- Nói như vậy Phi Mã khách điếm có hai lão bản sao?
- Không chỉ có hai, trên thực tế có vài người. Nhưng mà người có sức ảnh hưởng lớn nhất là hai người này. Đổng Thăng đại chưởng quỹ nắm bốn thành. Ngưu chưởng quỹ cũng nắm bốn thành. Hai thành còn lại là do những lão bản khác gom góp lại.
- Thu chấp sự có lẽ cũng có một phần a.
Giang Trần như cười như không nói, hắn nhìn ra được Thu chấp sự vô cùng quan tâm tới sinh ý của Phi Mã khách điếm này. Nếu như không có lợi ích của hắn bên trong, hắn không cần phải khẩn trương, quan tâm tới như vậy.
Tiểu cữu tử của Đại chưởng quỹ ở nơi này hồ đò, nếu như việc không liên quan tới mình, hắn hoàn toàn không phải mở miệng đắc tội với tiểu cữu tử của Đại chưởng quỹ.
- Nhãn lực của bằng hữu thật tốt, nhưng ta không rõ, Ngưu chưởng quỹ và bằng hữu ngươi có quan hệ như thế nào?
Thu chấp sự hiếu kỳ hỏi.
- Không có quan hệ gì.
Giang Trần lắc đầu:
- Nhưng mà nói không chừng qua ngày hôm nay cũng có chút quan hệ nói không chừng.
Lời này khiến cho Thu chấp sự như lọt vào trong sương mù, hắn kinh ngạc nhìn qua Giang Trần, khó hiểu vô cùng.
Đi theo Thu chấp sự, đi hai khắc sau liền tới phủ đệ tư nhân của Nhị chưởng quỹ Ngưu Ngũ Hoa. Xem ra Ngưu Ngũ Hoa này kiếm được không ít tiền.
Phủ đệ tư nhân này được kiến tạo vô cùng to lớn, hết sức phồn hoa, có thể nhìn ra được phủ đệ này đã hao phí rất nhiều tâm huyết quy hoạch, kiến tạo của chủ nhân.
Người Ngưu phủ nhìn thấy Thu chấp sự mang theo một người xa lạ tới, trong lòng có chút đề phòng.
Cái hộp này rất bình thường, cũng không nhìn ra có trò quỷ gì.
Nhưng mà Ngưu thống lĩnh kiến thức rộng rãi, nhìn cử chỉ, khí độ của Giang Trần dường như không quá hợp thói thường với bề ngoài của hắn.
Bình thường nếu như xuất hiện loại tình huống này, chỉ duy nhất có một giải thích, đó là người nọ cố ý giả trang, dịch dung ra như vậy, mà tuyệt đối không phải là người bình thường như bề ngoài.
Tên thống lĩnh này không dám lãnh đạm, tiếp nhận cái hộp, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.
Cuối cùng Ngưu chưởng quỹ chỉ là một chưởng quỹ trong Phi Mã khách điếm, không phải là đại nhân vật đỉnh cấp trong Kim Chung thành, cho nên người Ngưu phủ cũng không quá mức làm cao.
Trong lòng Thu chấp sự cực kỳ hiếu kỳ. Gần đây thế cục Phi Mã khách điếm cũng bấp bênh, khiến cho trong lòng Thu chấp sự cực kỳ phiền não.
Tuy rằng số phần của hắn bên trong rất ít, thế nhưng đối với Thu mỗ hắn mà nói, đây lại là nghề nghiệp cả đời, là hy vọng cả đời hắn.
Cho nên, nếu nói trên phương diện tâm lý, Thu chấp sự cũng đứng ở bên phía Ngưu Ngũ Hoa.
Thế nhưng mà rốt cuộc người trẻ tuổi kia có địa vị gì, mà có thể khiến cho Ngưu chưởng quỹ vội vã, tự mình đi ra nghênh đón như vậy? Hơn nữa trong thanh âm còn tràn ngập vẻ khẩn trương?
Lúc Thu chấp sự đang ngạc nhiên, thân thể mập mạp tròn vo của Ngưu Ngũ Hoa cũng giống như một cái bóng da cuồn cuộn đi tới. Nhìn thấy Giang Trần và Thu chấp sự, Ngưu Ngũ Hoa kia lập tức nói với Giang Trần:
- