Độc Tôn Tam Giới

Chương 1335: Người xâm nhập 2



- Chân Đan Vương, Trương mỗ vô năng, quấy rầy Chân Đan Vương thanh tu.

Giang Trần có chút áy náy nói:

- Trương thống lĩnh, ta tới chậm một bước. Hại mấy huynh đệ của ngươi chết thảm.

Nghe lời này, tuy rằng trong lòng Trương thống lĩnh thương tâm, thế nhưng trong lòng lại có cảm giác ấm áp, kích động.

Mà bên phía hán tử một mắt kia, đám người này dùng ánh mắt cổ quái đánh giá Giang Trần. Chính xác hơn là đang đánh giá Hoàng Nhi bên người ht.

Cả đám đều nhìn chăm chú, trong mắt toát lên vẻ điên cuồng, cực kỳ hèn mọn, dâm ô.

Giờ phút này tuy rằng Hoàng Nhi đã làm thủ thuật che dấu một ít dugn mạo vốn có của nàng, thế nhưng dung mạo tuyệt đại phong hoa của nàng, cho dù đã làm qua một chút thủ thuật, thế nhưng tuyệt đối vẫn sáng chói vô cùng.

- Hồng lão đại, chính là tiểu cô nương này.

- Hắc hắc, cũng biết chúng ta đi vào tìm mà tự động đi ra. Hồng lão đại, lúc này cũng là lúc chúng ta nên lập công trước mặt Thiếu phiệt chủ a.

- Chậc chậc, một tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp như vậy trong Lưu Ly vương thành chúng ta quả thực hiếm thấy. Đây là tiểu mỹ nhân từ nơi nào xuất hiện a?

- Quả thực là như vậy, khí chất này, tư thái này, tướng mạo này quả thực là tuyệt luân. Những nữ nhân bên người Thiếu phiệt chủ so với tiểu ny tử này quả thực không thể nào so sánh nổi.

- Hồng lão đại, động thủ đi.

Đám người kia không chút kiêng nể gì, trong miệng nói lời dâm ô, giống như đám người Trương thống lĩnh còn có Giang Trần đều là người chết vậy. Trong lời nói hoàn toàn coi thường sự tồn tại của bọn họ.

Hoàng Nhi từ nhỏ sống ở Vạn Uyên đảo, tuy rằng vừa mới ra đời đã bị chỉ định là lô đỉnh luyện công của người khác. Thế nhưng trong gia tộc chung quy vẫn có thân phận tiểu thư. Đám người lưu manh bình thường quả thực không dám làm càn trước mặt nàng.

Đi theo Thuấn lão từ nam ra bắc, nàng vẫn luôn khép mình ít lộ diện. Cũng chưa từng bao giờ gặp những lời nói dâm ô, ánh mắt vô lễ như ngày hôm nay.

Hiện tại nghe thấy mấy tên ác tặc này vừa mới mở miệng đã nói lời dâm ô, cực kỳ bất kính như vậy. Cho dù tính tình nàng tốt, không màng danh lợi, thế nhưng trong lúc nhất thời cũng có chút giận dữ.

Lúc trước mặc dù có tin đồn như vậy, tính tình nàng có tốt cũng chưa chắc đã chấp nhặt với đám súc sinh thô lỗ này.

Thế nhưng mà hiện tại tâm linh tương thông với Giang Trần, hai người đã biểu đạt tình ý. Ở trước mặt nam tử mà nàng thương mến lại bị người ta nói như vậy, Hoàng Nhi sao có thể không tức giận được chứ.

Giang Trần nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay thon dài trắng nõn của Hoàng Nhi, nói:

- Không nên giận dữ, để ta tới xử lý.

Nói xong hắn nhìn Hoàng Nhi bằng ánh mắt an ủi.

Ánh mắt kiên định này giống như là mặt trời ban trưa, khiến cho tâm tình Hoàng Nhi thoáng cái lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Tốt.

Vốn Hoàng Nhi không phải là người nhu nhược, cũng không phải là nữ nhân thích dựa vào người khác. Thế nhưng mà trước mặt nam tử mà nàng thương, nàng lại cam tâm tình nguyện giống như chú chim non nép vào người Giang Trần.

Nàng cũng biết Giang Trần sợ nàng tức giận ảnh hưởng tới thần thức, dẫn phát ra Bách Thế đồng tâm chú, khi đó sẽ không tốt.

- Tiểu tử, buông tiểu cô nương kia ra, thức thời thì cút nhanh.

- Tiểu nữu, tiểu tử này không đẹp trai là bao, xem ra cũng không có địa vị gì. Ngươi đi theo hắn không phải rất thiệt thòi sao? Không bằng để cho ta mang ngươi trở về với Thiếu phiệt chủ của chúng ta. Vinh hoa phú quý có mười đời ngươi cũng không hưởng thụ được hết a.

