Thời điểm Đỗ Cửu đến nơi, khách nhân ở đại sảnh đã nhao nhao trốn sang hai bên, để lại khoảng giữa rộng lớn cho hai người đang hung hăng càn quấy. Người phía trước chừng bảy, tám mươi tuổi, mặt mày dữ tợn, thân người ngắn ngủn, đích thị nhân xưng “Thiết chưởng nhân đồ” Ngôn Tử Ngọ, người phía sau tuổi vừa nhược quán (khoảng 20 tuổi), dáng người cao gầy, hiển nhiên là nhập thất đệ tử của hắn.
Nói về “Thiết chưởng nhân đồ”, trên giang hồ có thể xưng tiếng tăm lừng lẫy, đủ để xếp trên bảy vị trong võ lâm thập đại cao thủ, ngay cả Võ Tiếu Thiên của Tuyệt Tâm cốc và Mạc Cảm của Triêu Mộ lâu cũng phải nể mặt. Người này tính tình tàn bạo, nóng nảy vọng động, hơn nữa lại cực kỳ kị người khác gọi tên lóng “Nhân đồ” của hắn. Vô luận là giáp mặt hay sau lưng, nếu có nửa điểm phong thanh rơi vào tai, người gặp họa từ miệng mà không hay biết kia chắc chắn sẽ bị “Nhân đồ” dùng “thiết chưởng” bầm thây tan xác, không còn con đường nào khác. Cho đến tận bây giờ, chỉ có một người là ngoại lệ. Lần đầu tiên Ngôn Tử Ngọ khổ chiến cùng đối phương hơn năm trăm chiêu, cuối cùng bị đả bại, còn bị bắt phải thề, sau này phàm là nhìn thấy người nọ, chính mình sẽ phải lựa chọn đường vòng mà đi, không được giao đấu. Một trận này, xem như vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời huy hoàng của Ngôn Tử Ngọ, mỗi khi hồi tưởng lại, đều làm cho hắn thương tâm khó nhịn, tức giận bất bình…
“Ngôn lão tiền bối,” Đỗ Cửu cười khanh khách bước xuống, “Không biết tiền bối đại giá quang lâm có gì muốn phân phó?”
“Liên, Nguyệt.” Ngôn Tử Ngọ chậm rãi phun ra hai chữ.
“Liên Nguyệt?” Đỗ Cửu trong lòng cả kinh, mặt ngoài lại tỉnh bơ, “Không biết tiểu nha đầu Liên Nguyệt khi nào đã đắc tội tiền bối?”
“Hắc hắc,” Chỉ chỉ thanh niên vóc dáng cao gầy đứng hầu sau lưng mình, Ngôn Tử Ngọ ngoài cười trong không cười nói, “Tên đồ đệ không nên thân của ta bị nha đầu kia mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Hôm nay ta đây làm sư phụ đặc biệt tới cửa thay hắn cầu thân. Đỗ Cửu nương là ngươi thông minh, hẳn sẽ không làm lão phu mất mặt chứ?”
Đây cũng gọi là “cầu thân”? Rõ ràng là lấy mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người.
“Ngôn lão tiền bối,” Đỗ Cửu sóng mắt khẽ nâng, thản nhiên cười, “Ta rất muốn gọi Liên Nguyệt đi ra, chỉ tiếc…”
“Liên Nguyệt đang ở trong phòng cùng lâu chủ tệ lâu trao đổi chung thân đại sự, không tiện gặp khách.” Đỗ Cửu giọng điệu ái muội.
Một lời vừa dứt, trong sảnh một mảnh xôn xao. Liên Nguyệt chưa bao giờ để cho ai khác bước vào hương khuê nửa bước, lâu chủ đó là ai mà có được vinh hạnh đặc biệt này, hơn nữa lão bản nương còn nhắc tới bốn chữ “chung thân đại sự”, chẳng lẽ đó là ý trung nhân thần bí Liên Nguyệt cô nương luôn nhớ mãi không quên…
“Nga?” Ngôn Tử Ngọ bỗng nhiên ngẩng đầu, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía. “Tô Phóng ở đây?”
