Hắn không dám nắm tay Giang Trần, bởi vì hắn cảm thấy, Trinh Thì thần bí này có chút thâm bất khả trắc. Hắn không dám tùy tiện bắt tay người này.
Vi Kiệt tiêu sái cười nói:
- Lâm huynh, nói quá lời rồi. Vi mỗ gần đây thích kết giao bằng hữu. nếu như Lâm huynh cảm thấy Vi mỗ đáng giá kết giao, về sau chúng ta nên lui tới nhiều hơn.
- Được, được.
Lâm Minh kích động vô cùng.
Vi Kiệt vỗ bả vai hắn:
- Lâm huynh cũng là người có vận khí tốt. Vị Trinh huynh này có thiên phú đan đạo thâm tàng bất lộ, bình thường rất ít ra tay, một khi ra tay không bao giờ thất thủ.
- Đúng, đúng.
Lâm Minh cảm thấy lời này vô cùng đúng, bệnh trạng của hắn bao nhiêu Đan Vương từng xem qua, đều bó tay chịu chết. Vị Trinh đại nhân này chỉ tùy ý xem qua vài lần, đã đem bệnh trạng của hắn nói ra rõ ràng. Đây tuyệt đối là chuyện mà người bình thường không thể làm được.
Người so với người tức chết người.
So với vị Trinh đại nhân này mà nói, những Đan Vương kia quả thực chính là hàng kém chất lượng, chỉ có hư danh.
Một đường cung kính tiễn đưa Giang Trần và Vi Kiệt ra của, Lâm Minh quả thực có xúc động muốn khóc lóc một hồi. Những bệnh trạng này đã tra tấn hắn quá lâu.
Cầm trong tay đơn thuốc, quả thực so với trăm vạn Thánh linh thạch còn quan trọng hơn.
- Giang huynh, bệnh trạng kia của hắn rốt cuộc là gì?
Đi ra khỏi cửa hàng của Lâm Minh, Vi Kiệt vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi, hắn cũng vô cùng tò mò.
- Chuyện này cũng không phải là chuyện gì quan trọng, mèo mà hắn nuôi không phải là mèo bình thường. Mà chính là U Minh miêu thú, loại mèo này nửa đêm khẽ kêu, trong vòng hai thời thần sẽ đưa tới rất nhiều âm sát khí. Mà Lâm lão bản này lại bị âm sát khí gây thương tích. Âm sát khí này ban ngày nhìn không ra, trong đêm sẽ lại nhiều lần xuất hiện, tra tấn hắn. Bệnh trạng của hắn kỳ thực đã vô cùng nghiêm trọng, trên mặt cũng xuất hiện thi ban.
- Thi ban?
Vi Kiệt nghe vậy toàn thân phát lạnh:
- Người còn sống sờ sờ làm sao có thể xuất hiện thi ban?
- Âm sát khí này tới từ nơi âm u, chứa đựng u minh thi khí. Lâm lão bản này mặc dù là người sống, kỳ thực cũng đã là hoạt tử nhân. Nếu không phải ta xuất hiện, không tới ba năm hắn sẽ chết không phải nghi ngờ.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Vi Kiệt hoảng sợ nói.
- So với Cửu Tiếu Kim phật tán thì âm sát khí này tính là gì cơ chứ.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- U Minh âm sát khí này tốt xấu gì cũng có thể sống được mười năm, tám năm. Cửu Tiếu kim phật tán, một khi phát tác, sau chín nụ cười, sẽ tắc thở. Ta cảm thấy người đối phó với ngươi vẫn ác hơn.
Vẻ mặt Vi Kiệt ngưng trọng, than nhẹ một tiếng:
- Giang huynh, vốn những chuyện nhà này không muốn nói với huynh. Nhưng mà Giang huynh lại đối xử chân thành với ta như vậy, Vi mỗ cũng không dám giấu diếm...
Giang Trần khoát tay nói:
- Việc này sau khi trở về chúng ta sẽ nói tiếp, trước tiên đi Vạn Khôi các.
Vi Kiệt cười khổ:
- Giang huynh, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Vạn Khôi các kia thì dễ nói chuyện, thế nhưng mà Vạn Khôi các lại do Ti Khấu thế gia đứng sau mà nói, vậy thì không dễ.
- Ồ? Ti Khấu thế gia kia rất cường đại sao?
- Cường đại thì không cường đại, không sai biệt lắm với Vi gia ta là bao. Đều là thế gia Cửu cấp. Địa vị ở Lưu Ly vương thành không tệ. Ta nói không dễ là không phải bọn họ cường đại, mà là bọn họ là kẻ thù truyền kiếp của Vi gia chúng ta, quan hệ vô cùng kịch liệt.
