Độc Tôn Tam Giới

Chương 1217: Ngươi bức ta đoạt người 1



Giang Trần càng nghe càng cảm thấy nóng ruột, như vậy việc mua bán này còn có thể làm được sao? Không thể kiểm hàng, ai biết đám người Đan Kiền Cung có ở nơi này hay không.

Mua tất? Trong này có một hai nghìn, coi như là tài lực kinh ng ười cũng chưa chắc mua được hết. Vạn nhất người hắn cần tìm không ở nơi này, khi đó chẳng phải hắn sẽ lỗ lớn hay sao?

Thiệt thòi thì cũng không sao, vạn nhất tài lực hắn hao hết, trong khoảng thời gian ngắn đó lấy gì mà cứu những đồng môn kia.

Thế nhưng mà Lý chưởng quỹ này còn nói, hàng hóa ở đây thay đổi rất nhanh. Bây giờ là hàng mới, nói không chừng qua mười ngày nửa tháng nữa lại đổi một nhóm hàng mới.

Nếu nhưu thực sự đợi đến lúc đồng môn bị bán ra ngoài, dùng phương thức giao dịch như bọn họ, rất khó mà tìm được từng người trở về.

Dù sao loại luật lệ biến thái này, cho dù ngươi tra thế nào, cũng không tra ra được manh mối gì.

Bán ai, bán cho ai, bán tới đâu, căn bản không có cách nào tra ra. Không có tên tuổi, không có bất kỳ đặc thù nào về tướng mạo, cũng không có bất kỳ manh mối gì.

Không thể không nói cái luật lệ này vô cùng buồn ôn, nhưng ở trình độ nhất định mà nói, lại bảo hộ lợi ích của những gian thương này, cam đoan cho sự an toàn của bọn họ.

Ngay cả bản thân hàng hóa sau khi khôi phục tự do, thực lực bỗng nhiên tăng mạnh, chỉ sợ cũng không tìm thấy đối tượng báo thù.

Đổi tay đi đổi tay lại, ai biết cuối cùng là kẻ nào? Là ai đem bọn họ bán trao tay.

Trong lúc nhất thời Giang Trần có chút do dự, không mua nhóm người này, vạn nhất đồng môn có ở bên trong, hắn bỏ qua đi cơ hội lần này, tuyệt đối sẽ không có cơ hội nào nữa.

Nếu như mua, một hai ngàn người này, tài lực hắn cho dù hùng hậu hơn nữa cũng chưa chắc mua được hết. Hơn nữa người ta chưa hẳn đã bán toàn bộ cho ngươi.

Mà tài lực của hắn chưa chắc cũng đã đủ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Trần thầm quyết định, hắn lập tức hỏi:

- Lý chưởng quỹ, nếu như ta mua ngàn người này thì giá bao nhiêu?

- Cái gì?

Lý chưởng quỹ sửng sốt, nói:

- Cái... Mua hết?

Giang Trần thấy phản ứng của hắn khoa trương như vậy, cũng sờ sờ chóp mũi, hắn biết rõ mình nói quá mức khoa trương. Nhưng mà chuyện cho tới nước này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.

- Đúng vậy, chẳng lẽ không cho mua hết?

Lý chưởng quỹ cười khổ nói:

- Khách quý, tốt nhất ngươi nên nhìn qua giá bán bọn họ... Hơn nữa chúng ta làm thứ này cũng có luật lệ của mình, một lần nhiều lắm chỉ mua năm mươi người. Nếu nhiều, ảnh hưởng quá lớn, tuyệt đối không cho phép có chuyện này xảy ra. Năm mươi là điểm mấu chốt cao nhất.

Giang Trần tùy tiện nhìn vài lần, khi nhìn thấy cái giá giật mình kia, Giang Trần không nhịn được mà co giật một cái, thân thể cảm thấy không thoải mái.

Cấp bậc Nguyên Cảnh, hai mươi vạn tới một trăm vạn Thánh linh thạch.

Cấp bậc Thánh Cảnh, hai trăm vạn tới một ngàn vạn Thánh linh thạch.

Nếu tính bình quân, mỗi một nô lệ ít nhất có giá hai ba trăm vạn Thánh linh thạch. Mà trong đó tổng cộng có hơn ngàn người.

Số lượng này cho dù Giang Trần có nhiều tiền cũng còn kém xa mới đủ.

Lại nói lần trước hắn càn quét hai ba ngàn truy binh kia, quả thực không thu được không ít thứ. Thế nhưng mà trên người những người kia cũng chỉ mang theo một ít linh thạch thường dùng, dù sao cũng không phải toàn bộ gia sản của những người này.

Số linh thạch mà hắn càn quét được, đổi thành Thánh linh thạch cũng có vài ức.

