Độc Tình

Chương 49



Type: Thủy Như

Mấy cậu con trai trong nhà liên tiếp gây náo loạn khiến người lớn không được yên. Về phần Lộ Thiếu Hành, phải sớm có sắp xếp thì họ mới yên tâm.

Lộ Thiếu Hành đêm đó phải ở lại nhà, trong nhà có chuyện lớn như vậy, anh không thể rời đi ngay. Không biết Lộ Ôn Diên và Lộ Diệc Cảnh nói chuyện thế nào, anh vẫn có chút lo lắng. Lộ Ôn Diên tính tình nóng nảy, làm việc không để ý đến hậu quả, chỉ sợ lại đổ thêm dầu vào lửa. Lộ Diệc Cảnh gây chuyện lớn như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ đợi. Lộ Thiếu Hành cũng chẳng khá khẩm hơn, vừa mới đứng dậy liền bị Đường An An kéo tay nhắc nhở: “Năm rưỡi chiều nay, không được về muộn”.

“Vâng.” Anh đáp.

Thời điểm này, anh không được phép từ chối bất kỳ điều gì, bằng không, lửa có thể cháy đến mình ngay lập tức. Đêm qua trước khi ngủ, Lộ Chính Nhiên đến phòng anh nói chuyện riêng. Lộ Diệc Cảnh là con trai duy nhất của Lộ Chính Thiên, mọi người trong nhà đều yêu thương nó, nhưng bên trong còn có nguyên nhân khác. Sinh ra đã không có bố, được chú bác nuôi nấng, không ai dám mắng nó nhiều nên dần dần hình thành tính tình như vậy. Lộ Thiếu Hành làm anh, nên làm gương cho các em. Đã nói đến thế, bữa cơm ngày hôm sau anh cũng không có cớ nào để từ chối.

Nhà họ Tô có hai cô con gái, một cậu con trai. Kỳ lạ là người thừa kế Tô Thiên Mặc rất ít khi xuất hiện công khai. Lộ Thiếu Hành chỉ được nghe qua vài chuyện về Tô Thiên Mặc chứ chưa từng gặp cô ta bao giờ. Số đông đàn ông đều nghĩ rằng phụ nữ chỉ cần sống an nhàn vui vẻ là được rồi, cần gì phải dốc sức trên thương trường tranh giành đấu đá. Chính vì suy nghĩ này nên Lộ Thiếu Hành hiện tại không có bất kỳ hứng thú nào với cô nàng Tô Thiên Mặc kia, tuy vậy anh cũng không dám nói thẳng. Nếu để bố mẹ biết anh không thích Tô Thiên Mặc, nhất định anh sẽ bị bắt xem mặt cô con gái thứ hai Tô Thiên Linh. Vậy càng thêm rắc rối.

Đã đồng ý rồi thì sẽ làm, đây là tác phong xưa nay của Lộ Thiếu Hành. Đúng giờ, anh lái xe đến Yên Thành, một nhà hàng mới mở khá nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên anh đến nhà hàng này, “may mắn” sao vừa bước xuống xe đã bắt gặp người quen.

Người đầu tiên trong số họ trông thấy Lộ Thiếu Hành, lập tức tươi cười tiến lại chào hỏi. Họ tới đây dùng bữa và bàn chuyện làm ăn. Sau khi đối phương nhắc lại câu “có cơ hội mong được hợp tác” đến lần thứ ba, Lộ Thiếu Hành mới mỉm cười đáp lại: “Nhất định rồi”. Ánh mắt của anh không hề dừng lại trên người Lê Họa đang đứng cuối cùng. Sau đó, họ đi lướt qua nhau.

Lê Họa cũng không nhìn Lộ Thiếu Hành nên không biết vẻ mặt anh lúc này thế nào, thoáng ngẩng đầu, chỉ còn trông thấy bóng lưng.

Lộ Thiếu Hành bước vào phòng riêng, Lộ Chính Nhiên và Tô Mục đã có mặt.

“Bố!” Anh gật đầu, “Bác trai!”.

Tô Mục tươi cười nhìn Lộ Thiếu Hành: “Ngồi xuống đi, bác với bố cháu vừa nhắc đến cháu. Mấy đứa trẻ thời nay đúng là sinh đúng thời đại tốt, có điều kiện được làm những việc bản thân mình muốn”.