Vi Kiệt cũng biết những chuyện này có dấu diếm cũng không được.
Việc lần này quả thực xảo hợp vô cùng, hết lần này tới lần khác không ngờ lại là Ti Khấu thế gia. Vi Kiệt nói xong những lời này, có chút khó nhịn nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy.
Giang Trần cân nhắc một lát, gật gật đầu, nói:
- Đã như vậy, Vi thiếu gia ngươi về trước đi, một mình ta đi tới đó.
Vi Kiệt lắc đầu:
- Ngươi đi cùng ta, hiện tại cả người Ngư Long quảng trường đã biết. Cho dù ngươi có đi một mình, người Vạn Khôi các cũng sẽ không cho ngươi đẹp mặt.
Giang Trần nghĩ lại cũng hiểu được Vi Kiệt nói có chút đúng.
- Đã như vậy, trước tiên rời khỏi nơi này đã. Tìm một nơi ta đổi một thân trang phục rồi lại tới.
Hai người rời khỏi Ngưu Long quảng trường.
Rất nhanh đã có tin tức đưa tới Vạn Khôi các, đưa tới chỗ của Ti Khấu thế gia.
- Nam thiếu, vừa rồi Vi Kiệt của Vi gia đã tới, hiện tại đã đi.
- Ồ? Hắn tới nơi này làm gì?
Một người trẻ tuổi mặc áo bào màu bạc được gọi là Nam thiếu hiếu kỳ hỏi.
- Thuộc hạ không biết, hắn dạo chung quanh nơi buôn bán nô lệ một vòng, đi vào trong cửa hàng của Lâm Minh ngồi một lát rồi sau đó mới đi.
- Đi, kêu Lâm Minh tới đây.
Nam thiếu khoát tay nói.
Rất nhanh Lâm Minh đã bị gọi tới.
- Nam thiếu.
Lâm Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, thái độ đối với Nam thiếu này so với thái độ chiêu đãi, đón tiếp Vi Kiệt lúc đầu cu xng không khác là bao.
- Lâm lão bản, vừa rồi Vi Kiệt của Vi gia đi tới cửa hàng của ngươi đúng không?
Nam thiếu thản nhiên nói.
Nam thiếu này là người Ti Khấu thế gia, gọi là Ti Khấu Nam.
Lâm MInh biết rõ việc này tránh không được tia mắt trong Ngư Long quảng trường, cũng không có phủ nhận:
- Đúng, Vi thiếu gia đi cùng một người khác, đi vào trong tiểu điếm, ngồi một lát rồi mới đi.
- Hắn đi vào trong làm gì vậy?
Ngữ khí của Ti Khấu Nam lạnh nhạt, giống như thẩm vấn phạm nhân, có cảm giác như cao cao tại thượng.
Lâm Minh nghe nói như vậy, trong lòng kỳ thực cũng không cảm thấy cao hứng bao nhiêu. Lâm Minh hắn có thể đặt chân ở Ngư Long quảng trường cũng không phải không có một chút căn cơ nào.
Hắn không sợ Vi Kiệt, tự nhiên cũng không sợ Ti Khấu Nam này.
Nhìn thấy Ti Khấu Nam này vô lễ như vậy, bộ dáng cao cao tại thượng giống như kẻ bề trên, trong lòng của hắn tự nhiên cảm thấy không vui. Nhưng mà người làm ăn có lòng dạ rất sâu, lại không có biểu hiện ra ngoài.
- Hắn đi tới chỗ ta, dường như muốn mua mấy nô lệ, nhưng mà giá cả không phù hợp, cho nên hắn liền rời đi.
Lâm Minh tùy tiện lấy một lý do.
Loại nời này Tư Khấu Nam cũng khó phân biệt được thật giả.
- Chỉ có như vậy? Không có việc gì khác?
Ti Khấu Nam lạnh lùng hỏi.
Lâm Minh lắc đầu nói:
- Lâm mỗ và Vi gia cũng không có giao tình gì. Chẳng lẽ Nam thiếu còn cảm thấy có chuyện gì khác hay sao?
Ngữ khí của Lâm Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại không ăn nói khép nép một chút nào.
Ti Khấu Nam lại hỏi mấy vấn đề, chỉ là không hỏi ra được thứ gì. Hắn phất tay:
- Lâm lão bản, có một ít sinh ý không thể làm với một số người, ví dụ như Vi gia này. Ta nói như vậy ngươi hiểu rồi chứ?
Lâm Minh cười cười, không nói gì mà quay đầu rời đi.
Ti Khấu Nam nhìn thấy Lâm Minh rời đi, nói với thuộc hạ bên dưới:
- Phái thêm tai mắt, nhìn chằm chằm vào. Chỉ cần người Vi gia tiến vào thì phải nhanh chóng báo cho ta.