Phác thị lần đầu tiên gặp khủng hoảng kinh tế, trước những tin tức gây ảnh hưởng xấu cho Phác thị khiến các ngân hàng đều quyết định không giao dịch với công ty nữa, tạm dừng cho Phác thị vay vốn, kim ngạch đầu tư từ nước ngoài vẫn chưa thu về được, trong khi đó các công trình lớn lại đang yêu cầu điều động tài chính, nếu không trả công đúng thời hạn, Phác thị sẽ phải bồi thường gấp đôi số vốn ban đầu.
Trên khắp các tờ báo đều đăng tin Phác thị gặp khủng hoảng kinh tế, cổ phiếu của Phác thị giảm xuống khiến các cổ đông bán tháo bán lui, từ khi thành lập tới nay Phác thị chưa bao giờ gặp tình huống nghiêm trọng như vậy.
Đọc báo nào cũng lần lượt đưa tin của Phác thị khiến lòng Bạch Hiền nóng như lửa đốt, tuy rằng đã rời xa Phác thị thế nhưng bạn bè vẫn còn đang làm việc trong đó nên không khỏi lo lắng. Sáng sớm chị Lý đã gọi điện thoại tới than khổ, nói công ty gần đây muốn giảm biên chế, có thể sẽ sa thải hơn phân nửa nhân viên. Bạch Hiền nghe mà ở trong lòng lo lắng cho bọn họ, nhưng bản thân cậu cũng chỉ bất lực.
Buông tờ báo xuống Bạch Hiền đi ra khỏi phòng làm việc đến hàng lang không có người gọi điện thoại.
“A lô ” Bên kia là giọng nói của Ngô Thế Huân.
“Thế Huân à.” Bạch Hiền có chút hồi hộp, từ sau khi cãi nhau với Thế Huân hai người không gặp mặt nhau nữa.
“Có chuyện gì không?”
“Tan tầm cùng nhau đi ăn cơm không, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Bạch Hiền thấp thỏm lo âu, sợ Thế Huân từ chối.
“Được, tan tầm chờ anh ở cửa.”
“Được, tạm biệt ”
Nói xong Bạch Hiền cúp điện thoại, thở một hơi thật dài, vốn đang có quan hệ tốt với Thế Huân giờ lại cảm thấy rất ngượng ngùng.
Tan tầm Bạch Hiền vừa ra khỏi công ty đã thấy xe của Thế Huân đứng bên ven đường, Bạch Hiền âm thầm chui vào trong xe.
Bên trong xe rất an tĩnh, Bạch Hiền cầm lấy góc áo không biết nói gì, cúi đầu cũng không dám nhìn Thế Huân.
“Đi ăn thôi, tôi đói bụng rồi.” Thế Huân đột nhiên lên tiếng.
“Hả? Được, bụng tôi cũng đói rồi.” Bạch Hiền lúc này mới ngẩng đầu miễn cưỡng cười.
Thế Huân chở Bạch Hiền đến một nhà hàng cơm Tây khá sang trọng, tiếng đàn dương cầm du dương bên tai, khiến thực khách có tâm tình thật tốt, thế nhưng chỉ có Bạch Hiền và Thế Huân đều yên lặng ăn cơm.
Cho đến khi ăn cơm xong Bạch Hiền vẫn chưa dám mở miệng, Thế Huân biết rõ Bạch Hiền có chuyện gì muốn nói nhưng không dám mở miệng hỏi, nhưng vẫn chờ Bạch Hiền chủ động nói ra.
Bữa cơm qua đi Thế Huân và Bạch Hiền đi dạo bên ven bờ sông Hàn, nơi hai người đã từng quen nhau khiến Thế Huân không khỏi bồi hồi.
“Còn nhớ nơi này không?” Thế Huân cười nhìn Bạch Hiền.