- CHậc chậc, ta có thể nói đây là bãi hoa nhài cắm trên bãi phân trâu được không?

L:ại có một gia hỏa nhìn chằm chằm vào Giang Trần, nở nụ cười châm chọc.

Trong lòng Giang Trần đã sớm coi những người này là người chết, cho nên hắn chẳng những không giận mà ngược lại còn lạnh nhạt hỏi:

- Nói như vậy các ngươi đuổi bắt linh thú là giả? Truy đuổi chúng ta mới là thật?

Giờ phút này Hồng lão đại kia cũng không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, ánh mắt hung hãn, thô bạo gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:

- Tiểu tử, vừa rồi là ngươi giở trò sao?

- Trả lời vấn đề của ta trước.

Ngữ khí Giang Trần lạnh lẽo.

Hồng lão đại kia không sợ một chút nào, còn cười lớn, nói:

- Coi như ngươi thông minh. Tiểu tử, ngươi cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem bộ dáng của mình đi? Ngươi có tài đức gì mà có thể xứng đôi với tiểu cô nương như hoa như ngọc này? Có câu nói thế nào ý nhỉ?

- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội.

Một tùy tùng nghe vậy lập tức đáp.

- Ha ha, đúng vậy, chính là đạo lý đó. Tiểu tử ngươi không có bao nhiêu bổn sự, thoạt nhìn cũng không phải là đệ tử ngang ngược. Lại dám mang theo tiểu mỹ nhân đi du ngoạn giang sơn. Đây là tội của ngươi.

Hồng lão đại nói xong, ánh mắt dâm ta quét qua mặt Hoàng Nhi, không chút kiêng nể gì xem xét, đồng thời còn phát ra tiếng than thở chậc chậc hèn mọn bỉ ổi.

Trương thống lĩnh nhìn thấy hán tử một mắt này hạ lưu, bỉ ổi như vậy giận dữ quát lớn:

- Không được vô lễ, vị này gọi là Chân Đan Vương, là khách quý của phiệt chủ Bàn Long đại phiệt. Mấy người các ngươi mắt chó hay sao? Hay là mù? Ở địa bàn của Bàn Long đại phiệt cũng dám đùa giỡn nữ quyến của khách quý Bàn Long đại phiệt?

- Chậc chậc, họ Trương kia. Hay cho một con chó trung thành và tận tâm a. Đừng có dọa ta, ta rất sợ đó.

Đại hán một mắt kia ra vẻ sợ hãi, điệu bộ kia nhìn qua vô cùng buồn nôn.

Hắn bỗng nhiên cười ha hả:

- Bàn Long đại phiệt? Nghe nói là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành sao? Ha ha, uy phong thật lớn a. Đáng tiếc, sắp tan đàn xẻ nghé. Muốn làm lão Hồng ta sợ sao? Ta phi.

- Bàn Long đại phiệt thì làm sao? Cắn chúng ta sao? Qua năm nay, Bàn Long đại phiệt còn có tồn tại hay không cũng không nhất định. Định hù dọa ai?

- Phượng hoàng rơi lông không bằng gà. Một đại phiệt sắp xong đời cũng dám lấy ra dọa người?

Những người này hiển nhiên không thèm để ý tới Bàn Long đại phiệt, nói lời không chút cố kỵ. Nói tới Bàn Long đại phiệt chẳng những không có một tia tôn trọng nào, ngược lại còn châm chọc khiêu khích.

Trương thống lĩnh tức điên người, hắn không phải là người ở lại khu vực hạch tâm của Lưu Ly vương thành. Ở bên ngoài, hắn đối với đại thế của Lưu Ly vương thành cũng không hiểu lắm.

Nhưng mà hắn cũng biết, Bàn Long đại phiệt tuy rằng là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, đại biểu cho lực lượng quyền uy của Lưu Ly vương thành, không một ai được khiêu khích.

Trương thống lĩnh với tư cách là cấp dưới của Bàn Long đại phiệt, cũng luôn trung thành và tận tâm, hiệu trung vì Bàn Long đại phiệt.

Hiện tại nhìn thấy nhóm người này không thèm để ý tới Bàn Long đại phiệt, dùng sự trugn tâm của Trương thống lĩnh, tự nhiên phải giận tím mặt.

Giang Trần kéo Trương thống lĩnh về sau lưng mình, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua đám người hán tử một mắt, tổng cộng có chín người.

- Nhìn gì vậy? Tiểu tử, hẳn ngươi còn không phục sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.