Độc Tôn Tam Giới

Chương 1252: Thế cục đại biến 2



Dư đan sư càng mắng càng hăng:

- Vi Thiên Thông, tên chết nhát nhà ngươi. SỚm biết như vậy lão tử đã theo như kế hoạch xử lý. Hợp tác với tên chết nhát nhà ngươi, lão tử coi như xui.

Nói xong ánh mắt Dư đan sư hung ác nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Họ Chân kia, lão tử mặc kệ ngươi là Đan Vương từ nơi nào xuất hiện, thức thời thì mau chóng đem giải dược ra. Nếu không, cho dù Lưu LY vương thành này vô cùng to lớn cũng không có chốn cho ngươi dung thân đâu.

Cái gì? Giải dược?

Mọi người lúc này cũng đã nghe ra được một tầng ý tứ khác. Dư đan sư này không ngờ đã trúng độc của Chân Đan Vương? Trong lúc bất tri bất giác đã bị trúng?

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy rA?

Ngay cả Vi Thiên Tiếu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tình tiết biến hóa quá là nhanh, nhanh vô cùng, khiến cho bọn họ phập phồng.

Cục diện khi trước rõ ràng là Dư đan sư vô cùng nhẹ nhõm, bộ dáng thoải mái không thôi. Mà Chân Đan Vương kia lại ngồi xếp bằng, cơ hồ không có động tĩnh nào, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã trúng độc mà mất mạng.

Tại sao bỗng nhiên cốt truyện lại xoay ngoắt một trăm tám mươi độ?

Đến cuối cùng, không ngờ là Dư đan sư trúng độc, giống như là nổi điên, mà Chân Đan Vương lúc trước không có động tĩnh gì lúc này lại không ảnh hưởng một chút nào, hơn nữa còn vô cùng thoải mái ngủ một giấc.

Cho tới bây giờ, cho dù là người có phản ứng chậm chạp cũng có thể nhìn ra được, thủ đoạn của Dư đan sư này còn kém xa Chân Đan Vương.

Cái gì mà Đan Vương tứ cấp, quả thực chính là lừa bịp lấy tiếng. Nào có Đan Vương tứ cấp yếu như vậy?

Mọi người nào đâu biết rằng, DƯ đan sư này căn bản không phải là lừa bịp lấy tiếng, mà đối thủ mà hắn gặp phải thực sự quá đáng sợ. Căn bản là tồn tại viễn siêu Đan Vương nhị cấp. Thậm chí là Đan Vương cao cấp ở phương diện đan dược cũng chưa chắc có thể thắng được "Chân Đan Vương" này.

Trong lúc nhất thời trong lòng Vi Kiệt cực kỳ vui vẻ, hắn và phụ thân Vi Thiên Tiếu nhìn nhau cười, đều có thể nhìn thấy được vẻ vui mừng trong mắt đối phương.

Lần đánh bạc này, tiền cược đặt trên người Giang Trần, coi như đã đặt đúng.

Vi Thiên Thông nhíu mày nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Chân Đan VƯơng, chỉ là thi đấu luận bàn mà thôi, ngươi may mắn thắng một ván, đem giải dược giao ra đây đi.

- Đúng vậy, ngươi có bản lĩnh đánh cuộc ván thứ hai hay không?

Vi Tú cũng hát đệm.

Giang Trần nở nụ cười khinh miệt, đôi phụ tử này quả thực đủ ngây thơ, giao ra giải dược sao? Làm sao có thể?

- Nhị vị đã là người ngoại đạo, đừng nói là người thường. Thi đấu giữa độc sư với nhau, thắng thua đều là tranh giành tính mạng. Nếu như là Dư đan sư do các ngươi mời thắng ta, ta tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin thương xót.

Giang Trần lạnh nhạt cười, biểu lộ kiên quyết vô cùng.

MUốn giải dược? Không có cửa đâu.

Dư đan sư nghe vậy hất cánh tay Vi Thiên Thông:

- Vi Thiên Thông, ngươi còn lo lắng cái gì? Mau bắt tiểu tử này lại, cưỡng chế lấy giải dược của hắn. Nếu như ta bỏ mình, ngươi cũng biết hậu quả rồi đó.

Vi Thiên Thông bị Dư đan sư uy hiếp trước mặt, hắn hừ lạnh một tiếng, chỉ là lại vô cùng khó xử. Dư đan sư này quả thực là kẻ mà Vương Đình đại phiệt phái tới nằm vùng bên này.

Vi Thiên Thông muốn soán vị, không có chống đỡ cường đại, cũng khó có thể thành công. Cho nên hắn muốn mượn cơ hội này đầu nhập vào dưới trướng Vương Đình đại phiệt.

Hắn cho rằng, Bàn Long đại phiệt mà Vi gia dựa vào không bao nhiêu lâu nữa sẽ không còn huy hoàng, vị trí đệ nhất đại phiệt sớm muộn gì cũng bị Vương Đình đại phiệt thay thế.

