Độc Tôn Tam Giới

Chương 1188: Ba phương đấu sức 1



Môn chủ Lôi Âm môn và tông chủ Cự côn tông đều là cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, thế nhưng khi bị ánh mắt lạnh lẽo của Giang Trần đảo qua, người lập tức cảm thấy lạnh lẽo giống như rớt xuống hầm băng.

Loại cảm giác này khiến cho bọn họ sởn hết cả gai ốc.

Bọn họ chỉ cảm thấy, vô luận hôm nay thế nào nhất định phải tiêu diệt tiểu tử tà môn này, nếu không hậu hoạn vô cùng. Chỉ là Thánh Cảnh sơ kỳ đã có lực uy hiếp đáng sợ đối với bọn họ như vậy, một khi trưởng thành, quả thực có khả năng uy hiếp, đánh động tới tồn vong của tông môn bọn họ.

Giết. Nhất định phải giết chết tiểu tử này.

Trong lúc nhất thời, sát ý của Cung Vô Cực tăng vọt.

Môn chủ Lôi Âm môn cười lạnh nói:

- Tiểu tử, diệt Đan Kiền Cung ngươi thì thế nào? Giết đồng môn ngươi thì sao? Hôm nay ngươi cho rằng mình còn có thể may mắn chạy thoát sao?

Giang Trần giận dữ, cười ha hả nói:

- Rất tốt, ngươi dám thừa nhận là được rồi. Ngày đó ta giết Đinh Quang Vinh chỉ là sớm thu một chút lợi tức mà thôi. Ngay lập tức, ta sẽ đòi tất cả vốn lẫn lãi từ các ngươi. Ngươi yên tâm đi, Lôi Âm môn ngươi ta nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc. Bằng không mà nói, trên đường đi xuống hoàng tuyền, chẳng phải một mình ngươi sẽ tịch mịch hay sao?

- Tiểu tử, thật ngông cuồng.

Môn chủ Lôi Âm môn nghe hắn nói tới Đinh Quang Vinh, máu nóng dồn lên não, quay đầu nói với Cung Vô Cực:

- Đại nhân, người hạ lệnh đi.

Cung Vô Cực đang muốn hạ lệnh thì Giang Trần bỗng nhiên lại cười cười nói:

- Bằng hữu Cửu Dương Thiên Tông, đã tới thì cần gì phải né tránh? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau sao? Thủ đoạn này dường như đã quá cũ rồi nha.

Cung Vô Cực kỳ thực cũng biết người Cửu Dương Thiên Tông ở phía sau, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi. Mục tiêu của hắn chính là bắt lấy Giang Trần.

Về phần chuyện giải quyết hậu quả, hắn ta căn bản không thèm quản.

Chỉ cần bắt được Giang Trần, đem manh mối trong Vạn Tượng cực cảnh mang về tông môn, khi đó coi như hắn lập được công lớn. Vạn nhất Vạn Tượng cực cảnh quả thực có quan hệ với truyền thừa của Phi Vũ đại đế, vậy thì phát tài lớn.

Về phần những người khác sống chết ra sao, căn bản hắn không thèm để ý. Muốn làm đại sự, dù sao cũng cần có một ít pháo hôi hy sinh.

Nhìn thấy Giang Trần chủ động vạch trần người Cửu Dương Thiên Tông phía sau, trong lòng Cung Vô Cực trầm xuống.

Đại bộ phận người của Bất Diệt Thiên Đô bên này không biết Cửu Dương Thiên Tông đi theo ở phía sau, tất cả đều vô cùng kinh ngạc.

- Ha ha, chỉ cần nơi có đất là nhất định sẽ có nhân tài, quả nhiên câu này vô cùng đúng. Một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ không ngờ lại xuất hiện một yêu nghiệt giống như ngươi. Thật sự khiến cho Hác mỗ vô cùng giật mình.

Trong khi nói chuyện, các cường giả Hoàng cảnh của Cửu Dương Thiên Tông nhanh chóng đáp xuống khu đất trống. Từng bước đi tới khu vực hạch tâm, hoàn toàn không để ý tới đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô.

Bên người Hác trưởng lão, mặt thúc thúc Tào Mạnh của Tào Tấn đen lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Giang Trần. Đối với đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô, hắn không thèm để vào trong mắt.

Thái độ ngạo mạn như vậy khiến cho người Bất Diệt Thiên Đô bên này tức giận không thôi.

- Họ Hác kia, ngươi quả thực giống như âm hồn không tiêu tán a.

Cung Vô Cực giận dữ nói.

Hác trưởng lão lạnh nhạt nhìn Cung Vô Cực, khuôn mặt không chút biểu tình nói:

- Cung Vô Cực, ta không rảnh nói nhảm với ngươi. Giao Phúc Hải kiếm gia đây, mang theo người của ngươi cút nhanh đi.

