Độc Tôn Tam Giới

Chương 1270: Vẽ mặt và phản vẽ mặt 2



Trong lúc nhất thời Cơ Tam công tử gần đây quyết đoán, cơ trí lúc này lại có chút do dự.

Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử do dự, lạnh nhạt truyền âm:

- Cơ Tam công tử, nếu như ngay cả thuộc hạ trung thành nhất mà ngươi cũng không tin, vậy thì một ngày nào đó Bàn Long đại phiệt bị Vương Đình đại phiệt thay thế cũng là chuyện đáng đời. Đường đường là đệ tử của đệ nhất đại phiệt - Bàn Long đại phiệt mà còn sợ chúng ta lừa gạt ngươi hay sao?

Cơ Tam công tử nghe vậy nhíu mày, trong lòng đã có quyết định.

Mà lúc này thanh âm của Vương Đằng lần nữa vang lên:

- Ha ha, không thể tưởng tượng được, Cơ Tam công tử xưa nay hào phóng cũng có lúc rụt vòi lại. Cơ lão tam, nếu như thiếu tiền thì cứ nói với huynh đệ một tiếng. Cho ngươi mượn năm ba ngàn vạn cũng là chuyện không thành vấn đề.

Cơ Tam công tử đột nhiên cười dài một tiếng, nhưng mà hắn không thèm nhìn Vương Đằng, ánh mắt nhìn thẳng về phía thiếu chủ Liên Sơn trai, nói:

- Vừa rồi bọn chúng ra bao nhiêu?

Thiếu chủ Liên Sơn trai cười nói:

- Một ức hai ngàn vạn.

Cơ Tam công tử vỗ đùi:

- Tốt, vậy thì để cho bọn họ đi. Để cho bọn họ trả tiền nhận hàng ngay tại chỗ. Đừng chơi xấu, bằng không bổn công tử sẽ hoài nghi bọn chúng có giao hảo với phòng đấu giá các ngươi. Cố ý nâng giá, nhiễu loạn hội đấu giá.

Biến cố bực này quả thực đến quá mức đột nhiên.

Theo lời này, Cơ Tam công tử buông tha? Hơn nữa nhìn biểu lộ nhẹ nhàng tiêu sái của hắn như vậy, hoàn toàn không có cảm giác nghiến răng nghiến lợi vì cạnh tranh thất bại a.

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người có mặt ở nơi này đều không rõ.

Đây rốt cuộc là Cơ Tam công tử đùa giỡn người Vương Đình đại phiệt, hay là người Vương Đình đại phiệt hợp lại chơi Cơ Tam công tử? Tại sao nội dung cốt truyện càng ngày càng không nhìn thấu như vậy nha?

Ngay cả thiếu chủ Liên Sơn trai nhìn thấy Cơ Tam công tử buông tha cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Nhưng cái giá này hắn cũng vô cùng hài lòng. Quả thực là siêu cấp thỏa mãn.

Thế nhưng mà bên Ti Khấu Nam kia lại há hốc mồm.

Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Cơ Tam công tử này lại đột nhiên buông tha. Phải biết rằng điểm mấu chốt của bọn họ là vọt tới hai ức rồi buông tay a.

Dùng sự lý giải của bọn họ về Cơ Tam công tử, hai ức, Cơ Tam công tử tuyệt đối có thể ra được.

Thế nhưng mà lúc này vừa mới tới một ức hai ngàn vạn, Cơ Tam công tử đã rút lui như vậy? Đây cũng không giống như phong cách của Cơ Tam công tử a. Chẳng lẽ Cơ Tam công tử này không muốn lấy Vạn Thọ đan đi kéo dài tuổi thọ cho phiệt chủ Bàn Long đại phiệt?

Trong lúc nhất thời đừng nói là Ti Khấu Nam, coi như là Vương Đằng cũng kinh ngạc không thôi. Cơ Tam công tử bỗng nhiên rút lui, hoàn toàn quấy rối bố cục của hắn.

Lúc này Cơ Tam công tử được lý không buông tha người, hắn cười nhạt nói:

- Sao nào? Vừa rồi tiểu tử kia kêu giá hăng say như vậy. Hiện tại muốn trốn tránh sao? Ngươi muốn đánh vào mặt mũi của Liên Sơn trai sao?

Đấu giá tại chỗ, giao dịch tại chỗ, đây là quy tắc đấu giá hội của Liên Sơn trai.

Ti Khấu Nam thực sự đứng ngồi không yên, hắn cũng không có mang nhiều tiền như vậy a. Hơn nữa tiêu nhiều như vậy chỉ để mua ba khỏa Vạn Thọ đan. Ti Khấu thế gia hắn có tiền, thế nhưng cũng không thể tiêu như vậy. Huống chi lần trước Vạn Khôi các của Ti Khấu thế gia bị đoạt, phương diện tài chính cũng xuất hiện chút khó khăn.