Bên cạnh có một cô gái đang ngồi, kiểu con gái xuất thân từ những gia đình như vậy, ngoại hình kỳ thực không khiến người khác phải lo nghĩ. Đàn ông chọn vợ nếu có tiêu chuẩn thì có lẽ vẫn ưu tiên vẻ ngoài xinh đẹp quyến rũ, cho dù cô gái đó chỉ được thừa hưởng một nửa vẻ đẹp của mẹ cũng được. Huống hồ cô gái này nhất định là không chỉ thừa hưởng một nửa.

Có lẽ là do tâm trạng bị ảnh hưởng nên Lộ Thiếu Hành chẳng có hứng thú thưởng thức vẻ đẹp của cô gái kia.

“Đây là Thiên Linh nhà chúng tôi, chẳng mấy khi ra ngoài, hôm nay có dịp ra ngoài học hỏi một chút.” Tô Mục vui vẻ giới thiệu.

Tô Thiên Linh gật đầu chào Lộ Thiếu Hành: “Bà chị đại ân đại đức của tôi chắc chắn là đến muộn rồi, tôi đằng nào cũng rảnh rỗi nên tới trước tiếp chuyện mọi người”.

Cô ta nói với vẻ tự nhiên, ngầm ám chỉ rằng, người được giới thiệu cho Lộ Thiếu Hành là chị gái Tô Thiên Mặc, chứ không phải bản thân cô ta.

Tô Mục gật đầu: “Thiên Mặc vừa gọi điện báo là sắp đến nơi rồi”.

“Anh sinh được cô con gái giỏi giang thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.” Lộ Chính Nhiên nói nửa đùa nửa thật.

Tô Mục nghe vậy lấy làm tự hào. Cô con gái này chính là niềm kiêu hãnh của ông ta, luận về ngoại hình hay tài trí, Tô Thiên Mặc đều không thua kém ai.

“Thiếu Hành nhà anh cũng đâu có tầm thường, chắc chắn đã giúp đỡ anh rất nhiều nhỉ? Già cả như chúng ta chỉ mong con cái có chí là yên tâm nghỉ ngơi rồi.”

Lộ Chính Nhiên nhìn con trai: “Tôi chỉ mong nó không gây ra chuyện gì để tôi phải lo lắng là cảm ơn ông trời lắm rồi”.

Lộ Thiếu Hành nhìn điện thoại, đã năm phút trôi qua. Rất hiếm khi anh thấy thời gian trôi chậm như vậy. Mười phút sau, chuông reo. Anh cười thầm, cầm điện thoại lên nghe.

“Chuyện gì thế?”

Anh cau mày, nói tiếp: “Tôi biết rồi, tôi qua ngay”.

Sau đó, anh đứng dậy, vẻ mặt khó xử: “Cháu xin lỗi, giờ cháu có chút việc đột xuất phải giải quyết”.

Cử chỉ của anh không đến mức gấp gáp, thái độ vẫn bình tĩnh. Lộ Chính Nhiên cũng đã chú ý đến cái nhíu mày vừa rồi của con trai, chỉ phất tay nói: “Đi đi.”

Nếu như anh tỏ ra gấp gáp, Lộ Chính Nhiên sẽ càng thêm nghi ngờ. Mọi việc thật giả lẫn lộn chỉ nên có chừng mực, không nên làm quá.

Tô Mục cười cười: “Thanh niên nên đặt sự nghiệp lên trên, cháu cứ đi đi, để bác với bố cháu tâm sự cũng được”.

Lộ Thiếu Hành bấy giờ mới gật đầu cáo lui. Anh liếc nhìn điện thoại của mình, cười xấu xa. Nhưng mới đi được vài bước thì nhận ra đằng sau có tiếng bước chân, anh quay đầu lại: “Cô Tô có việc gì sao?”.

Tô Thiên Linh nhìn anh giây lát rồi cười: “Cho tôi xin số điện thoại của Kỷ Y Đình được không?”. Đoạn, cô ta chìa tay ra, đưa bút cho anh.

