Độc Tôn Tam Giới

Chương 1458: Bá khí ra tay 2



Quỷ Quật Ngũ Hữu có thể chiếm lấy một khối địa bàn lớn như vậy, những người khác không dám tới gần, khẳng định có tiền vốn bá đạo của bọn hắn.

Không nhất định nói hiện trường bọn hắn là lão Đại, nhưng ít ra nói rõ địa vị của bọn hắn.

Thế nhưng mà, giờ khắc này, một tán tu tuổi trẻ dung mạo không sâu sắc, lại muốn Quỷ Quật Ngũ Hữu xéo đi, còn muốn tiếp thu địa bàn của bọn hắn?

Cái biến cố này, làm cho hiện trường vốn yên tĩnh, thoáng cái trở nên quỷ dị.

Những người xem náo nhiệt kia, trong ánh mắt rõ ràng nhiều ra rất nhiều hả hê.

Hiển nhiên, bọn hắn rất nguyện ý chứng kiến hiện trường có chút đồ vật kích thích. Nhàm chán như vậy chờ đợi, thần kinh mỗi người đều buộc thật chặt.

Nếu như lúc này có thể đến chút kích thích, vật lộn đọ sức, trì hoãn thần kinh của mọi người thoáng một phát, loại náo nhiệt này, mọi người tự nhiên là thích nghe ngóng.

Quỷ Quật Ngũ Hữu vốn là giật mình, lập tức, Độc Nhãn Long kia khặc khặc cười rộ lên, tiếng cười đến một nửa, thần sắc bỗng nhiên lạnh lẽo, ở trong hai bờ môi tà ác kia, nhảy ra một câu:

- Giết bọn chúng đi.

Sát ý như Liệt Hỏa phún dũng mà ra.

Quỷ Quật Ngũ Hữu kinh nghiệm sa trường, phối hợp thành thạo, đều là lão huynh đệ vài chục năm, vừa nghe mệnh lệnh của lão Đại, đều nhịp phát động, từ phương vị khác nhau hung ác phóng tới Giang Trần.

Phanh, phanh, phanh…

Giang Trần hư không đá ba cước, chỉ nghe ba tiếng trầm đục, ba đạo thân ảnh phi tốc phóng qua, giống như trực tiếp vọt tới mũi chân của Giang Trần vậy.

Như là đống cát bị đá trúng, thảm thiết ngã văng ra ngoài.

Liên tục ba cước, để cho người không kịp nhìn.

Còn lại hai người, tu vi so với ba cái khác mạnh hơn một chút. Nhìn thấy đồng bạn bị đá đi nhẹ nhàng như vậy, đều chấn động, tốc độ cùng xu thế thoáng cái yếu bớt.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, vượn cánh tay dãn nhẹ, tay năm tay mười, hư không trảo liên tục, một tay một cái, đã nắm hai người còn lại như là gà con.

- Cút đi.

Cánh tay Giang Trần run lên, như ném đống cát. Hai người kia còn muốn phản kháng thoáng một phát, lại phát hiện toàn thân nhức mỏi, căn bản không thể động đậy.

Thân thể như quả cân, hung hăng nện lên mặt đất.

Phanh, phanh…

Tro bụi văng khắp nơi, lập tức bay lên vô số bụi bậm. Mặt đất nện ra một cái hố to, bụi đất tung bay.

Động tác mau lẹ, Quỷ Quật Ngũ Hữu không ai bì nổi, lại như chó chết bị người đánh bay, răng rơi đầy đất, thật lâu không đứng dậy được.

Một màn quỷ dị này, làm cho những tán tu xem náo nhiệt ở hiện trường kia, ánh mắt mỗi một cái đều phức tạp. Có số ít biểu lộ lạnh nhạt, lúc này ánh mắt nhìn qua Giang Trần, thoáng cái cũng trở nên ngưng trọng.

Hiển nhiên, những người này, đã không dám khinh thị người trẻ tuổi trước mắt kia nữa.

Quỷ Quật Ngũ Hữu càng là chật vật không chịu nổi, dùng bọn hắn hung hãn, nếu như bình thường ăn phải lỗ vốn, tất sẽ tới dốc sức liều mạng.

Nhưng mà bây giờ, Quỷ Quật Ngũ Hữu kêu rên, lại không dám nhìn tới chỗ Giang Trần. Chật vật dắt díu lấy nhau, ngay cả một câu tràng diện cũng không dám nói, ngoan ngoãn trốn đến nơi hẻo lánh. Ánh mắt tràn đầy sợ hãi cùng kiêng kị, nào còn dám mạnh miệng?

Bọn hắn đều không phải người ngu, tự nhiên biết rõ, lúc này là đá trúng thiết bản.

Trước kia Quỷ Quật Ngũ Hữu là một bộ ác nhân, làm cho tán tu đối với bọn họ nhượng bộ lui binh, đứng xa mà trông.

Hôm nay, Giang Trần so với bọn hắn càng hung hãn, càng bá đạo, lực uy hiếp cho hiện trường, dĩ nhiên là đừng nói nữa.