“Không sai.” Một hán tử cao lớn trung hậu dán chặt sau lưng Lôi Ngọc ghé vào lan can lầu hai hào hứng xem cuộc vui, bộ dạng lười biếng hỏi, “Tìm ta có việc?”
Ngôn Tử Ngọ ngửa đầu nhìn, đột nhiên chấn động, sắc mặt đại biến: “Là ngươi!”
“Liên Nguyệt!” Thanh niên cao to bên cạnh Ngôn Tử Ngọ nhìn thấy nữ tử đứng lặng phía sau Tô Phóng, vẻ mặt thống khổ ảm đạm, thần sắc sầu thảm tuyệt vọng, nửa mừng nửa lo nói, “Sư phụ, nàng chính là…”
“Tiểu Long!” Ngôn Tử Ngọ lớn tiếng cắt lời thanh niên, oán hận trừng mắt nhìn hai người dính vào một chỗ trên lầu, cắn răng phun ra một câu, “Chúng ta đi.” Nói xong liền xoay người, mang theo đệ tử hãy còn mờ mịt, tâm không cam tình không nguyện, bước chân ra khỏi Túy Hồng Lâu không quay đầu lại.
“Nguyên lai nhân vật thần bí ba năm trước đánh thắng Ngôn Tử Ngọ là lâu chủ a!” Đỗ Cửu quay về trên lầu, vô hạn cảm phục, “Chẳng trách hắn vừa thấy ngài liền vội vàng chạy trốn!”
“Không phải ta.” Tô Phóng thực nghiêm chỉnh nói.
“Cái gì?”
“Ta chưa bao giờ giao thủ với Ngôn Tử Ngọ.”
“Kia…” Đỗ Cửu giật mình. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Ngọc Nhi,” Trong mắt Tô Phóng ý cười doanh nhiên, dựa sát vào người Lôi Ngọc nói nhỏ, “Tên kia thật không có lễ phép, nhìn thấy đại mỹ nhân như hoa như ngọc lại có thể xoay người bỏ chạy, đúng là quá không nể mặt.” Nói xong, còn mê đắm hôn trộm một cái trên má Lôi Ngọc.
“Cửu nương… Ô…” Vừa mới bị cự tuyệt, lại tận mắt nhìn thấy động tác cực kì thân mật của người trong lòng với nam tử khác, Liên Nguyệt không thể kìm được, lao vào lòng Đỗ Cửu khóc thất thanh.
“Liên Nguyệt…” Trong mắt Đỗ Cửu tràn ngập vẻ thương hại, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cô gái đang thương tâm muốn chết. Ai, lâu chủ cố ý làm ra hành động như thế trước mặt Liên Nguyệt, không thể nghi ngờ là lời cảnh cáo cho mình vì xen vào việc người khác. Xem ra, nam nhân xinh đẹp như nữ tử kia có địa vị không thể dao động trong lòng lâu chủ. Liên Nguyệt a Liên Nguyệt, chuyện tới nước này, Cửu nương cũng đành bất lực.
“Tô Phóng!” Lôi Ngọc một phen đẩy ra Tô đại lâu chủ lần thứ hai sáp đến trước mặt, trợn mắt nhìn (dù sao trước ánh mắt chú mục của công chúng, Lôi đại cốc chủ vẫn tương đối coi trọng quyền riêng tư). “Có muốn ta đối phó với ngươi giống như tên đồ tử kia không, nhìn thấy ta phải chọn đường vòng mà đi?”
“Không…Không cần…” Tô Phóng nhanh chóng lui về phía sau hai bước, giơ hai tay cam đoan, “Còn lại chúng ta về làm tiếp là được.”
“… Ngươi còn không sợ mất mặt a!” Cách một lúc lâu sau, Lôi Ngọc mới cảm thán, “Đến ta cũng phải thấy bội phục ngươi.” Dung nhan y sáng lạn, tươi cười như hoa.