Bạch Hiền gật đầu, sao có thể không nhớ được chứ, đêm hôm ấy Bạch Hiền đã kể hết mọi chuyện của mình và Phác Xán Liệt cho Thế Huân nghe, còn gục đầu trên tay của hắn khóc nức nở như một đứa trẻ, Thế Huân chỉ yên lặng lắng nghe tiếng khóc bi thương, dùng con tim để an ủi Bạch Hiền.
“Xin lỗi Thế Huân, lúc đó tôi nhất định rất xấu lại ngốc nghếch nữa.” Bạch Hiền xấu hổ nghiêng đầu nhìn về phía mặt sông.
Thế Huân nhẹ giọng cười, “Ở trong mắt tôi anh tựa như một thiên sứ, một thiên sứ khiến người khác phải tiếc thương.”
Ánh mắt ôn nhu của Thế Huân khiến Bạch Hiền chẳng biết làm thế nào cho phải, “Thế Huân, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu.”
Rốt cục đã mở miệng rồi, Thế Huân vẫn lắng nghe Bạch Hiền nói.
“Phác Xán Liệt ấy, chuyện công ty của hắn tôi nghĩ cậu cũng biết rồi, tôi muốn, tôi muốn cậu giúp đỡ hắn.” Ánh mắt của Bạch Hiền liếc nhìn bốn phía, Bạch Hiền biết đưa ra yêu cầu này đối với Thế Huân là một đả kích lớn, thế nhưng Bạch Hiền thực sự không nghĩ ra còn có ai có thế giúp Phác Xán Liệt nữa.
Đúng như điều Thế Huân nghĩ, Thế Huân cười đắc ý.
“Kết hôn với tôi, tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của anh.” Thế Huân nói.
“Hả?” Bạch Hiền giật mình, là nghe lầm đúng không.
Thế Huân buông cánh tay đi tới trước mặt Bạch Hiền, cầm lấy khuôn mặt Bạch Hiền khiến cậu nhìn thẳng vào mắt hắn lặp lại từng chữ, “Kết hôn với tôi, tôi sẽ nhận lời giúp đỡ Phác Xán Liệt.”
Bạch Hiền không ngờ Thế Huân sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, trong lòng hoảng hốt không biết phải làm sao, nói cũng lắp bắp, “Thế Huân, để...để tôi... ”
Bạch Hiền chưa nói xong đã bị Thế Huân ôm mặt cưỡng hôn, chuyện bất ngờ xảy ra khiến Bạch Hiền luống cuống, muốn đẩy Thế Huân ra thế nhưng Thế Huân dùng sức quá mạnh, cũng không cho Bạch Hiền phản kháng.
Bạch Hiền cảm nhận được sự tức giận của Thế Huân, trong lòng cũng biết đưa ra yêu cầu như vậy sẽ làm hắn tức giận, cho nên Bạch Hiền dần dần từ bỏ phản kháng để mặc Thế Huân hôn, có thể hắn hôn xong nguôi giận sẽ nhận lời.
Cảm giác người dưới thân không hề chống lại mà mặc cho mình giằng xé, Thế Huân không vui vẻ trái lại càng tức giận, hung hăng đẩy Bạch Hiền ra.
“Anh còn dám nói trong lòng không có Phác Xán Liệt, anh vì hắn làm hết mọi chuyện cũng không muốn chấp nhận tôi, Biện Bạch Hiền tôi đã nhìn nhầm anh rồi.” Thế Huân giận dữ hét, trong mắt có phẫn nộ cũng có bi thương.
“Không phải, tôi muốn cậu giúp Phác Xán Liệt không phải vì hắn mà là vì Phác thị, tôi không chấp nhận cậu là bởi vì chúng ta làm bạn bè còn tốt hơn người yêu.”
Hiển nhiên Thế Huân không tin những lời mà Bạch Hiền nói, “Bây giờ anh có hai lựa chọn, hoặc là kết hôn với tôi tôi sẽ giúp đỡ Phác Xán Liệt, hoặc là làm bạn bè với tôi thì tự mình nhìn Phác thị phá sản đi!”
