phải gặp lại.
Lục Bạch Xuyên, tớ không thích cậu, nhưng tớ yêu cậu.
Chỉ cần tớ còn yêu cậu, cậu sẽ luôn ở đây mãi mãi.
Trong màn đêm yên tĩnh từ từ vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ của cô gái.