Độc Tình

Chương 9



Type: Thanh Hương

Về nước đã vài tháng, Lộ Thiếu Hành vẫn ở cùng với gia đình, chưa dọn ra ngoài ở riêng như Lộ Ôn Diên hay Lộ Diệc Cảnh, cũng coi như bầu bạn với bố mẹ. Lạ một điều, mấy ngày này, Lộ Ôn Diên bỗng dưng dọn về nhà ở.

Nhà họ Lộ xưa nay được người ngoài ngưỡng mộ một phần là bởi đám con cháu trong nhà không hề tranh giành đố kỵ nhau, nhân phẩm tốt đẹp.

Lộ Ôn Diên ngồi trên bãi cỏ, miệng ngậm cọng cỏ xanh, mắt nhìn xa xăm đầy đăm chiêu. Lộ Thiếu Hành đi tới, ngắm dáng vẻ “thê lương” của cậu em bằng ánh mắt thích thú.

“Sao trông sầu đời thế?” Không biết điều gì có thể khiến cho cậu ba nhà họ Lộ vốn không có điểm yếu lại ủ dột đến như vậy.

“Anh hai, rốt cuộc thì trong đầu phụ nữ chứa cái quái gì nhỉ?” Lộ Ôn Diên nhả cọng cỏ trong miệng ra, rồi lại… ngậm một cọng khác.

“Chú hỏi nhầm người rồi!” Lộ Thiếu Hành căn bản không thể giải thích cho người khác hiểu vấn đề này mà ngay cả bản thân anh cũng chưa tìm ra đáp án, “Thế có chuyện gì?”.

“Cô ấy đi rồi.” Lộ Ôn Diên thở dài.

“Không tìm về được à?”

“Không phải”. Lộ Ôn Diên nằm dài xuống bãi cỏ, “Em đang hy vọng là cô ấy sẽ chủ động trở về”.

Lộ Thiếu Hành cảm thấy mất hứng, chỉ muốn lập tức tránh xa cái nơi thị phi này, “Nghe nói hôn sự của cậu và cô tiểu thư nhà họ Kỷ kia vẫn chưa giải quyết êm xuôi?”

“Ừm.”

“Hình như cô chú cũng rất ưng ý với cô con gái thứ nhà họ Tình đấy.” Lộ Thiếu Hành chợt dừng chân, “Cô gái đó là thư ký của chú đúng không? Chú đúng là tự biết chuốc lấy phiền phức.”

Lộ Ôn Diên hậm hực: “Anh hai!”.

Lộ Thiếu Hành cười, xem cậu ta còn muốn tự mình giải quyết nữa không!

“Giúp em đi!”

Lộ Thiếu Hành bỏ đi mà không trả lời, ngoài kia hình như có khách tới chơi. Ông bà Trác đến cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên, hai gia đình vốn đã có giao tình nhiều năm. Mặc dù còn mấy tháng nữa là Lộ Chính Nhiên sẽ thôi nhiệm kỳ, ai là người kế nhiệm còn chưa rõ, nhưng chỉ cần hiện tại ông ta vẫn còn ngồi ở cái ghế đó thì tiếng nói của ông ta vẫn còn có trọng lượng.

Hiếm khi cả hai vợ chồng ông bà Trác tới cùng nhau, ắt hẳn là có chuyện cần nhờ vả. Bàn chính sự xong xuôi đương nhiên sẽ nói vài chuyện ngoài lề. Đường An An vô tình trông thấy đằng xa Trác Dực Đình và Lộ Thiếu Hành đang nói chuyện với nhau, bèn lên tiếng: “Dực Đình đã lớn thế kia rồi cơ à? Chúng ta không chịu nhận già cũng không được rồi!”.

Bà Trác nhìn con trai, nói với giọng bất đắc dĩ: “Đúng rồi, lớn cả rồi, bố mẹ không quản được nữa!”.

Đường An An vui vẻ nói: “Dực Đình như thế là ngoan lắm rồi, tại anh chị nghiêm khắc quá thôi!”.

Bà Trác lắc đầu: “Ừ thì cũng ngoan, từ nhỏ tới giờ chưa gây ra chuyện gì khiến bố mẹ phải đau đầu, nhưng mà… haiz, chẳng hiểu sao lại bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, khuyên giải thế nào cũng không nghe, tôi và bố nó đau đầu đến mất ăn mất ngủ”.

Đường An An gật đầu: “Mấy đứa trẻ này lúc nào cũng khiến chúng ta phải lo lắng. Làm bố làm mẹ, cả đời chẳng có ngày nào yên tâm về chúng nó cả.

Vừa nghe vậy, Lộ Chính Nhiên bèn chép miệng: “Đàn ông ai chẳng có thời trẻ xông pha, quản chặt làm gì!”

“Nếu chỉ là nhất thời mờ mắt thì đã tốt”. Ông Trác thở dài.

Lộ Chính Nhiên lắc đầu: “Anh chị cứ nghe tôi, không cần quản làm gì. Chính vì bị quản thúc, chúng nó mới càng bướng bỉnh. Cứ để nó tự do là tự dưng nó chán thôi. Huống hồ chúng ta đều hiểu rõ đám con gái thời nay muốn gì, đeo bám Dực Đình dăm ba hôm không được lợi lộc gì rồi cũng tự rút lui thôi. Anh chị cứ phản đối xem chúng nó làm gì được”.