Lộ Thiếu Hành không do dự viết ra một dãy số, trong lòng tự hỏi tại sao thiên kim tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng lại biết anh và Kỷ Y Đình có quan hệ. Cũng chẳng phải chuyện của mình nên anh không quá tò mò.

Lê Họa đi ra cùng mọi người, cô được một nữ đồng nghiệp đỡ, sắc mặt đã đỏ bừng. Đồng nghiệp kia tỏ ra lo lắng, không ngờ một cô gái nhìn qua yếu đuối mà có thể uống cạn một ly rượu như vậy.

“Có sao không?”

Lê Họa ôm ngực, dáng vẻ mệt mỏi: “Không sao”.

Cô không muốn mọi người biết quả thật mình không sao, nếu như để họ biết tửu lượng của cô rất tốt thì sau này lại càng phiền phức. Cô không muốn trở thành người như vậy, thỉnh thoảng tiếp khách uống một hai ly thì được. Trước đó, trưởng ban đã nhắc nhở các cô phải thuyết phục được đối tác ký hợp đồng lần này, kết quả sẽ được dùng để đánh giá thời gian thử việc.

Trong số cộng sự của Lê Họa, có một người nhất định sẽ trở thành nhân viên chính thức do có “ô dù”. Bởi vậy, những người còn lại càng thêm áp lực cạnh tranh.

Vừa nãy, có một người đàn ông lạ trông thấy mấy người phụ nữ, liền cố ý rót mấy ly rượu hòng dọa các cô, nói là uống hết mới nể mặt họ, công việc cũng dễ dàng thương lượng hơn. Các cô nhìn nhau e ngại, uống say không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ vì công việc mà để bản thân chịu thiệt thì không đáng. Lê Họa uống cạn ly rượu kia liền gục vào người đồng nghiệp ngồi cạnh. Những người còn lại thấy vậy cũng không thể chối từ được.

Trông thấy chiếc xe quen thuộc đỗ bên ngoài, Lê Họa quay sang nói với đồng nghiệp mình đã tỉnh rượu, có thể tự bắt xe về, mãi mới thoát được sự nhiệt tình của họ. Có lẽ vì hành động “trượng nghĩa” của cô khi nãy nên mọi người cũng quan tâm cô hơn.

Đợi đồng nghiệp đi xa rồi, Lê Họa mới thong thả bỏ tay vào túi áo, đi về phía chiếc xe kia.

Lộ Thiếu Hành ánh mắt lạnh băng, ngồi trong xe đợi cô đi tới. Cô mở cửa sau nhưng không được, đành đi sang bên kia, ngồi vào ghế phụ lái. Trong xe ấm hơn ngoài trời rất nhiều, cô xoa xoa hai tay với nhau.

“Ăn nhanh vậy à?” Cô cười hỏi anh, đoán là anh đến dự tiệc.

Lộ Thiếu Hành mím môi, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhấn ga phóng đi. Anh đương nhiên sẽ không chủ động nói ra mình đã đợi ngoài này bao lâu. Đây là hành vi mà anh định nghĩa là “ngu ngốc”, nên không ai biết thì tốt hơn. Từ sau khi vô tình gặp cô ở đây, anh đã kiếm cớ để ra ngoài, đợi cô suốt từ nãy đến giờ. Anh vốn tưởng rằng giữa hai người có sự ăn ý ngầm, cô cũng sẽ tìm cách rời khỏi đó để ra gặp anh. Con người nhiều lúc thật nực cười, đối phương không yêu cầu mình làm vậy, mình tự làm rồi lại hy vọng nhận được hồi đáp từ đối phương. Khi không được như ý muốn thì bắt đầu nảy sinh bất mãn trong lòng.

Bị phớt lờ, Lê Họa bối rối: “Có chuyện gì thế?”.

Lộ Thiếu Hành vẫn nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt nghiêm nghị. Cô nghiêng người sang chỗ anh: “Công việc có vấn đề gì sao?”.

Hơi thở của cô tỏa ra mùi rượu, anh nhíu mày: “Em uống rượu đấy à?”.

“Một chút thôi.” Cô đáp lơ đểnh.