“Tiểu, Tiểu Ngọc Nhi…” Tô Phóng lùi ra càng gấp, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh. “Ta hay nói giỡn, ngươi đừng coi là thật…”
“Hừ.” Lôi Ngọc vung tay áo lên, một hạt châu tròn nhỏ vô thanh vô tức bắn về phía Tô Phóng.
“Đây là cái gì?” Tô Phóng đưa tay chụp, đem trân châu thu vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát, nguyên lai là một viên tinh thạch xinh đẹp màu đỏ, phần đuôi được buộc vào một sợi dây đỏ dài mảnh. “Không phải ngươi luôn đeo trên cổ…”
“Tặng cho ngươi,” Lôi Ngọc thản nhiên khoát tay áo, “Xem như sính lễ của ta.”
Sính lễ??!! Đỗ Cửu đứng bên vốn bị thân thủ của Lôi Ngọc làm cho sợ hãi đến mức nhãn cầu thiếu chút rơi xuống, lúc này lại nghe thấy ngôn từ lớn mật đến ngay cả chính mình nằm mơ cũng không nghĩ sẽ từ trong miệng nam tử văn nhược này thốt ra. Chịu hai tầng kích thích thật lớn như thế, nhất thời khiến nàng đờ người, nghẹn họng nhìn trân trối. Liền cả Liên Nguyệt cũng ngừng khóc, há hốc miệng, lấy ánh mắt không thể tin giống như gặp được yêu quái nhìn Lôi Ngọc thần sắc tự nhiên, vững như Thái Sơn. Về phần Công Tôn Mộc, người cũng như tên đã sớm hóa thành cây cột gỗ, chẳng hề cử động.
“Tiểu Ngọc Nhi,” Trong đầu Tô Phóng một trận ba đào cuồn cuộn, hắn bình lòng tĩnh khí hỏi, “Nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi?”
“Đúng a,” Lôi Ngọc mỉm cười, “Cả đời thì cả đời đi. Ta không phải đã sớm nói phải bảo vệ ngươi cả đời sao? Tuy thời gian hơi dài chút, bất quá…” Chưa nói hết câu, người đã rơi vào một cái ôm ấm áp quen thuộc, bị ôm chặt muốn chết. Thật sự, thật sự là đáng yêu! Nếu không phải lo Tiểu Ngọc Nhi vô cùng có khả năng dỡ mình thành tám khối, Tô Phóng đã sớm nhịn không được mà một hơi hôn xuống.
“Đây là cái gì?”
Một khối ngọc ôn lạnh áp vào cổ Lôi Ngọc, Tô Phóng nhìn hai tròng mắt nghi hoặc của y, ánh mắt hắn thâm tình mà tha thiết: “Đây là di vật của sư phụ ta, ngài hi vọng ta có thể đưa nó cho người cùng ta làm bạn cả đời.”
“… Cám ơn,” Đáy mắt Lôi Ngọc nổi lên một ý cười cực mỹ cực nhu, “Ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng.”
“Tốt lắm.” Tô Phóng phi thường thỏa mãn gật đầu, “Hiện giờ chúng ta đã trao đổi tín vật, hơn nữa,” hắn bổ sung, “Nơi này còn có nhiều chứng nhân như thế… Di? Các ngươi làm sao vậy?”
Hai tên gia hỏa không coi ai ra gì, chỉ lo đứng đó tình tự rốt cục phát hiện xung quanh có thêm ba bức tượng đất. Lôi Ngọc tò mò đưa tay quơ quơ trước mặt bọn họ, một chút phản ứng cũng không có…
“Đừng động vào.” Tô Phóng nói chắc như bắp, “Bọn hắn tám phần là quá cao hứng, quá hưng phấn, cho nên mới đột nhiên biến thành như vậy.”
“Ngươi nói đúng.” Lôi Ngọc liên tiếp vuốt cằm, “Ta nghe nói có người khi vui vẻ quá độ sẽ đột nhiên xuất hiện dị tượng. Không nghĩ tới bọn hắn lại tán thành chuyện chúng ta đến mức đó, ta thật quá cảm động.”