Sự chọn lựa cùng đường này khiến Bạch Hiền tiến thoái lưỡng nan, đây là đang ép cậu. Nếu như cậu không chấp nhận thì Phác thị sẽ không được cứu cũng khiến Thế Huân nghĩ mình không thương hắn, nếu như nhận lời thì chứng minh mình còn yêu Phác Xán Liệt, nói cái gì mà giúp đỡ Phác thị chỉ là chuyện ma quỷ.
Thời gian trôi qua, Thế Huân lẳng lặng nhìn biểu tình khó xử của Bạch Hiền, trong lòng sớm đã thất vọng rồi. Có một số việc không cần lời nói ra cũng có thể nhìn thấu được, trong tim Bạch Hiền vẫn còn hình bóng Phác Xán Liệt, ai đã bước vào con tim Bạch Hiền đầu tiên thì vĩnh viễn làm chủ linh hồn cậu.
Cuối cùng Bạch Hiền cũng không biết mình được Thế Huân chở về thế nào, Thế Huân không buộc Bạch Hiền trả lời mà chỉ cười, sau đó chở Bạch Hiền về nhà.
Nụ cười miễn cưỡng ấy khiến người khác nhìn vào rất đau lòng, nhưng Bạch Hiền cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. So với việc làm người yêu, Bạch Hiền tình nguyện làm một đôi bạn suốt đời.
Thế Huân đi ngang qua ngân hàng gián tiếp chuyển tiền vào tài khoản Phác thị, bởi vì hắn không muốn có quan hệ gì với Phác thị, lại càng không muốn khiến Bạch Hiền giận. Phác thị được ngân hàng cho vay tiền nên vượt qua thời kỳ nguy hiểm, sau cơn mưa Phác thị rốt cục đã nhìn thấy trời sáng. Biết được Phác thị đã vượt qua cửa ải khó khăn Bạch Hiền cũng thở dài một hơi, lập tức gọi điện thoại cảm ơn Thế Huân.
“Tôi chỉ không muốn mất đi một đối thủ cạnh tranh mạnh trên thương trường thôi.”
Tuy rằng mồm nói mạnh, nhưng trong lòng Thế Huân rất khó chịu, vả lại yêu cầu mà Bạch Hiền đưa ra hắn không có lý do gì mà từ chối.
Cuối tuần, Chung Nhân như chú chim nhỏ thoát khỏi ***g sắt nhảy ra đường cái, sung sướng kéo Bạch Hiền đi chơi.
“Anh Bạch Hiền, anh biết không, mấy ngày trước vì chuyện của Phác thị mà dì không cho em ra khỏi nhà, em bị nhốt ở nhà đến buồn chán chết mất, nhưng bây giờ ổn rồi, em cuối cùng cũng được ra ngoài!”
Chung Nhân đứng dưới ánh mặt trời chống tay quay người, nhắm mắt hưởng thụ chút ấm áp cuối ngày.
“Là chuyện công ty anh họ, cậu cũng nên góp sức giúp đỡ chứ.”
“Đáng đời anh ấy, trước đó điên khùng bỏ ra 6 ức mua 1 khối đất, dì còn mắng cho anh ấy một trận.”
Bạch Hiền buồn rầu suy nghĩ, 6 ức ấy nếu như không phải ngày đó tranh đoạt với Thế Huân cũng sẽ không ra giá cao như vậy, mà người khởi xướng lại là mình.
“Anh Bạch Hiền, lén nói cho anh biết một chuyện, anh Xán Liệt dự định ly hôn với chị dâu đó.” Chung Nhân nói nhỏ bên tai Bạch Hiền.
“Cái gì? Sao cậu biết.” Bạch Hiền hiếu kỳ hỏi, Xán Liệt dĩ nhiên muốn ly hôn với Từ Nhã Nghiên?
“Là dì nói cho em biết, có vẻ anh Xán Liệt chủ động.”