Ông bà Trác nhìn nhau, trước mắt xem chừng cũng chỉ có cách này.

“Nếu Dực Đình được như Thiếu Hành của anh chị thì chúng tôi bớt được bao nhiêu phiền muộn”.

Đường An An tươi cười khiêm nhường đáp: “Thằng bé nhà tôi ở trước mặt người lớn thì nghe lời, chẳng biết sau lưng có gây ra họa gì không!”.

Lộ Chính Nhiên liếc vợ mình một cái, lắc đầu nói: “Đến lúc đó xem bà còn cười nổi không!”.

Trong lúc các bậc phụ huynh đang chê bai con mình, đám con cháu cũng đang bàn luận về họ.

Trác Dực Đình ủ dột vì bố mẹ luôn coi chuyện tình cảm hiện tại của anh ta là khối u cần được cắt bỏ sớm.

“Sau này kết hôn, cậu sẽ chọn cô con dâu vừa ý bố mẹ hay chọn người mình thích?”

“Những kẻ như chúng ta liệu có sự lựa chọn sao?” Lộ Thiếu Hành hờ hững đáp, mắt nhìn về phía cậu em Lộ Ôn Diên vẫn đang ngồi thẫn thờ bên kia. Anh cũng rất tò mò, nếu không nghe theo sự sắp đặt của bố mẹ thì kết quả sẽ như thế nào? Bị đuổi ra nước ngoài như Lộ Ôn Thịnh? Hay còn thê thảm hơn thế? Anh thật sự mong chờ xem chuyện của Lộ Ôn Diên sẽ hạ màn ra sao?

“Dù sao cũng nên làm những điều mình muốn làm chứ?”

“Nhưng bố mẹ cậu sẽ không đồng ý đâu!”. Lộ Thiếu Hành khẳng định chắc nịch.

Trác Dực Đình khổ não cầm tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, “Ít ra cũng cần đấu tranh cho bản thân”.

Lộ Thiếu Hành nhún vai không đáp.

Trong lòng Trác Dực Đình lại thầm mong nghe được điều gì đó từ Lộ Thiếu Hành, dù khích lệ hay phản đối cũng được, chí ít không phải im lặng như vậy.

“Bố mẹ tôi không chấp nhận nghề nghiệp của cô ấy”. Trác Dực Đình chủ động phá vỡ sự trầm mặc. Vấn đề này quả thật đau đầu. Nếu anh ta chủ động đề nghị Lê Hòa nghỉ làm ở Glamour, rõ ràng là thể hiện mình có để ý tới nghề nghiệp của cô. Còn nếu để Lê Họa tiếp tục làm, điều này sẽ trở thành lý do để bố mẹ anh ta phản đối đến cùng.

Làm người thật khó.

“Có mấy người vừa mắt các ông bà bố mẹ đâu!”. Lộ Thiếu Hành rốt cuộc cũng lên tiếng.

Trác Dực Đình im lặng.

“Cậu nghiêm túc à?” Lộ Thiếu Hành chợt hỏi.

“Chưa bao giờ tôi nghiêm túc như vậy!”

Đằng kia, Lộ Ôn Diên chợt huýt sáo vẫy tay gọi bọn họ qua. Cũng chẳng có gì, chỉ là tâm trạng cậu ba không tốt nên muốn có người nâng chén giải sầu cùng mình.

Cùng đau đầu vì phụ nữ, Lộ Ôn Diên và Trác Dực Đình chẳng khác nào tri kỉ của nhau, mà nếu đã có tri kỉ thì đương nhiên sẽ quên cả anh em. Hai người bọn họ uống hết chén này đến chén khác, chỉ có Lộ Thiếu Hành là uống ít.

“Chẳng có nghĩa khí gì cả!” Lộ Ôn Diên chê bai anh trai, “Thấy bọn em chật vật thế này, sao anh không bước chân gia nhập hồng trần luôn đi!”.

Nói như thể Lộ Thiếu Hành đã tu tiên đắc đạo không bằng.

“Say be bét rồi lăn ra đấy ngủ, lát nữa cô chú về lại tức giận”. Anh kéo Lộ Ôn Diên dậy.

Lộ Ôn Diên gạt tay anh ra, tiếp tục cạn chén với người bạn tri kỉ của mình.

Trác Dực Đình cũng tỏ ra tò mò: “Thiếu Hành, hình như ngày xưa cậu từng có một cô bạn gái mà nhỉ, sao tự dung lại chia tay thế…?”.

“Chuyện lâu lắm rồi”. Lộ Thiếu Hành không muốn nhắc lại quá khứ.

Lộ Ôn Diên cười lớn: “Hóa ra anh trai tôi cũng là người phàm tục à, anh kể em nghe xem nào, mất đời trai từ khi nào thế?”

Vốn chỉ là câu nói trêu đùa, Lộ Ôn Diên cũng không nghĩ Lộ Thiếu Hành lại trả lời thật.

“Ngày Hai mươi chín tháng Chín, được chưa?”

Cả ba người đàn ông cùng sửng sốt.

Lộ Thiếu Hành day trán, chẳng lẽ anh đã say rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.