“Đúng a.” Tô Phóng không khỏi cảm khái, “Tiểu Ngọc Nhi, đợi đến ngày chúng ta thành thân, ngươi nói bọn hắn có thể cao hứng đến mức ngất đi không?”
Đông.
Một đầu gỗ ngã xuống đất, đánh thức hai vị khác từ trong mộng.
“Hắn ngất đi rồi!” Liên Nguyệt bật hô lên.
“…” Đỗ Cửu nhìn Công Tôn Mộc vì kích thích quá độ mà ngã xuống không dậy nổi, lại nhìn hai đại đầu sỏ thảnh thơi đứng một bên giả bộ không có việc gì, thật sự không biết rốt cục nên khóc rống chảy nước mắt hay nên cười to một hồi. Điều duy nhất nàng minh bạch, đó là lần đầu tiên nhìn thấy… lâu chủ cười vui vẻ đến thế, thả lỏng như thế… Có lẽ… đây chưa hẳn là chuyện không tốt, nàng mơ hồ nghĩ.
“Giới thiệu một chút.” Lôi Ngọc vẻ mặt cởi mở hướng về phía Đỗ Cửu ôm quyền, khiếp hèn vừa rồi đã trở thành hư không, thay vào đó là một cỗ khí chất nam nhi mạnh mẽ hiên ngang. “Tiểu đệ họ Lôi, tên một chữ Ngọc.”
“Lôi Ngọc?!”
Đỗ Cửu kinh hô một tiếng, liền lùi lại ba bước, đột nhiên tỉnh ra. Đúng vậy! Không phải đã sớm nghe đồn sao… lâu chủ lúc đó chẳng phải đã mở miệng gọi một tiếng “Tiểu Ngọc Nhi”? Bản thân nên sớm nghĩ đến, chỉ là không ngờ “Độc thủ” xưng bá hắc đạo năm sáu năm, thủ đoạn độc ác vô tình, tàn nhẫn trứ danh lại là một nam tử trẻ tuổi tú lệ, phiêu dật xuất trần như thế. Nghe nói người này khí lượng hẹp hòi, có thù tất báo, vừa rồi, ta còn… Nghĩ đến đó, Đỗ Cửu chợt thấy rùng mình toàn thân.
“Yên tâm đi,” Xem thấu tâm tư đối phương, Lôi Ngọc híp mắt mỉm cười. “Ta không so đo với nữ nhân.”
“…” Hay cho một đôi mắt lợi hại. Không ngờ đã triệt để nhìn sai rồi – Đỗ Cửu ngầm cười khổ – lại xem mãnh hổ là cừu, đúng là sai lầm chết người.
Một chuỗi cước bộ phi nước đại từ dưới lầu lên, một đại hán vạm vỡ vội vàng bước lên lầu hai. Đỗ Cửu nâng mắt nhìn, nhận ra phó đàn chủ phân đàn Từ Châu của Tuyệt Tâm cốc, “Túy hồ” Kỳ Việt.
“Chuyện gì?” Lôi Ngọc nhướng mày, chẳng lẽ là phân đàn… Kỳ quái, Ám Sát trước mắt hẳn sẽ không…
“Khởi bẩm cốc chủ,” Kỳ Việt cung kính trả lời, “Lâm phó cốc chủ có cấp hàm đưa tới, Chu đàn chủ đặc biệt phái thuộc hạ đến truyền lời.”
“Ta đã biết. Ngươi về trước đi, ta sẽ theo sau.”
“Rõ.”
“Tiểu Ngọc Nhi,” Tô Phóng nhìn bóng lưng đi xa của Kỳ Việt, lại nhìn Lôi Ngọc thần sắc vẫn khoan thai, “Không phải có cấp hàm sao? Ngươi…”
“Tên kia thì phát ‘cấp hàm’ gì?” Lôi Ngọc tựa tiếu phi tiếu, “Ngươi còn nhớ lần trước ta hạ dược hắn không, đây là đáp lễ của hắn cho ta đó.”
“Thì ra là thế.” Tô Phóng tỉnh ngộ, thập phần bội phục, “Sư huynh đệ các ngươi đúng là hiểu rõ đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau, tình cảm… khụ khụ… thật tốt.”
