Độc Tình

Chương 19



Type: Thùy Miên

Trước đây, từng có lúc Lê Họa tự hỏi, có danh dự để làm gì? Đối với một kẻ như cô, danh dự quả thật là một thứ vô dụng, không thể thay thế thức ăn, không thể thay thế quần áo. Con người sao cứ phải tự giày vò bản thân bằng mấy đồng lương còi cọc? Cuộc sống kiếm ăn như những người bình thường vẫn đang sống rõ ràng không thuộc về cô. Cô quyết định nghỉ việc, cô dùng toàn bộ số tiền lương nhận được mua một bộ đồ hiệu. Ngắm mình trong gương, cô tự nhủ, có lẽ đây mới chính là giá trị của bản thân, lúc nào cũng cần phải dựa dẫm vào những bộ trang phục hào nhoáng này.

Thấy cô xuất hiện tại Glamour, chị Lan vô cùng mừng rỡ: “Dạo này không thấy em, chị tưởng em không đến nữa”.

Chính cô cũng từng nghĩ như vậy.

“Sao lại thế được, đợt vừa rồi em ốm nên ở nhà nghỉ ngơi thôi. Không chào đón em nữa à?”

Chị Lan tươi cười: “Làm gì có chuyện đó”.

Vài ba cô gái ăn vận xinh đẹp cũng ra chào hỏi cô, rồi đứng nói chuyện với nhau.

“Có ai để ý dạo này cậu tư nhà họ Lộ ít đến chỗ mình không?”

“Không biết mấy công tử như anh ta thì bận bịu cái gì nữa?”

“Chẳng phải cậu hai và cậu ba vẫn thường xuyên đến sao? Sao không lấy lòng bọn họ ấy?”

“Ai chẳng biết hai người đó tinh ranh, tiêu chuẩn cao ngất trời, để ý gì đến chúng ta?”

“Haiz… đúng là vẫn nên tự biết thân biết phận thì hơn!”

Biết thân biết phận?

Lê Họa khẽ cười. Câu này quả không sai!

Màn đêm buông xuống, Glamour càng lúc càng đông vui, trăm loại người, hát hò nhậu nhẹt. Cuộc sống chẳng mấu khi có những lúc tự do tự tại như vậy.

Lê Họa ngồi lẫn trong đám người đó, chẳng có gì nổi bật hơn họ. Vậy đấy, bản thân cô cũng chỉ đến thế thôi, không hề có gì đặc biệt. Cô châm một điếu thuốc.

Trước giờ ở Glamour, cô vẫn luôn duy trì một quy tắc riêng của bản thân, không nhận tiếp khách quá nhiều. Nhưng hôm nay, cô đã nhận đến ba lượt khách. Nụ cười đầy mê hoặc của cô khiến đám đàn ông kia càng hăng say uống thật nhiều. Đối với đàn ông, từ cái nhìn đầu tiên thường chỉ để ý đến vẻ ngoài của người phụ nữ, thế giới nội tâm của cô ta thế nào thì tạm thời chẳng cần bận tâm. Có người đẹp ở bên, tâm trạng họ trở nên vui vẻ thoải mái, buông lời ong bướm.

Đây cũng chính là lý do xuất hiện nhiều mỹ nhân trong một buổi nhậu như vậy.

Nhìn đám phú thương này, Lê Họa chợt có suy nghĩ, theo bừa một người trong số họ cũng được. Cuộc sống thật mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi, quan tâm làm gì những điều người khác nghĩ về mình.

Trong số kia, có vài người mặt mũi khá ưa nhìn, còn lại thì ai nấy cũng một bụng bia. Phần lớn đều đã kết hôn, thậm chí con cái còn lớn xấp xỉ cô. Trong nhà họ có một người phụ nữ vốn đã bước qua tuổi thanh xuân từ lâu, nhưng từng cùng họ gây dựng sự nghiệp.

Nghĩ tới chuyện này, Lê Họa liền cảm thấy suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mình thật bẩn thỉu.