Mà một hai ngàn nô lệ này, tổng số ước chừng hai ba mươi ức. Số lượng này quả thực là cái giá trên trời.

Đừng nói là Giang Trần hắn không đủ tiền, coi như là Vi gia, một gia tộc thượng đẳng trong Lưu Ly vương thành thoáng cái cũng chưa chắc có thể điều động ra nhiều Thánh linh thạc được như vậy.

Vi gia nhất định là cầm ra được, nhưng mà trong lúc cấp thiết, muốn bọn họ thoáng cái lấy ra, cũng phải cố hết sức.

Số lượng này chỉ sợ cũng có thế lực cấp bậc đại biệt mới có thể nhẹ nhõm lấy ra, và không đến mức nguyên khí đại thưowng.

- Vi Kiệt không phải nói Vạn Khôi các này là sản nghiệp của Ti Khấu thế gia sao? Ti Khấu thế gia này có tiền như vậy sao?

Trong lòng Giang Trần cũng âm thầm khiếp sợ.

Nhưng mà hắn cũng biết, tuy rằng nhìn qua lợi nhuận kếch xù. Những hàng hóa này tổng cộng có giá hai ba mươi ức, thế nhưng có lẽ lợi nhuận nhiều lắm chỉ được một phần mười.

Những lợi nhuận kếch xù này nhiều lắm chỉ có ba bốn thành tới tay Ti Khấu thế gia, nhất định còn có rất nhiều thứ phải khơi thông.

Nếu không, ở trong ngành buôn bán nô lệ tràn ngập nguy hiểm này không thể nào sống thỏa mái dược như vậy.

Vấn đề hiện tại là cho dù hắn có nhiều tiền như vậy người ta cũng không bán cho hắn.

Lý chưởng quỹ này nói rất rõ ràng, một lần chỉ có thể bán cho ngươi năm mươi nô lệ, nhiều hơn cũng không được.

Giang Trần rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao đối phương nghe thấy có người hỏi mua hết sẽ có vẻ mặt kinh ngạc như vậy. Biểu hiện giống như có một người nói một câu ngu xuẩn trước mặt ngươi vậy.

- Lý chưởng quỹ, luật lệ này của các ngươi lại là luật chết à. Hạn mức cao nhất năm mươi người này là ai đặt ra? Chẳng lẽ người khác có tiền cũng không thể mua người?

Lý chưởng quỹ cười khổ nói:

- Khách quý nhất định là từ nơi khác tới Lưu Ly vương thành chúng ta. Chuyện buôn bán nô lệ vốn cũng không phải sinh ý ngoài sáng gì. Nói thực, bản thân chẳng khác nào là dẫm lên lưỡi kiếm. Nếu như một lần thu mua quá nhiều, chỉ sợ sẽ rung chuyển tới cục diện. Ngươi thu mua mấy ngàn người, những người này một khi đạt được tự do, sẽ ảnh hưởng bao nhiêu tới Lưu Ly vương thành? Sẽ tạo thành bao nhiêu tai họa ngầm? Nói không dễ nghe một chút, vạn nhất có người cố ý quấy rối, thoáng cái mua ngàn nô lệ, sẽ tạo thành bao nhiêu phiền phức cho Lưu Ly vương thành?

- Nói như vậy, hôm nay ta có tiền cũng không tiêu được?

Giang Trần cực kỳ phiền muộn.

- Khách quý, ngại quá. Ngài có thể chiếu theo luật của chúng ta, mỗi lần tới mua năm mươi người. Mỗi bảy ngày mua một lần. Đây đã là cực hạng.

Lý chưởng quỹ đã làm chuyện này vài thập niên, còn chưa bao giờ gặp chuyện như ngày hôm nay, mua tất?

Một hai ngàn người, mua hết? Ngươi thực sự có tài lực như vậy sao?

Lý chưởng quỹ rốt cuộc cũng là người từng trải, tuy rằng trong lòng cảm thấy buồn cười, cảm thấy đối phương không phải là người thường. Thế nhưng trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì.

Giang Trần bất đắc dĩ trao đổi ánh mắt với Hoàng Nhi, đều nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

- Hoàng Nhi cô nương, không thể không nói, bọn họ đang bức ta ăn cướp a.

Giang Trần dùng thần thức truyền âm.

Hoàng Nhi cười nhạt một tiếng, nói:

- Vậy thì đoạt thôi.

KHông biết tại sao, loại chuyện cướp bóc này trong mắt Hoàng Nhi vốn là một hành vi cường đạo không chấp nhận nổi, thế nhưng lúc này từ trong miệng Giang Trần nói ra, lại có một cảm giác kỳ diệu tới như vậy.

Có thể cùng làm loại chuyện này với người mà mình thưởng thức, Hoàng Nhi có cảm giác vô cùng vui sướng trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.