Vài ngày sau Bạch Hiền nhận được điện thoại của ba mẹ ở dưới quê, nói Lộc Hàm đã thi đỗ vào đại học, chuẩn bị lên thành phố. Bạch Hiền vui vẻ chuẩn bị đồ đạc và mọi giấy tờ liên quan.
Thời gian đến cuối tuần còn có vài ngày, vừa lúc Bạch Hiền nhận được tháng lương đầu tiên. Bạch Hiền đang định cùng đồng sự đi liên hoan, đột nhiên nghĩ đến một việc cần hỏi.
“Xin hỏi, công ty có người nào tên là Ngô Thế Huân?” Bạch Hiền len lén hỏi, cậu rất muốn biết Thế Huân rốt cuộc làm ở bộ phận nào, vì sao tìm không được hắn, đều là hắn chủ động xuất hiện tìm mình.
Nữ quản lí vô cùng kinh ngạc lại vừa buồn cười nhìn Bạch Hiền, trêu ghẹo nói, “Biện Bạch Hiền cậu vào công ty một tháng rồi, mà vẫn không biết Ngô Thế Huân là ai?”
“Không phải làm tạp vụ sao?”
“Ha ha ” Quản lí Lâm cười man rợ, sau đó mím môi mím lợi nói, “Ngô Thế Huân là chủ tịch của Ngô thị!”
“Cái gì!”
Lần này Bạch Hiền thực sự kinh hách rồi, thì ra người bạn hờ lâu nay của mình lại là chủ tịch, thảo nào mỗi lần đều tìm không được hắn, là bởi vì trốn ở trong phòng làm việc tận tầng cao nhất. Cũng khó trách Thế Huân phải che dấu thân phận, mỗi lần gặp mặt đều chỉ có hai người.
Hơn nữa lúc ấy quản lí Lâm nói mình được chủ tịch nâng đỡ, vì lúc phỏng vấn Thế Huân ngồi quan sát phía sau, cho nên mình mới thuận lợi vượt qua bài kiểm tra nghiêm ngặt hà khắc của công ty.
Đột nhiên có cảm giác bị lừa dối, Bạch Hiền thở phì phì trở lại phòng làm việc.
Vài ngày sau đó Bạch Hiền cũng không có chủ động liên lạc với Thế Huân, buổi trưa đến thì cùng đồng sự đi ăn, tan tầm thì kéo đồng sự cùng về. Như vậy Thế Huân dù thấy Bạch Hiền, thế nhưng vì có đồng sự bên cạnh cho nên hắn không thể tiếp cận Bạch Hiền được. Mà Thế Huân gọi điện thoại Bạch Hiền không bắt máy, cứ như vậy Bạch Hiền đang dạy cho hắn một bài học nhỏ về việc dám nói dối.
Rốt cục cuối tuần cũng tới, Bạch Hiền dậy sớm chỉnh lý y phục chuẩn bị đi đến trạm xe lửa, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Cửa vừa mở đã thấy Thế Huân đã vài ngày bị mình ‘ cho ăn bơ ’ xuất hiện trước cửa nhà.
“Bạch Hiền, sao anh không nhận điện thoại của tôi.”
Nhìn Thế Huân biểu tình ngốc nghếch, Bạch Hiền nhịn cười, cố ý làm bộ tức giận nói, “Cậu là nhân vật lớn như vậy tôi nào dám a, chủ tịch Ngô!”
Tiêu rồi, bị Bạch Hiền phát hiện rồi. Thế Huân cười giả lả, “Anh biết rồi.”
“Nếu không phải tôi chủ động hỏi quản lí nhận sự, có phải cậu định gạt tôi cả đời.”
“Đâu có, chỉ là sợ anh biết tôi là chủ tịch sẽ không chơi với tôi nữa.”
“Thế nhưng mọi người biết, tôi vào được công ty tất cả đều do cậu ra tay, điều này làm cho ta thật mất mặt.” Bạch Hiền tức giận nói, cậu muốn cho mọi người nhìn thấy mình vào công ty bằng thực lực, chứ không phải dựa vào quan hệ.
“Sao có thể a, tài năng của anh sớm muộn sẽ được mọi người biết.”
Nhìn bộ dạng luôn luôn vui vẻ của Thế Huân, Bạch Hiền muốn giận lâu cũng không thể được.
“Hôm nay cậu rảnh không?” Bạch Hiền hỏi.
“Có, tôi rất rãnh, có chuyện gì?” Trong đầu Thế Huân phản ứng đầu tiên là Bạch Hiền muốn hẹn hò với hắn.
“Hôm nay tôi muốn đến trạm xe lửa đón ba mẹ và em trai, cậu có thể đi cùng tôi không? Tôi không có xe, muốn nhờ cậu chở một đoạn đường.”
Gặp ba mẹ a, so với đi hẹn hò còn hưng phấn hơn, Thế Huân lập tức gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.
Tới trạm xe lửa, Bạch Hiền lo lắng đứng chờ. Tuy Thế Huân đứng bên cạnh không biết Biện phụ Biện mẫu có bộ dáng gì, nhưng cũng rất háo hức dáo dác dòm quanh.
“Ba mẹ, em!”
Thấy ba người quen thuộc từ trên xe đi xuống, Bạch Hiền lập tức xông lên phía trước.