“Biết là tốt rồi,” Lôi Ngọc liếc nhìn hắn một cái, “Chuyện tình bên kia của ngươi thế nào?”
“Đỗ Cửu.” Tô Phóng trầm thanh gọi.
“Dạ.” Đỗ Cửu khom người, “Du tứ lâu chủ đưa tới tin tức, hết thảy toàn bộ tiến hành theo kế hoạch.”
“Bên ta không thành vấn đề.” Nghe vậy, Tô Phóng cười hì hì với Lôi Ngọc.
“Tốt lắm.” Lôi Ngọc gật gật đầu, “Bên Đình hẳn cũng đã làm thỏa đáng, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ tin của Đại Võ.”
“Đúng a,” Tô Phóng như có điều suy nghĩ, “Không biết bọn hắn đến tột cùng thế nào…”
***
Mười lăm tháng tám.
Đêm.
Ánh trăng như lụa, sáng tỏ như ngọc.
Dương Châu.
Dẫn Nguyệt lâu.
Thiên viện.
Lầu ba.
Một gian phòng sạch sẽ rộng rãi.
Một cái bàn.
Hai người.
Trên bàn bày đầy rượu và thức ăn, tỏa hương bốn phía, trong đó đương nhiên không thể thiếu bánh trung thu của tiết Trung thu.
Tần Tâm Dật nâng ly rượu, ngơ ngác chìm nghỉm trong suy nghĩ của mình, trên mặt một mảnh bi thương.
“Tiểu quỷ, ngươi làm sao vậy?” Võ Tiếu Thiên nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của Tần Tâm Dật, không khỏi lo lắng. Chẳng lẽ tiểu quỷ giận dỗi vì Tề lão tiền bối tạm thời có việc không thể lại đây cùng ăn cơm? Thoạt nhìn không giống a…
“Trung thu hàng năm cả nhà chúng ta luôn cùng ngồi ăn bánh trung thu,” Tần Tâm Dật bỗng nhiên thở dài một tiếng, nhẹ nhàng buông ly rượu, trong mắt hàm chứa một tia ưu thương không che dấu được. “Chỉ là năm nay…” Mắt y hơi hơi phiếm hồng.
“Năm nay không phải có ta ở bên ngươi sao?” Võ Tiếu Thiên thấy thế liền cuống quít an ủi, “Ngươi yên tâm, ta sẽ luôn luôn ở bên ngươi.”
“Luôn luôn?” Tần Tâm Dật hít hít mũi, nâng hai tròng mắt mênh mông thủy ý.
“Luôn luôn.” Võ Tiếu Thiên cam đoan.
“Cả đời sao?” Ngà ngà say, Tần Tâm Dật lên tiếng hỏi vấn đề ngày thường không thể nói ra miệng. Hơn nửa tháng ở chung khiến y từ từ hiểu rõ vị trí của Võ Tiếu Thiên trong lòng mình. Tuy rằng vẫn không rõ đây là loại tình cảm gì, nhưng mà, trực giác y nhận ra, người này không giống những người khác, hơn nữa, bản thân mình phi thường phi thường không muốn mất đi… không muốn rời đi… người này…
“Cả đời.” Buột miệng nói ra xong, Võ Tiếu Thiên mới hiểu được chính mình vừa nói gì, lập tức sợ đến mức trợn tròn hai mắt, trái tim không ngừng “thình thịch”đập loạn. Cả đời, tiểu quỷ có ý gì a?
“Ngươi đáp ứng rồi.” Tần Tâm Dật ợ một hơi rượu, vui vẻ ra mặt, “Vậy chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà, ngươi… không được nuốt lời!”
Người một nhà? Nguyên lai tiểu quỷ muốn nhận ta làm ca ca a. Trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh lại, Võ Tiếu Thiên thở dài một hơi, rồi lại cảm thấy vô cùng mất mát. Đến tột cùng vì sao lại có loại cảm giác khó hiểu nhường vậy, người thô lỗ như Võ Tiếu Thiên đương nhiên sẽ không miệt mài đi theo đuổi nguyên do.