“Cậu biết nguyên nhân không?” Bạch Hiền cẩn thận hỏi, sợ hỏi nhiều sẽ khiến Chung Nhân nghi ngờ.
“Không biết, có người nói tính cách hai người không hợp nhau, anh xem anh họ thật là, tính cách không hợp vậy mà cứ kết hôn, khẳng định là anh Xán Liệt biết anh Bạch Hiền so với chị dâu là tốt nhất.”
Chung Nhân thẳng thắn nói, thấy mặt Bạch Hiền xịu xuống liền biết mình lỡ miệng, lập tức đổi giọng, “Nhưng như vậy cũng tốt, em có thể ở bên cạnh anh Bạch Hiền rồi.”
Chung Nhân cười ngây thơ đáng yêu, Bạch Hiền lắc đầu, xem ra Chung Nhân thực sự có ý nghĩ yêu thương với mình, bằng không lúc nào cũng một tiếng em yêu anh, hai tiếng muốn vĩnh viễn bên cạnh anh Bạch Hiền, những lời này khiến Bạch Hiền không thể tránh được, lại không nỡ phá vỡ con tim mỏng manh như trẻ thơ của Chung Nhân.
Gần đây Thế Huân thích tới quán bar mượn rượu giải buồn, thế nhưng hắn không biết mượn rượu giải sầu thì buồn thêm buồn. Hắn như người thất tình, liên tục nốc rượu, không còn phong thái của kẻ trí thức như xưa, tay phải cầm ly tay trái ôm chai loạng choạng đến nói chuyện phiếm với các cô gái.
Cách đó không xa cũng có một Lộc Hàm đang thất tình, quãng thời gian này cậu đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cũng chỉ mình đa tình yêu đơn phương Thế Huân mà thôi. Cũng trách mình quá non dại khiến Thế Huân đối xử như trẻ con, cho nên Lộc Hàm dự định phải trưởng thành, chờ khi nào đủ mị lực sẽ đối mặt với Thế Huân.
Cách duy nhất khiến mình trưởng thành mà Lộc Hàm biết chính là đến quán bar kết bạn, nhưng không ngờ đang say nồng hương rượu trong quán bar lại thấy Thế Huân, thế nhưng cậu không dám tới gần Thế Huân.
Thế Huân sau khi uống say chân phải đâm chân trái liêu xiêu đi ra khỏi quán bar, đỡ vào tường lò dò từng bước. Phía sau hơn mười thước Lộc Hàm vẫn đi theo, nhìn Thế Huân mấy lần té ngã Lộc Hàm rất muốn chạy lên đỡ hắn, thế nhưng lại sợ Thế Huân ghét bỏ không muốn nhìn.
Thế Huân ghé vào một ngõ nhỏ nôn thốc nôn tháo, dường như muốn đem lục phủ ngũ tạng ói ra hết.
Nhìn Thế Huân như vậy, Lộc Hàm không đành lòng bèn đi lên phía trước.
“Cho anh.” Lộc Hàm đi tới bên người Thế Huân, đưa cho hắn một chiếc khăn tay.
Thế Huân mơ màng liếc nhìn thấy là Lộc Hàm, nhẹ giọng nói câu cảm ơn sau đó tiếp nhận khăn tay lau miệng.
Thế Huân ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Lộc Hàm cầm một chai nước khoáng đưa cho Thế Huân, “Uống nước đi.” Sau đó ngồi bên cạnh.
Thế Huân mở nắp uống mấy ngụm, trên mặt vẫn phiếm hồng vì rượu.
Nhất thời hai người đều cảm giác rất xấu hổ, không ai dám mở miệng nói.
“Tôi.”
“Tôi.”
Hai người đồng thời ngẩng đầu nói.
“Cậu nói trước đi.” Thế Huân nói.