Cho đến tận lúc xuống xe, sắc mặt Lộ Thiếu Hành vẫn khó đăm đăm. Lê Họa chủ động ôm lấy cánh tay anh: “Để em đoán xem ai to gan dám chọc giận cậu hai của chúng ta nào. Đúng là không biết trời cao đất dày gì cả”.

Lộ Thiếu Hành buồn cười nhưng cố kiềm chế. Người đó quả thật là không biết trời cao đất dày!

Hôm nay vào thang máy, hai người rốt cuộc cũng gặp được hàng xóm. Đối phương nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ khiến Lê Họa cảm thấy khó hiểu: “Sao người ta lại nhìn mình như thế?”

Lộ Thiếu Hành đi đằng trước, nghe cô hỏi vậy bèn ngoảnh đầu đáp: “Chắc tưởng anh là gian phu được em bao dưỡng”.

“Có mà thấy anh trên mặt báo rồi, cho rằng em là nhân tình được anh bao dưỡng thì có!” Giọng nói của cô mang chút nũng nịu nhẹ nhàng.

“Báo nào?” Anh vừa mở cửa vừa hỏi.

Cô không trả lời, anh quay lại nhìn cô.

“Anh vào đi!” Đứng đấy chắn lối làm sao cô vào được.

Lộ Thiếu Hành vẫn đứng yên, lưng tựa mép tường.

“Nếu anh không về, có phải ngày nào em cũng về muộn thế này không?” Đi tiếp khách ăn uống đên khuya như vậy.

Lê Họa nhíu mày, mùi rượu trên người khiến cô cảm thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng đi tắm.

“Công việc của em mà.”

“Công việc…” Anh lặp lại.

Thật lạ lùng. Anh muốn cô trở nên tự tin, muốn cô có thể tự mình sống tốt. Nhưng khi cô làm đúng như những gì anh muốn, anh lại cảm thấy bất mãn.

“Đúng.”

“Vậy thì bỏ việc đi.” Lúc này anh mới tránh ra để cô vào nhà, hai tay khoanh trước ngực, “Em thích công việc thế nào? Nhàn hơn?”. Anh hoàn toàn có thể sắp xếp cho cô, không cần cô phải xoay quanh người khác.

Lê Họa không nói gì. Cô không muốn dựa dẫm vào anh, không muốn mọi thứ của cô đều liên quan đến anh.

“Em thích như bây giờ.” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Như bây giờ nghĩa là tiếp rượu đám người đó?” Lộ Thiếu Hành có chút tức giận, sự bất mãn trước đây được dịp bộc phát.

Lê Họa cũng bắt đầu không vui: “Tùy anh nghĩ sao cũng được”. Nói rồi, cô quay người ra khỏi thang máy.

Lộ Thiếu Hành giữ cô lại: “Em lại đang giận dỗi cái gì thế hả?”.

“Chẳng lẽ anh không nhận ra từ trước tới giờ người giận dỗi luôn là anh, còn em lúc nào cũng chiều theo ý anh? Bây giờ em không muốn nghe theo anh nữa, không được à?” Cô hất tay anh ra.

Lộ Thiếu Hành lại kéo cô về: “Em đang ấm ức đấy à?”.

“Đúng vậy đấy.” Cô nhìn thẳng anh bằng ánh mắt kiên định.

Anh cũng lạnh lùng nhìn lại cô.

Thời gian ở cạnh nhau không nhiều nhưng lại hay cãi cọ.

“Em đâu phải trẻ con nữa.”

“Đúng em không phải trẻ con, nhưng anh còn hơn cả trẻ con!” Cô cúi đầu, thở dài, “Anh muốn em thề nào mới được? Trở thành người phụ nữ làm mọi thứ theo ý anh? Hằng ngày ở nhà chuẩn bị cơm nước đợi anh? Lúc nào cũng xoay quanh anh, hi sinh cuộc đời duy nhất nàu cho anh?”.

“Anh không nói vậy.”

Cô gật đầu: “Ừ, anh không nói thế, nhưng em lại cảm thấy thế, có phải suy nghĩ của chúng ta quá khác nhau không?”

“Em làm sao vậy hả?”

“Không biết.” Có lẽ chỉ muốn rửa sạch mọi dấu vết “Lộ Thiếu Hành” trên người.

Thật lòng, anh không biết phải nói thế nào với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.