Trước đó ở Thái A thành, hai người coi như khách khí, ngay từ đầu cũng không có triệt để xé rách da mặt. Về sau, sau khi đại chiến một hồi, dù biết rõ bị người ta châm ngòi, thế nhưng thù hận giữa hai người đã kết xuống, hơn nữa trong lòng hai người đều rõ mục tiêu truy cầu của mình là cá igif.

Cho nên Hác trưởng lão căn bản không cần phải cố kỵ cái gì.

Chỉ là, thái độ này của Hác trưởng lão lại càng khiến cho người Bất Diệt Thiên Đô nhao nhao mắng to.

- Nói láo, người nên xéo đi là các ngươi.

- Ngông cuồng, Cửu Dương Thiên Tông là nhất sao? Các ngươi hù dọa được ai?

Hác trưởng lão cười lạnh, nháy mắt với Tào Mạnh:

- Tào lão đệ, người Bất Diệt Thiên Đô dường như không phục a.

Tào Mạnh dữ tợn cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua toàn trường, uy áp Hoàng cảnh đột nhiên thúc dục:

- Ai không phục? Đứng ra đây nói chuyện?

Người mà Tào Mạnh mời tới giúp đỡ có thực lực tương đương Tào Mạnh, nhìn thấy Tào Mạnh ra tay, tự nhiên hắn ta cũng không nhàn rỗi mà phối hợp với tào mạnh, uy áp Hoàng cảnh không ngừng thúc dục, tạo thành hai luồng sóng khí thế, giống như là sóng xô bờ, tuôn về phía Bất Diệt Thiên Đô.

Thực lực hai người này đều không chênh lệch với Hác trưởng lão là bao, đều là cường giả cùng cấp độ với Cung Vô Cực.

Tuy rằng Cung Vô Cực mạnh, thế nhưng bên Bất Diệt Thiên Đô lại không có cường giả Hoàng cảnh trung kỳ giống như hắn.

Nhưng mà số lượng cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ bên người Cung Vô Cực lại nhiều hơn, những người này cũng không phải là ăn chạy, nhao nhao tản ra uy áp Hoàng cảnh, bắt đầu đối kháng với Tào Mạnh.

Hác trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Lấy nhiều bắt nạt ít sao?

Hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, những viện quân của Cửu Dương Thiên Tông phía sau cũng nhanh chóng hiện thân, không ngừng gia nhập vào trong đội hình.

Cửu Dương Thiên Tông cũng có nhiều cường giả Hoàng cảnh sơ kỳ, bọn họ cũng mang theo đội ngũ mấy trăm người tiến vào Anh Khấp cốc.

Uy áp của Tào Mạnh va chạm với Cung Vô Cực kia, trong lòng hai người đều vô cùng nghiêm túc, biết rõ đối phương là một kình địch.

Biến cố như vậy khiến cho Giang Trần trợn mắt há hốc mồm.

Hắn gọi người Cửu Dương Thiên Tông ra, lại không nghĩ rằng thế lực của nhị tông này lại lần nữa điên cuồng cắn nhau, cảnh này hiển nhiên đã ngoài ý liệu của hắn.

Hác trưởng lão không dám chủ quan, nhìn như chú ý tới cuộc chiến, kỳ thực thần thức lại gắt gao khóa chặt Giang Trần, quan sát nhất cử nhất động của Giang Trần.

Chỉ cần Giang Trần chỉ cần hơi lộ ra ý định chạy trốn, Hác trưởng lão tuyệt đối sẽ vận dụng lực lượng cường đại nhất mà lưu Giang Trần lại.

Điều khiến cho Hác trưởng lão thật không ngờ chính là, Giang Trần này dường như căn bản không có ý định bỏ trốn, ngược lại vẫn còn ung dung quan sát chiến đấu.

Giống như từ đầu tới cuối chuyện này không có quan hệ với hắn, hắn giống như một người ngoài cuộc, hiện tại đang xem náo nhiệt ở nơi này.

Trong lòng Hác trưởng lão cũng vô cùng hoài nghi, tiểu tử Giang Trần này rốt cuộc là thần kinh không ổn định hay là thật sự không kiêng nể gì cả? Đến lúc này tiểu tử này còn có tâm tư xem náo nhiệt.

Càng như vậy Hác trưởng lão càng không dám xem thường.

Cháu trai của Cung Vô Cực bị Giang Trần giết chết, đuổi giết lâu như vậy, ngay cả một sợi tóc của Giang Trần cũng không đụng được tới. Bản thân Cung Vô Cực cũng thiếu chút nữa bị tức tới phun máu.

- Tiểu tử Giang Trần này tuyệt đối không thể phớt lờ. Át chủ bài của tiểu tử này nhiều như vậy, là một dị loại đặc biệt trong Vạn Tượng Cương Vực. Hẳn là...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.