Đổ từng ly từng ly rượu vào dạ dày, cô thầm tự nhủ, đừng sợ, mình có thể làm được! Cũng chỉ như bài chạy tám trăm mét ở trường đại học mà thôi, cảm thấy không thể nhấc nổi chân, nhưng chỉ cần động viên bản thân cố gắng, cuối cùng vẫn sẽ tới đích. Sau đó dù có mệt lả, có nằm bẹp dí ba ngày, thì cũng dần dần khỏe lại. Kiên trì là sẽ vượt qua tất cả.

Lê Họa gắng hết sức lê đôi chân rời khỏi phòng bao, tựa người vào tường ngoài hành lang.

Bùi Chấn Vũ từ đâu đi tới, trông thấy cô, vô thức đưa tay ra rồi nhanh chóng rụt lại. “Em có sao không?”.

Những người lý trí luôn biết cách tránh xa thứ tình cảm không thích hợp.

“Không sao.” Lê Họa đáp.

Rốt cuộc vẫn không thể đứng nhìn cô như vậy, Bùi Chấn Vũ đỡ lấy cô: “Đi nghỉ một lát đã!”.

“Nói em biết, vì sao các anh có thể kiếm được nhiều tiền như thế?” Cô bật cười, “Em đùa thôi, anh đừng để bụng!”. Nói rồi, cô gạt tay Bùi Chấn Vũ ra, tự mình đi.

Cô đi được vài bước, chị Lan cũng vừa đi tới, vội kéo cô lại: “Em còn chịu được không?”.

Cô gật đầu: “Ừm?”.

“Dao Dao vừa bị đau bụng, bên đó…”

“Được rồi, em qua thay.” Cô mỉm cười.

“Vẫn là em tốt nhất.”

Nhận được sự tán dương của người khác, chúng ta thường phải nỗ lực đánh đổi rất nhiều, còn đối phương sẽ có được lợi ích của họ.

Bước vào phòng bao hạng sang, cô vẫn duy trì nụ cười duyên dáng, thoáng có chút buồn rầu. Đàn ông đều thích phụ nữ như vậy.

Chỉ có một điều khiến cô băn khoăn, nếu biết trước Lộ Thiếu Hành cũng đang ở đây, liệu cô có từ chối hay không? Hai chữ “nếu như” xưa nay vẫn luôn làm khổ cô như vậy.

Cô chọn một vị trí khá xa Lộ Thiếu Hành, dù biết làm vậy cũng không thể hoàn toàn tránh né anh được. Người đàn ông ngồi cạnh cô có tiếng là vô tình, nhưng anh ta đối xử rất nhã nhặn với mỗi người phụ nữ bên mình, và quan trọng nhất là anh ta vẫn độc thân. Đây là điểm khiến Lê Họa cảm thấy thoải mái nhất.

Không cao thượng nổi thì cũng đừng quá phô trương.

“Sếp Nhâm, cạn ly nhé?” Cô nâng ly rượu lên.

Nhâm Dật nhìn cô một lát rồi cầm lấy ly rượu từ tay cô: “Loại rượu này nên để đàn ông thì hơn”.

Lê Họa nhìn bàn tay trống không của mình, chợt nghĩ đến những điều người khác nói về Nhâm Dật. Người đàn ông này rất lịch thiệp với phụ nữ, cô gái nào sau khi chia tay cũng đều ca ngợi anh ta. Quả nhiên có thể nhìn ra điều đó từ những hành động nhỏ nhặt này.

“Sếp Nhâm coi thường em quá rồi!” Cô muốn chứng tỏ bản thân khác biệt, có như vậy mới nhận được sự quan tâm nhiều hơn. Cô uống cạn một hơi rồi chìa ly cho anh ta xem.

Nhâm Dật cười, không ngăn cản cô.

Sau đó, cô nhận được lời khen ngợi từ những người khác.

Sếp Lý hào hứng nhất định muốn uống cùng cô một ly. Anh ta là gã háo sắc có tiếng trong giới này. Cô không từ chối, vui vẻ nói: “Sếp Lý để em mời!”.