Thấy đứa con đã lâu không gặp, Biện mẫu cũng vui vẻ ôm chặt lấy Bạch Hiền, cũng hơn một năm không gặp mặt, bây giờ nhìn nhau chỉ biết nghẹn ngào không nói nên lời.
“Ba mẹ, em nữa, mọi người rốt cục cũng tới.” Bạch Hiền hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.
Thế Huân cũng nhu thuận chạy tới, nhiệt tình bắt chuyện, “Bác trai, bác gái, em trai, chào mọi người!”
Thấy Thế Huân vừa đẹp trai vừa xa lạ, Biện phụ Biện mẫu và Lộc Hàm đều hiếu kỳ nhìn Bạch Hiền, tựa hồ đang hỏi đó là ai vậy.
“Đây là bạn trong công ty con, Ngô Thế Huân, hôm nay con nhờ hắn tới đón mọi người.” Bạch Hiền cuối cùng vẫn không nói thân phận của Thế Huân ra.
“Làm phiền cậu quá, người thành phố có khác a, địa linh nhân kiệt nên có người đẹp trai như thế.” Biện phụ vui vẻ nói.
Lộc Hàm một bên thấy Thế Huân cũng có chút hưng phấn, tiến lên chủ động bắt chuyện, “Anh Thế Huân, xin chào, em là Lộc Hàm.”
“Lộc Hàm a, ngày thường vẫn nghe Bạch Hiền nói về em, thông minh lại biết nghe lời.”
Bạch Hiền ở một bên xấu hổ cười, ngực nghĩ, tôi lúc nào nhắc tới người nhà của tôi với cậu. Đối với sự nhiệt tình quá trớn của Thế Huân, Bạch Hiền có điểm dở khóc dở cười, thế nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là mặc kệ hắn.
Bầu không khí trong xe trở nên rất náo nhiệt, Thế Huân lái xe, Lộc Hàm ngồi ở bên trên với Thế Huân, Bạch Hiền và ba mẹ ngồi ở phía sau.
“Ba mẹ, con rất nhớ mọi người.”
Bạch Hiền ngồi ở giữa ba mẹ, vẫn chăm chú nắm tay hai người, đã lâu không gặp mặt nên trong lòng cảm động vô cùng.
“Bây giờ chúng ta có thể cùng sống bên nhau được rồi.”
Phía Bạch Hiền ba mẹ trò chuyện râm ran, phía trước Lộc Hàm cũng hiền lành nói chuyện với Thế Huân.
“Anh Thế Huân, anh và anh Bạch Hiền ở cùng nhau sao?” Lộc Hàm ngây thơ hỏi.
“À không, anh ở nhà mình.” Thế Huân thở dài, nếu như sống cùng nhau thì tốt rồi.
“Lúc anh Thế Huân lái xe rất đẹp trai, nhất định có rất nhiều con gái thích.”
“Vẫn bình thường a ” Thế Huân khiêm tốn nói, xác thực có rất nhiều con gái thích, hơn nữa đều là bị ba mẹ gán ghép.
Lộc Hàm mới bước ra từ cấp 3 nghiêm khắc, nên thập phần hiếu kỳ với tất cả mọi thứ trước mắt, nhất là chàng trai Ngô Thế Huân này lại càng có hứng thú. Cho tới bây giờ chưa biết đỏ mặt vì ai, nhưng bây giờ phát hiện mình đang nóng dần lên. Nhất là khi nhìn bộ dạng Thế Huân chăm chú lái xe, trên mặt lại nổi lên một tia đỏ ửng.
“Ba mẹ, mau vào.”
Bạch Hiền xách hành lý mở cửa nhà, trên mặt vui sướng hạnh phúc từ trạm xe đến giờ vẫn chưa mất.
“Bác trai, bác gái, con về trước đây.” Thế Huân xách hành lý vào phòng khách rồi định ly khai, để lại không gian riêng cho gia đình Bạch Hiền.
“Thế Huân nếu không ngại thì ở lại ăn tối đi.” Bạch Hiền nhiệt tình nói.
“Đúng vậy, anh Thế Huân ở lại đi, nếm thử tay nghề của anh Bạch Hiền.” Lộc Hàm cũng khẩn cầu Thế Huân ở lại.
“Tay nghề của Bạch Hiền anh nếm qua rồi, xác thực không tồi, lần sau còn có nhiều cơ hội mà, tạm biệt.”
Không muốn quấy rầy người nhà Bạch Hiền vui vẻ đoàn tụ, Thế Huân nói lời từ biệt xong liền ly khai.
“Bạch Hiền, bạn con tốt ghê.”
“Đúng vậy, Bạch Hiền chúng ta là người tốt nên bạn bè ai cũng tốt.”
Biện phụ Biện mẫu nhìn Thế Huân rất thuận mắt, làm cho Bạch Hiền ngại ngùng vô cùng. Nếu so sánh với Xán Liệt, Thế Huân xác thực không tồi.
Tâm tình trò chuyện với ba mẹ khiến Bạch Hiền trên mặt luôn luôn tràn đầy nụ cười hạnh phúc, có thêm lạc quan để đối mặt với gian nan sắp tới.
Buổi tối Bạch Hiền kể lại cho ba mẹ nghe cuộc sống một năm qua của mình, tất nhiên chuyện kết hôn và sẩy thai Bạch Hiền không muốn nhắc tới vì không muốn ba mẹ đau lòng.