Độc Tình

Chương 21



Type: Thanh Hương

Dừng xe cách Glamour một đoạn, Trác Dực Đình tự cảm thấy hành vi của mình thật nực cười. Anh biết Lê Họa đang ở trong đó, thậm chí hôm qua anh còn cố chấp đợi ở đây để được nhìn thấy cô. Thế nhưng anh không dám đi tới trước mặt cô để ngả bài, không dám thẳng thắn hỏi cô tại sao lại cho số điện thoại của anh vào danh sách đen. Anh sợ phải đương đầu với đáp án nhận được. Cuộc sống quả thật rất khôi hài! Hơn hai mươi năm qua, chưa bao giờ Trác Dực Đình anh phải trải qua nỗi sợ hãi này. Sự thật một khi đã nói ra, nếu không phải kết quả bản thân mong đợi, vậy nên “tự xử” thì hơn.

Trác Dực Đình ngả người vào lưng ghế, tay cầm điếu thuốc chưa châm lửa.

Màn đêm luôn dễ dàng ăn sâu vào cõi lòng người ta.

Trác Dực Đình đột nhiên nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp Lê Họa.

Trong số những cô gái có mặt hôm đó, Lê Họa ăn mặc chỉn chu nhất. Có lẽ cô không hề biết rằng ngay trước lúc cô bước vào phòng bao, người đàn ông ngồi cạnh Trác Dực Đình đã nói: “Thời buổi này phụ nữ càng phong trần càng thích ăn vận như sinh viên, còn sinh viên lại thích phấn son như thể mình là phụ nữ đã nhiều trải nghiệm lắm”.

Cách ăn vận trang điểm của Lê Họa thật ra lại rất được lòng đám đàn ông. Đàn ông yêu bằng mắt, họ luôn nhìn vào diện mạo của phụ nữ đầu tiên, điều này khó mà chối bỏ được.

Nhưng trang phục cô mặc rất hợp với gương mặt của cô, vừa ngọt ngào lại vừa quyến rũ.

Trác Dực Đình thừa nhận bản thân cũng bị thu hút bởi những yếu tố đó, vì thế ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã không thể rời mắt khỏi Lê Họa. Cô cũng không từ chối khi được mời rượu, bảo uống là uống, chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Không rõ là bởi ấn tượng tốt từ đầu hay vì lý do gì khác, Trác Dực Đình cảm thấy con người cô rất hào sảng, không hề kiểu cách làm bộ làm tịch. Đôi mắt của cô như mặt hồ xanh thẳm, thoáng cái đã lôi cuốn anh. Sự rung động khó lòng lý giải!

Ngày hôm ấy, Lê Họa uống khá nhiều. Anh trộm nghĩ, nếu có thể chuốc say cô rồi diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, có lẽ sẽ tạo được ấn tượng tốt với cô. Nhưng đáng tiếc, cô bước chân vào được thì cũng tự bước ra được. Hôm đó anh cố tình nán lại thật lâu bởi muốn được ngắm nhìn cô thêm một chút. Anh trông thấy cô vui vẻ chào tạm biệt mọi người lúc chuẩn bị ra về, chỉ đến khi đã ra khỏi Glamour, bước chân cô mới lộ ra vẻ uể oải. Đâu phải cô không hề hấn gì, chẳng qua cô không muốn để mọi người trông thấy bộ dạng mệt mỏi của mình, không muốn người khác thương hại. Hai trạng thái đối lập ấy của cô khắc sâu vào tâm trí Trác Dực Đình, khiến anh mãi chẳng thể quên. Có người hỏi anh vì sao lại thích Lê Họa, vì sao yêu cô đến vậy,… có lẽ là bởi cái duyên gặp được nhau nên chỉ có thể là cô, vậy thôi.

Màn đêm như thể đã bị con người quét lên một lớp sơn, rồi sau đó tô vẽ đủ màu sắc rực rỡ, biến thành chiếc áo xinh đẹp của thành phố. Chỉ có điều, dù phong cảnh kiều diễm đến mức nào, anh cũng không còn tâm trạng hưởng thụ.

Ở đằng kia, Lê Họa đã bước ra, tựa như hình ảnh lưu giữ trong ký ức của anh.

Bàn tay đặt trên vô lăng siết chặt lại. Anh nên xuống xe, đến trước mặt cô và nói chuyện cho rõ ràng, hay là cứ tiếp tục dây dưa mập mờ như thế này?

Cô cần phải cho anh một lời giải thích hợp lý! Rõ ràng cô đã thừa nhận vị trí anh trong lòng, vậy tại sao lại đột nhiên thay đổi?

Hai dòng suy nghĩ đối nghịch cứ quẩn quanh trong đầu. Trướckhi kịp đưa ra một lựa chọn, Trác Dực Đình đã thấy Lê Họa uể oải tựa lưng vào tường. Từ khoảng cách này, anhkhông nhìn rõ sắc mặt của cô, đầu óc hỗn loạn, anh vô thức mở cửa bước xuống xe. Nhưng ngay khi anh sắp đến gần thì có người đã nhanh chân hơn. Người đàn ông đó cầm lấy tay Lê Họa, hình như họ cười với nhau, hình như họ đã hẹn trước.

Trác Dực Đình siết chặt nắm tay. Đối tượng mà Lương Hạo nhắc đến đầy ẩn ý hoá ra là Lộ Thiếu Hành. Sự thân thiết giữa hai người họ hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của Trác Dực Đình.