Rất nhiều tán tu nhìn Giang Trần, ánh mắt đều trở nên sợ hãi. Mặc dù nhìn, cũng là vụng trộm dùng ánh mắt dò xét, sợ ánh mắt của mình làm cường giả tuổi trẻ hung hãn kia khó chịu.

Giang Trần thật không có bởi vì thu thập Quỷ Quật Ngũ Hữu, liền không ai bì nổi. Mà sắc mặt bình tĩnh mời Hoàng Nhi đến, ngồi ở trong địa bàn vốn là của Quỷ Quật Ngũ Hữu.

Không thể không nói, Quỷ Quật Ngũ Hữu chiếm lấy địa bàn còn không nhỏ, bởi vậy, Giang Trần ngược lại cảm thấy không tệ, làm cho hắn có đầy đủ không gian, không đến mức có người khác tới quấy rầy.

Ngồi ở chỗ nầy, cách cửa vào cấm chế cũng không quá đáng là một hai ngàn mét, dùng thần thức của Giang Trần, đã có thể rõ ràng quan sát lỗ hổng của cấm chế rồi.

Giang Trần nhìn một lát, rốt cục phát hiện lỗ hổng của cấm chế ở phương nào. Cái lỗ hổng kia chợt liếc nhìn, là không có nửa điểm bất đồng.

Nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện, chỗ lỗ hổng kia, tốc độ chảy của Linh lực cấm chế, là hơi chậm một chút.

Cái này rất giống một sợi dây xích, trong đó có một mắc xích không quá thông thuận. Làm cho thời điểm Linh lực đến khâu kia, cũng chậm lại nửa nhịp.

Nhìn một hồi, nội tâm Giang Trần đại khái đã tìm ra một chút quy luật, chiếu tốc độ như vậy suy tính, cấm chế này muốn xuất hiện lỗ hổng đủ để cho người đi vào, ít nhất còn cần một hai ngày thời gian.

Xem hết cấm chế, Giang Trần tĩnh hạ tâm lai, lại quan sát tình huống chung quanh.

Vốn cho là, Quỷ Quật Ngũ Hữu chiếm cứ địa hình đã không tệ, thế nhưng mà nhìn kỹ, lại phát hiện không phải có chuyện như vậy.

Vị trí này của Quỷ Quật Ngũ Hữu, nhìn như cách cửa vào rất gần, nhưng thực tế, lại là nơi rất nguy hiểm.

Vạn nhất cấm chế xuất hiện tình huống phun trào, vị trí này của Quỷ Quật Ngũ Hữu, tuyệt đối là đứng mũi chịu sào.

Lại nhìn chung quanh một chút, tán tu tán lạc ở các nơi, có ít người vị trí nhìn như xa xôi, nhưng lại càng thêm có lợi. Lỗ hổng vừa mở, chính diện đi vào tất nhiên là phi thường bế tắc.

Chiếm cứ vị trí hai bên cánh, sẽ càng có ưu thế địa lợi.

Giang Trần đại khái nhìn một chút, trong nội tâm liền có một ít so đo.

- Quỷ Quật Ngũ Hữu kêu gào hung, xem ra cũng không phải người đầu óc linh quang gì. Người thông minh chính thức, đều là núp trong bóng tối, bất động thanh sắc, không hiển sơn lộ thủy, tùy thời chuẩn bị giả heo ăn thịt hổ.

Giang Trần hơi dò xét thoáng một phát, trong lòng cũng âm thầm kinh hãi.

Có lẽ so với một ít tán tu bên ngoài, Quỷ Quật Ngũ Hữu vẫn còn có ưu thế tương đối. Nhưng so với những gia hỏa ẩn dấu thực lực, thấp điều để cho người chú ý không đến kia, Quỷ Quật Ngũ Hữu hoàn toàn không thể so, quả thực buồn cười như đồ ngốc.

- Khó trách Quỷ Quật Ngũ Hữu chiếm cứ địa hình này, đều không có người đến cướp đoạt. Một là đối diện cấm chế, là vị trí đứng mũi chịu sào. Thứ hai cũng là vùng mọi người giao tranh, sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Quỷ Quật Ngũ Hữu này lấy chút đầu óc như vậy, vậy mà có thể hỗn đến bây giờ không chết, kia thật không dễ dàng.

Trong nội tâm Giang Trần thầm suy nghĩ, lại không có tính toán đổi địa phương. Mình đã cao điệu đánh Quỷ Quật Ngũ Hữu chạy, ở trong mắt rất nhiều người thông minh, có lẽ mình chỉ là mãng phu cường đại hơn Quỷ Quật Ngũ Hữu một chút a?

Giang Trần không muốn đi uốn nắn ý nghĩ của người khác, người khác xem nhẹ hắn, càng khinh thị hắn, đối với hắn mà nói, ngược lại là càng có lợi.

Nếu như ở đây đều là loại mặt hàng như Quỷ Quật Ngũ Hữu, Giang Trần không cần phải kiêng kị cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.