Nếu như hắn đạt được vị trí gia chủ Vi gia. Quay đầu gia nhập dưới trướng Vương Đình đại phiệt thì coi như một hòn đá ném hai con chim.

CHo nên hắn mới hợp tác với Dư đan sư này, làm ra rất nhiều bố trí. Thế nhưng hắn lại không thể ngờ rằng, trong một ván thi đấu nho nhỏ Dư đan sư này lại sắp mất mạng.

Đây không thể nghi ngờ là việc khiến cho tất cả bố trí của hắn bị phá vỡ.

Phải biết rằng, thứ mà hắn dùng để uy hiếp Trác lão và Phong lão cũng chỉ có DƯ đan sư này mới có thể giải quyết được.

Nếu như Dư đan sư vừa chết, nhị lão này không trở mặt với hắn mới là lạ, khi đó làm sao còn có thể ủng hộ hắn?

Trong lúc nhất thời trong mắt Vi Thiên Thông hiện lên vẻ hung hãn, bổ nhào về phía Giang Trần.

Vi Thiên Tiếu đã sớm có chuẩn bị, cơ hồ ngay khi thân thể Vi Thiên Thông di chuyển, trong nháy mắt Vi Thiên Tiếu vung tay lên, mạnh mẽ ngăn cản bước tiến của Vi Thiên Thông.

Tuy rằng thực lực của Vi Thiên Thông không tệ, thế nhưng so với gia chủ Vi Thiên Tiếu mà nói, vẫn còn chênh lệch không nhỏ.

Tuy rằng năng lực khống chế gia tộc của Vi Thiên Tiếu không phải đặc biệt mạnh, thế nhưng năm đó hắn có thể nên làm gia chủ Vi gia, quả thực là dựa vào thiên phú và tiềm lực võ đạo cường đại.

Hiện tại, Vi Thiên Tiếu đã là Hoàng cảnh bát trọng, thực lực trong Vi gia hoàn toàn xứng đáng là người đệ nhất, thậm chí trong tất cả các gia chủ của thế gia cửu cấp trong Lưu Ly vương thành này, hắn cũng là tồn tại trong top ba.

Vi Thiên Thông mấy lần liên tục ra tay đều bị Vi Thiên Tiếu nhẹ nhõm ngăn lại.

- Gia chủ, ngươi có ý gì vậy?

Vi Thiên Thông nhíu mày nói.

Vi Thiên Tiếu lạnh lùng cuời:

- Ta còn phải mốn hỏi ngươi có ý gì? Trong lúc đan sư thi đấu với nhau, ngươi chen ngang vào làm gì?

Gia chủ cuối cùng vẫn là gia chủ, một khi tức giận cũng có uy của gia chủ.

Vi Thiên Thông cả giận nói:

- Hắn đã thắng, nên tới điểm thì dừng, vì sao lại không giao ra giải dược? Chẳng lẽ chỉ đánh cược một hồi, mà ngay cả tính mạng của người ta cũng không bỏ qua?

- Thua không chấp nhận nổi thì đừng đánh cuộc, cũng không phải Chân Đan Vương đề nghị đặt cuộc. Nếu như ta nhớ không nhầm là ngươi mời Dư đan sư này chủ động đặt cược a.

Vi Thiên Tiếu cười nói, ngữ khí lạnh nhạt.

Tình cách của hắn gần đây không phải là cậy mạnh, thế nhưng chuyện tới nước này cũng đã gần tới lúc vạch mặt, thậm chí vừa rồi Dư đan sư kia cũng đã trở mặt với Vi Thiên Thông, nói lời độc ác muốn độc chết toàn bộ người Vi gia.

Chuyện phát triển tới bước này, làm sao có thể hòa khí mà để cho xong việc như vậy được?

Vi Thiên Thông nghiến răng nghiến lợi, quăng ánh mắt về phía Phong lão và Trác lão:

- Nhị vị tộc lão, Vi Thiên Tiếu ỷ vào thân phận gia chủ, định cả vú lấp miệng em. Nhị vị là tiền bối trong tộc, phải nói vài lời công đạo đó chứ?

Tới nước này Vi Thiên Thông nhất định phải điều động mọi người đồng thời nhằm vào Vi Thiên Tiếu, nếu không thế cục đối với hắn mà nói sẽ rất bất lợi.

Trác lão cười nhạt một tiếng:

- Đánh cuộc dường như không có gì là không ổn, ngươi muốn để cho chúng ta nói vài lời công đạo? Nếu muốn nói lời công đạo lão phu chỉ có sáu chữ.

- Cái gì?

Vi Thiên Thông sững sờ.

- Không tìm đường chết sẽ không chết.

Ngữ khí của Trác lão vô cùng lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.