Lộ Thiếu Hành chỉ lặng yên nhìn theo Lê Họa, để mặc cho cô uống, để mặc cho cô vui vẻ, không hề ngăn cản. Nhưng đến khi cô ra khỏi đó, anh lại đứng trước mặt cô và hỏi: “Đủ chưa?”

Lê Họa nhếch miệng cười: “Câu này đáng ra phải là tôi hỏi anh mới đúng!” Quan hệ giữa anh và cô là gì mà anh lại nhìn cô như thể “hết thuốc chữa” như vậy? Cô ghét thái độ này của anh, càng ghét bản thân mình.

Trước đây cô luôn tự nhủ, thế giới này rất công bằng, ai cũng có quyền lựa chọn cho bản thân. Đó là suy nghĩ trước khi cô gặp phải trắc trở trong cuộc sống. Kỳ thực, trên đời vốn không tồn tại cái gọi là công bằng. Không có những việc làm công bằng, chỉ có thái độ sống công bằng mà thôi. Những người hạnh phúc là những người có thái độ sống tích cực.

Vậy cô và Lộ Thiếu Hành, có bình đẳng không?

Nếu hỏi bất kì ai ở Glamour về chuyện cô và Lộ Thiếu Hành hẹn hò, chắc chắn họ sẽ nói rằng cô gặp vận son nên bám được cậu hai nhà họ Lộ, rằng đó là “leo cao” chứ chẳng phải yêu đương gì. Thân phận của cô chính là như vậy, được một người đàn ông bao dưỡng, trong mắt người khác chỉ là vận may. Nói gì đến bình đẳng đến công bằng? Nói gì đến tự trọng? Quen rồi, cũng không cần phải đau lòng vì điều đó nữa.

Lê Họa đẩy Lộ Thiếu Hành. Cô không muốn ôm lấy bất kì tia hy vọng nào cả, cũng không muốn coi người đàn ông này là kẻ cứu vớt mình. Đặt quá nhiều hy vọng vào người khác, rồi cuối cùng chỉ nhận lại sự thất vọng mà thôi.

Lộ Thiếu Hành giữ lấy tay cô, không hiểu vì sao đột nhiên cô lại tỏ thái độ như vậy. Anh tự nhận mình không phải người thích đôi co, nhưng nhìn vào vẻ lạnh nhạt trong đôi mắt cô, anh chợt cảm thấy bản thân thật nực cười.

“Về thôi!” Anh nghiêm nghị nói.

Lê Họa vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi cánh tay Lộ Thiếu Hành.

Một cảnh tượng chẳng thể gọi là ngọt ngào nồng ấm, nhưng trong mắt Trác Dực Đình, đó lại là cách thể hiện tình cảm khắc sâu vào tâm can.

Anh đau lòng, không phải vì quan hệ thân thiết của hai người họ, mà bởi thái độ của Lê Họa dành cho Lộ Thiếu Hành rõ ràng không hề coi Lộ Thiếu Hành là người xa lạ. Trước nay, Trác Dực Đình luôn cảm thấy giữa mình và Lê Họa có một rào cản không thể phá vỡ, ấy vậy mà bây giờ anh lại phát hiện ra giữa cô và người đàn ông khác không hề có rào cản nào như vậy. Nỗi bất bình dấy lên trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt. Anh chỉ biết đứng chôn chân ở đó, nhìn Lộ Thiếu Hành đưa Lê Họa đi.

Lê Họa chịu lên xe của Lộ Thiếu Hành chỉ vì cô không muốn hai người giằng co mãi ở đấy để rồi bị người khác trông thấy. Câu chuyện từ miệng người này đến tai người kia không biết sẽ méo mó thành những gì. Hơn nữa nếu Lộ Thiếu Hành có chuyện cần nói, cũng không thể lôi lôi kéo kéo ở chốn đông người này được. Với thân phận của anh, chỉ một động tác nhỏ cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Nếu là trước đây, khi mà sự nghiệp của bố cô chưa phá sản, khi mà bố mẹ cô chưa ly hôn, cô hoàn toàn đủ tự tin để sánh bước bên anh. Cho dù không được gọi là môn đăng hộ đối nhưng chí ít cô vẫn giữ được cái danh giá của mình. Còn hiện tại thì sao? Cô có gì mà đòi đứng trước mặt anh nói chuyện bình đẳng? Vừa nghĩ thôi đã thấy nực cười.

Lúc này, Lộ Thiếu Hành cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Những thời điểm như vậy, anh thường phó mặc bản thân cho cảm tính, muốn làm gì thì làm.

Xe dừng ở một nơi xa lạ, Lê Họa không hỏi gì, lẳng lặng đi theo Lộ Thiếu Hành. Được mấy bước, cô chợt lên tiếng: “Tôi thật sự không có con với anh, nếu chỉ vì chuyện này, tôi có thể nói thật cho anh biết”.

Lộ Thiếu Hành nghe vậy, nét mặt trầm ngâm, “Không sinh con? Hay là không mang thai?”.

“Quan trọng không?”

“Có”.

“Không sinh, cũng không có thai! Tôi có thể đi được chưa?” Đi ra khỏi thế giới của anh.

Lộ Thiếu Hành không đáp.

Lê Họa quay lưng bước đi. Nếu chỉ vì một câu nói này, vừa rồi đáng ra cô nên nói ngay, đâu cần phải lên xe lãng phí thời gian của anh.

Lộ Thiếu Hành bất ngờ đi đến bên cạnh cô, hai tay giữ vai cô: “Có phải em cho rằng tôi rất dễ tính không?”.

Cho rằng tôi dễ tính nên mới năm lần bảy lượt lừa tôi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.