Phác Xán Liệt đột nhiên xuất hiện khiến Bạch Hiền hoảng hốt lui về phía sau, quay người lại nhìn Xán Liệt hai tay cắm ở trong túi quần trên mặt mang theo nụ cười mờ ám đang đi tới.
“Không phải, tôi bây giờ phải vào.”
Bạch Hiền vừa định ly khai đã bị Xán Liệt bắt được cổ tay, quay mặt Bạch Hiền nhìn thẳng trước mặt, gần gũi nhìn Bạch Hiền.
“Anh muốn làm gì, buông ra!”
Mặc cho Bạch Hiền giãy dụa thế nào, Xán Liệt vẫn cố sức nắm chặt cổ tay Bạch Hiền không tha, trên mặt còn mang theo dáng cười nghiền ngẫm nhìn Bạch Hiền.
“Đã bao lâu rồi, nhanh như vậy đã đến bên chủ tịch của Ngô thị.”
“Anh muốn nói cái gì, tôi đi cùng ai hay ở cùng ai liên quan gì đến anh.”
Bạch Hiền buồn cười nói, mình và Phác Xán Liệt hiện tại ngay cả bạn bè cũng không thể tính, hắn dựa vào cái gì chất vấn mình.
“Có phải cậu thích cái tên oắt con kia.”
“Tôi thích ai cũng sẽ không thích anh, buông ra.”
Bạch Hiền vẫn tiếp tục giãy dụa, thế nhưng những lời này khiến cho thần kinh Xán Liệt chấn động, nắm chặt tay hơn cúi gần nhìn Bạch Hiền, sau đó nói chậm từng chữ một.
“Nếu như để Ngô Thế Huân biết chuyện trước kia của cậu, cậu nghĩ hắn sẽ thích một người đàn bà *** đãng như cậu sao.”
“Anh câm mồm!”
Bạch Hiền giận dữ hét, nhìn Phác Xán Liệt cười ghê tởm, Bạch Hiền thực sự tức giận. Cậu không muốn trêu chọc Phác Xán Liệt, vì sao hắn còn muốn đến vũ nhục cậu.
Bị nói thành người đàn bà *** đãng, Bạch Hiền cố khép lại vết thương đang bị xé rách làm đôi, hai mắt đẫm lệ nói, “Anh đi vũ nhục người đã bị anh hành hạ cảm thấy vui lắm sao.”
“Sự thực là như thế, cậu còn chưa nói cho tôi biết, có phải cậu thích Ngô Thế Huân không.”
Xán Liệt lại hỏi câu hỏi đó, hắn không biết vì sao lại rất quan tâm vấn đề này.
“Buông ra, tên hỗn đản nhà anh, tôi thích ai thì liên quan gì đến anh.”
Biết rõ Xán Liệt muốn nghe được đáp án nhưng Bạch Hiền kiên quyết không nói, vẫn tiếp tục nỗ lực giãy dụa, trái lại Xán Liệt không nghe được đáp án thì càng không buông tay.
“Buông Bạch Hiền ra.” Thế Huân đến tìm Bạch Hiền để cùng nhau về, chợt thấy Phác Xán Liệt đang cầm chặt tay Bạch Hiền giằng co.
Thấy Thế Huân đến phá đám, Xán Liệt giảm nhẹ khí lực rút tay về. Bạch Hiền lập tức lui đến bên người Thế Huân, cầm lấy tay Bạch Hiền ôn nhu xoa.
“Anh không sao chứ.” Thế Huân nhẹ nhàng nói nhỏ nhẹ nói.
Bạch Hiền lắc đầu cúi đầu không muốn nói.
Thế Huân ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, biểu tình nghiêm túc nói, “Chủ tịch Phác làm như vậy tựa hồ không phù hợp với thân phận của mình.”
Xán Liệt thiêu mi lộ ra thái độ cao ngạo, xem ra Ngô Thế Huân còn chưa biết mối quan hệ của mình và Biện Bạch Hiền.
“Ta chỉ là vui mừng khi gặp lại bạn cũ mà thôi.”