Lộc Hàm do dự một lát, sau đó nói, “Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi nghĩ rằng anh xem tôi như trẻ con nên không chấp nhận tôi, cho nên tôi nghĩ chờ khi tôi trưởng thành rồi sẽ theo đuổi người mình thích, lúc đó nếu như lại bị từ chối cũng không sao.”
Lộc Hàm có tính cách dám yêu dám hận rất giống Bạch Hiền, Thế Huân nghe xong liền mỉm cười.
“Đến lượt anh.”
“Tôi và Bạch Hiền chia tay rồi.” Thế Huân thản nhiên nói.
“Cái gì?” Lộc Hàm khó tin nhìn Thế Huân.
“Nói như vậy cũng không đúng, chúng tôi chưa bắt đầu thì làm sao mà chia tay được, vẫn là tôi ôm tình đơn phương mà thôi.” Thế Huân thoải mái nói.
Lộc Hàm thấy xót cho Thế Huân, cậu cho rằng Bạch Hiền cũng thích Thế Huân, không ngờ Thế Huân cũng yêu đơn phương.
“Nhưng mà Lộc Hàm à, anh trai cậu là khiến cho tôi rất bội phục. Một mình hắn làm việc kiếm tiền trên thành phố, vừa nuôi mình vừa phải gửi tiền về nuôi gia đình cùng cậu ăn học, mặc dù hắn và Phác Xán Liệt đã ly hôn thế nhưng hắn không cầm một xu của Xán Liệt. Hơn nữa cậu biết không? Anh trai cậu đã từng có một đứa con, thế nhưng cách ngày sinh chỉ mấy tháng nữa thôi đã bị sẩy thai, cậu có biết lúc đó Bạch Hiền đau đớn thế nào không? Cho nên đây là nguyên nhân vì sao hắn hận Phác Xán Liệt.”
Anh Bạch Hiền đã từng có một đứa con? Chuyện này anh ấy chưa từng nói qua với cả nhà, có thể là sợ cha mẹ lo lắng mà đau lòng. Một người cha mất đi đứa con thực sự là điều thống khổ nhất trên thế gian. Lộc Hàm nghĩ đến những lời nói tổn thương Bạch Hiền ngày đó, trong lòng nhất thời áy náy không gì sánh được.
“Tôi trách oan anh ấy rồi.” Lộc Hàm hổ thẹn nói.
“Cậu biết sai thì nên sửa chữa, anh trai cậu sẽ hiểu.”
Dần dần Thế Huân nghĩ Lộc Hàm đã thoát khỏi quan hệ với người mình từng thích. Hơn nữa hắn nghĩ Lộc Hàm thực sự có rất nhiều mặt giống Bạch Hiền, tính cách kiên cường, tâm địa thiện lương, quả nhiên là anh em.
Tiễn Lộc Hàm đến trạm xe buýt, Thế Huân do dự nói một câu.
“Lộc Hàm, nếu như có thể, chúng ta thử hẹn hò nhé.”
“Cái gì?”
“Tôi có thể không thể quên được Bạch Hiền hoàn toàn, thế nhưng tôi sẽ thử chấp nhận cậu.”
Thấy Lộc Hàm không có nói Thế Huân cho rằng Lộc Hàm nghe xong rất thương tâm, nghĩ mình là một người vô liêm sĩ, vừa thất tình đã tìm tới người mới. Thế nhưng Thế Huân đã xem thường tình yêu của Lộc Hàm dành cho mình, Lộc Hàm tiến lên ôm lấy Thế Huân hưng phấn như một đứa trẻ.
“Thật vậy chăng? Em sẽ nỗ lực, em sẽ làm tốt hơn anh Bạch Hiền, em sẽ khiến anh nhận ra Lộc Hàm không phải là con nít, cũng không phải đứa trẻ dựa dẫm vào cha mẹ và anh trai, em còn có thể chăm sóc thật tốt cho anh.”
Thế Huân không biết quyết định này có đúng không, hắn muốn cho Lộc Hàm một cơ hội, cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội làm lại từ đầu.