“Kia… ngoắc tay.” Tần Tâm Dật chìa ngón út tay trái, lắc lắc về phía Võ Tiếu Thiên.
“Ngoắc tay?” Đúng là phong cách của trẻ con, Võ Tiếu Thiên cười mỉa, “Tiểu quỷ, ngươi uống nhiều quá.”
“Ta không có… rốt cục ngươi có ngoắc hay không?” Tần Tâm Dật không kiên nhẫn trừng đôi mắt xinh đẹp.
“Ta…” Bại trận dưới khí thế của đối phương, Võ Tiếu Thiên vươn ngón tay ra, “Ngoắc thì ngoắc.” Hoàn toàn không chú ý đến vẻ sủng nịch trong giọng điệu của mình.
“Hảo.” Tần Tâm Dật kéo ngón tay Võ Tiếu Thiên, thực nghiêm túc ngoắc vào, “Lúc này ngươi cũng không xấu lắm.” Nói xong, nghênh ngang đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.
“Tiểu quỷ.” Võ Tiếu Thiên vội vã đứng dậy đỡ lấy thân thể Tần Tâm Dật sắp ngã xuống, mùi rượu đối diện xông vào mũi.
“Hắc hắc hắc…” Tần Tâm Dật ngây ngô cười vài tiếng, dúi đầu vào lồng ngực ấm áp trước mặt, hai tay giống như bạch tuộc bò lên lưng Võ Tiếu Thiên, coi bộ, nhất thời nửa khắc không có ý buông ra. Lần này, Võ phó cốc chủ tội nghiệp nhận hết giày vò. Ngay đêm hôm đại sư huynh bọn họ rời đi, đang cùng tiểu quỷ nằm chung giường, phát hiện ra bộ vị trọng yếu trên cơ thể mình sản sinh biến hóa, đương trường Võ phó cốc chủ sợ tới mức té xuống giường. Luôn miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng việc ngoài ý muốn phát sinh là do lâu ngày không chạm vào nữ giới, nhưng sau đó, Võ Tiếu Thiên không còn dám tiếp tục nằm cùng giường với Tần Tâm Dật, lại càng không dám tiếp xúc thân thể. Ngoắc tay vừa rồi đã là tiếp xúc thân mật nhất giữa hai người mấy ngày qua, hiện tại tiểu quỷ lại… Dưới tình thế này, Võ phó cốc chủ chỉ đành cắn răng chịu khổ.
“Tiểu quỷ!” Thời điểm Tần Tâm Dật bắt đầu cọ tới cọ lui trước ngực mình, Võ Tiếu Thiên rốt cục nhịn không được nữa mà đẩy Tần Tâm Dật ra.
“Ta đã biết.” Bị đẩy đến nghiêng ngả lảo đảo suýt ngã xuống đất, Tần Tâm Dật giận dữ nói, “Hai ngày nay ngươi một mực trốn tránh ta! Ngươi nói đi, có phải ngươi chán ghét ta hay không?!”
“Tiểu quỷ?!” Nhìn Tần Tâm Dật trợn hai tròng mắt trong suốt, Võ Tiếu Thiên bỗng nhiên như tỉnh lại từ trong mộng. Nhìn vẻ mặt y giờ phút này, có nửa phần nào say rượu? “Ngươi sao lại lừa ta?” Không ngờ kỹ năng diễn vụng về như thế cũng có thể lừa gạt mình, Võ Tiếu Thiên nhịn không được cười khổ, xem ra, nhất định ta bị sinh bệnh rồi.
“Chắc chắn ngươi chán ghét ta,” thiếu niên ngoan cường nói, “Nếu không tại sao luôn trốn tránh ta?!”
“Ta không có chán ghét ngươi.”
“Vậy tại sao ngươi không chịu lại gần ta, cũng không chịu ngủ cùng ta?” Lời này thật ám muội. Người nói vô tâm vô tư, người nghe trong lòng lại chột dạ, thân thể nóng lên.