Bạn cũ? Thế Huân nghi hoặc nhăn lông mày, nhìn Bạch Hiền vẫn cúi đầu câm lặng, lại nhìn về phía Phác Xán Liệt đang cười mà như không cười.
“Thế nào? Bạch Hiền chưa nói cho cậu biết sao, ta là...”
“Phác Xán Liệt, im miệng!”
Bạch Hiền đột nhiên ngẩng đầu quát Phác Xán Liệt, biểu tình đau khổ ngập tràn trong ánh mắt.
Thế nhưng Phác Xán Liệt không chú ý đến tiếng hét cùng biểu tình dao động của Bạch Hiền, tiếp tục nghiền ngẫm cười nói, “Biện Bạch Hiền là vợ trước của ta, ta nghĩ chủ tịch Ngô chưa biết a.”
Vợ trước? Bạch Hiền là vợ trước của Phác Xán Liệt?!
Nhất thời trong đầu Thế Huân một mảnh hồ đồ, Bạch Hiền chưa từng kể chuyện trước đây của cậu với hắn, thì ra là “Thê tử” của chủ tịch Phác thị Phác Xán Liệt.
“Bạch Hiền, lời hắn nói có thật không?”
Thế Huân hỏi Bạch Hiền đang cúi đầu nức nở, Bạch Hiền không nói chính là ngầm đồng ý những lời mà Xán Liệt nói.
“Thật không ngờ, chủ tịch Ngô cũng có lúc nhìn nhầm hàng, thích đồ cũ của người khác vứt đi rồi.”
Phác Xán Liệt vừa nói xong Bạch Hiền đã đi lên trước mặt hắn, mạnh mẽ giáng một bạt tai lên má hắn.
Thế Huân kinh ngạc nhìn động tác của Bạch Hiền, Bạch Hiền dám đánh Phác Xán Liệt, lần đầu tiên thấy Bạch Hiền đánh người khác xa hoàn toàn với ngày thường.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào, khiến tôi đau khổ như vậy chưa đủ hay sao? Chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi, vì sao anh còn muốn bám lấy tôi, lúc đó là anh hại ta mất hết tất cả, vì sao anh còn có thể nói những lời nhục nhã tôi như thế.”
Bạch Hiền guồng mình hò hét, nhất thời bầu không khí như bị ngọn lửa của Bạch Hiền thiêu nóng, Thế Huân và Xán Liệt đều không biết làm sao nhìn Bạch Hiền.
Thế Huân vừa kinh ngạc vì hôm nay tận mắt nhìn thấy Bạch Hiền đánh người lại càng khiếp đảm khi thấy Bạch Hiền rơi nước mắt, từ khi quen nhau đến giờ hắn vẫn cho rằng Bạch Hiền là người rất kiên cường, bây giờ dĩ nhiên vì một tên đàn ông mà rơi nước mắt, có thể hiểu Bạch Hiền hận Phác Xán Liệt nhiều đến nhường nào, và Phác Xán Liệt đã thương tổn Bạch Hiền lớn bao nhiêu, hai người trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà biến từ vợ chồng thành người qua đường.
Xán Liệt lúc trước mồm mép lanh chanh giờ cũng không biết phải làm sao cho phải, hắn thấy Thế Huân quan tâm Bạch Hiền như vậy nên trong lòng sinh tức mới nói ra những lời này. Mà Bạch Hiền tát một bạt tai lên mặt, dù đau nhưng thấm vào đâu với nỗi mất mát trong tim Bạch Hiền.
“Thế Huân, chúng ta đi, tôi không muốn tiếp tục ở đây nữa.”
Bạch Hiền nghẹn ngào kìm nước mắt xoay người nói với Thế Huân, Thế Huân nhìn Xán Liệt đang lo lắng, sau đó đỡ Bạch Hiền đi ra khỏi đình viện.
Nhìn Thế Huân đỡ Bạch Hiền ly khai lòng Xán Liệt càng thêm muộn phiền, tay vô thức sờ sờ má bị tát.