Nếu như lại vung tay mất một ức hai ngàn vạn, vậy đối với Ti Khấu thế gia của hắn mà nói, chẳng khác nào đã rét vì tuyết mà còn lạnh vì sương.

Trong lúc nhất thời Ti Khấu Nam vẻ mặt đau khổ, phát tín hiệu cầu cứu về phía Vương Đằng.

Vương Đằng cũng xanh mặt, tính toán của hắn đã thất bại cho nên tự nhiên hắn vô cùng khó chịu. Hắn cười lạnh nhìn qua Cơ Tam công tử:

- Cơ lão tam, xem ra ngươi thờ ơ với chuyện phiệt chủ của các ngươi a. Một ức hai ngàn vạn cũng không dám thêm.

Trong thanh âm của Vương Đằng tràn ngập vẻ không cam lòng.

Cơ Tam công tử lại khoan thai cười nói:

- Tiểu tử Vương Đằng, Cơ mỗ đã sớm biết ngươi sẽ dùng chút tiểu xảo đó, vừa rồi kêu giá với ngươi chỉ bất quá là trêu chọc ngươi một chút mà thôi. Vạn Thọ đan gì đó, Bàn Long đại phiệt chúng ta đã sướm có. Không cần phải ở nơi này tiêu tốn nhiều như vậy. Vương Đình đại phiệt các ngươi nghe nói những năm này phát tài, lòng dạ hiểm độc, cho nên ta thấy kẻ coi tiền như rác đổi lại là các ngươi sẽ vô cùng phù hợp. Ha ha...

Cơ Tam công tử đã rút lui, lúc này muốn giả vờ tiêu sái cũng đã thành công.

Những lời này vang lên, tức thì cả hội đấu giá xôn xao.

Giữa các đệ tử đại phiệt quả nhiên không ưa gì nhau a. Ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy là Vương Đằng trêu đùa Cơ Tam công tử, giống như dùng mồi câu dụ Cơ Tam công tử cắn câu.

Thế nhưng không ngờ rằng người chính thức câu cá là Cơ Tam công tử, mà đám người Vương Đằng lại bị mắc vào lưỡi câu của Cơ Tam công tử.

Tiết mục đặc sắc như vậy quả thực vô cùng hoàn mỹ.

Vương Đằng ngây ngốc, triệt để ngây ngốc.

Hắn rất hoài nghi những lời này của Cơ Tam công tử liệu có phải là thật hay không. Thế nhưng mà cho dù Cơ Tam công tử nói xạo, như thế thì sao?

Ít nhất, giá tiền hiện tại là do Vương Đằng hắn trả.

Tuy rằng Vạn Thọ đan này là do Vương Đình đại phiệt hắn âm thầm cung cấp, thế nhưng mà hắn cũng không thể công khai nói thu hồi Vạn Thọ đan a.

Nếu như nói ra, Vương Đình đại phiệt hắn không bị người ta phun nước miếng chết mới là lạ.

Vật mà bản thân lấy ra đấu giá, mình lại ở đây nâng giá một cách ác ý, đây không phải là gian thương thì là cái gì?

Nếu như để lại một ấn tượng không tốt tỏng lòng mọi người, Vạn Thọ đan của nhà hắn còn chưa lấy ra đã bị mọi người gán cho cái danh hiệu gian thương.

Hơn nữa, hôm nay nếu như hắn không hoàn thành giao dịch, hiển nhiên Cơ Tam công tử sẽ không đồng ý.

Sắc mặt Vương Đằng trắng bệch, không làm sao được, vẫn phải đi gom góp. Cũng may tài lực Vương Đằng hùng hậu, mấy người gom góp một chút, một ức hai ngàn vạn cuối cùng cũng gom góp đủ, không có làm mặt mũi mất hết.

Trong lòng Vương Đằng nhỏ máu, một ức hai ngàn vạn này mặc dù đại bộ phận còn có thể trở lại trong tay hắn. Thế nhưng Liên Sơn trai với tư cách là người đấu giá, có thể thu lại hai thành.

Vốn, tỉ lệ thu phí của Liên Sơn trai chỉ là một thành. Thế nhưng mà khi Vương Đằng đem ba khỏa Vạn Thọ đan này ra, vì không muốn bạo lộ bản thân Vương Đình đại phiệt cho nên không có cung cấp danh tự chân thật, mà lựa chọn kín đáo đấu giá.

Cho nên mới ủy thác người không rõ thân phận mang tới nhờ đấu giá. Bởi vì thân phận người ủy thác không rõ, cho nên bên đấu giá cũng sẽ gánh chịu một ít nguy hiểm.

Cho nên nếu như vậy thì tỷ lệ thoáng cái tăng lên gấp đôi, từ một thành nâng lên thành hai thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.