“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!” Anh ta vừa đáp vừa mò tay xuống mông cô.

Cô bất giác nhíu mày. Nhâm Dật lập tức kéo cô về phía mình, nheo mắt nói với sếp Lý: “Uống với phụ nữ thì có gì hay ho đâu, chi bằng chúng ta làm một ly đi!”.

Cô đang đánh cược với thái độ của Nhâm Dật, rất tốt, diễn biến tiếp theo không liên quan đến cô nữa.

Kết thúc bữa nhậu, có kẻ vui người buồn, Lê Họa uống khá nhiều nên có chút say. Nhâm Dật vẫn trò chuyện cùng cô cho đến lúc mọi người ra về hết.

Tuy rằng vừa nãy cô tỏ ra rất to gan, nhưng hiện giờ thì không, nhất là khi chỉ có cô nam quả nữ với nhau như thế này. Ánh đèn trong phòng bao mờ ảo để lộ ra những đường nét mơ hồ trên giấy dán tường.

Nhâm Dật im lặng nhìn cô giây lát, chợt mở miệng: “Có khó khăn gì rồi cũng sẽ qua thôi”. Anh ta châm một điếu thuốc rồi nói tiếp, “Em là một cô gái tốt, đừng tự khinh thường bản thân”.

Lê Họa kinh ngạc. Đã bao lâu rồi không có ai nói cô là một cô gái tốt? Ngay chính cô cũng quên mất mình từng là một cô gái tốt.

Rơi lệ chỉ vì câu nói của một người xa lạ, cô cảm thấy càng ngày mình càng vô tích sự!

“Cảm ơn!” Lê Họa mỉm cười. Vừa rồi anh ta phối hợp với màn kịch của cô đã là nể mặt cô lắm rồi.

Cô đứng dậy, rời khỏi phòng bao.

Lộ Thiếu Hành vẫn đứng ngoài cửa, tay cầm điếu thuốc, tựa hồ đang do dự xem có nên châm lửa hay không. Thấy Lê Họa đi ra, anh thản nhiên nhìn cô, hỏi: “Có bật lửa hay không?”.

Cô đưa cho anh. Chiếc bật lửa nhỏ gắn trên móc chìa khóa, quả thật khó nhận ra. Lộ Thiếu Hành nhìn kỹ một lúc mới biết cách bật nó.

“Đúng là trong ngoài bất nhất.” Anh nhìn chiếc bật lửa và lên tiếng.

Lê Họa không nói gì, nhận lại chùm chìa khóa rồi bỏ đi. Đột nhiên, Lộ Thiếu Hành giơ tay cản cô lại.

“Tại sao phải tự hạ thấp bản thân mình như thế?”

Tại sao ư? Cô cũng rất muốn hỏi mình câu này.

Anh giữ chặt cô: “Nếu em nhất định phải làm vậy, tôi cũng có thể!”.

Nói rồi, anh kéo cô lại, hôn lên môi cô. Mùi thuốc lá còn luẩn quẩn trong hơi thở. Không hiểu sao anh lại cảm thấy mình nên làm vậy. Anh lôi cô đi.

Lúc này, Nhâm Dật đứng ở hành lang, mỉm cười trộm nghĩ, hóa ra vừa nãy Lê Họa đang giận dỗi bạn trai.

Cơ thể cô mềm nhũn. Ra khỏi Glamour, Lộ Thiếu Hành phải bế cô lên. Khi hai người ra đến xe của anh, Lương Hạo ở đâu xuất hiện, anh ta vô cùng tò mò đi tới. Lộ Thiếu Hành liền vén tóc cô ra sau tai, cố tình để lộ gương mặt cô cho đối phương thấy. Chỉ cần Lương Hạo nhận ra cô thì người khác cũng sẽ biết chuyện.

Quả nhiên, Lương Họa tỏ ra vô cùng kinh hãi khi nhận ra Lê Họa, thậm chí quên cả chào hỏi Lộ Thiếu Hành, chỉ biết đứng đấy trơ mắt nhìn họ lên xe bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.