“Ta không phải…” Võ Tiếu Thiên khổ não giật tóc, không biết nên giải thích thế nào mới tốt.
“Vậy tối nay…”
“Không được!” Thiếu niên còn chưa nói xong, Võ Tiếu Thiên đã một mực bác bỏ. Nói đùa gì vậy? Nếu ngủ chung một giường, trò hề của mình còn không bị tiểu quỷ nhìn thấu? Nghĩ đến đã thấy hết hồn! Không biết tại sao, hắn không muốn nhìn thấy trong mắt Tần Tâm Dật có nửa điểm xem thường khinh miệt mình.
“…”
Trầm mặc.
Tần Tâm Dật không nói gì, chỉ lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn Võ Tiếu Thiên chằm chằm. Tức giận trong mắt chậm rãi tiêu tán, một cỗ bi ai nồng đậm dần dần nhiễm vào đuôi mày khóe mắt, hai tròng mắt sáng ngời như sao biến thành ảm đạm vô quang, bị một tầng sương mờ bàng bạc che phủ. Thiếu niên không muốn để cho người làm mình tổn thương nhìn thấy tất cả chuyện này, quật cường xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ.
“Đợi…” Một chuỗi trân châu trong suốt rơi vào lòng bàn tay vừa vươn ra của đại hán, khiến hắn nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng nguyên tại chỗ, trái tim như bị bóp nghẹt, ngực phát đau, trong lòng ngũ vị tạp trần.
***
Gió, phần phật thổi qua vành tai, y sam bạch sắc cuộn lên, đón gió nhảy múa.
Chạy như điên xong, đến lúc ngừng lại, mới phát giác chính mình đã đặt chân vào bên trong một mảnh phế tích hoang tàn. Một tháng trước, nơi này hãy còn huyên náo phi thường, có nghiêm phụ từ mẫu, có đông đảo huynh đệ đồng môn, sư tỷ sư muội… Chuyện ngày xưa mồn một hiện ra trước mắt, còn bây giờ…
Ba.
Thanh âm một cành cây khô bị đạp gãy.
Tần Tâm Dật bỗng nhiên xoay người.
Cách mười thước có một nam nhân cao lớn đang đứng vô thanh vô tức, khuôn mặt không có biểu tình, mắt lộ ra dâm quang.
“Mai Diệc Tình?” Trực giác của Tần Tâm Dật mách bảo.
“Hì hì hi…” Đối phương nở nụ cười nham hiểm, trong tiếng cười khàn khàn tràn ngập ý dâm tà cùng lạnh lẽo không nói nên lời.
“Tất…” Tần Tâm Dật lập tức lấy ra trúc tiêu trên cổ áp vào bên môi thổi lên. Tiếng cười trong trẻo xa xăm, dư âm quẩn quanh, loại còi dùng để truyền tin tức của Tuyệt Tâm cốc này vẫn có thể xem là một công cụ cầu cứu rất tốt.
Hắc y nam nhân hiển nhiên bị tiếng cười làm cho hoảng sợ, bất quá, hắn tức khắc giễu cợt lần thứ hai: “Ngươi có thổi cũng không có tác dụng, đêm nay Tề Hưởng đã ra khỏi thành, còn tên hầu câm của ngươi, ngươi cho là hắn có thể cứu ngươi?” Tiếng nói chuyện của hắn như thể mang theo tiếng “tê tê”, khiến cho da đầu người khác run lên, tứ chi lạnh buốt.
Tần Tâm Dật cấm khẩu không nói.
Thiên ca hẳn đã nghe được tiếng cười, chỉ cần có thể cầm cự một lát… Y nâng tay rút bội kiếm ra, vận sức chờ phát động, đột nhiên cổ tay run lên…
Đương.
Trường kiếm rơi xuống đất.
Trong nháy mắt, cả người mỏi nhừ, tựa hồ ngay cả đứng vững cũng khó.
“Nhất dạ phiêu hương.” Dưới trăng lạnh, Mai Diệc Tình cười đắc ý, “Đây là mị dược vô cùng lợi hại, ngươi nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi.”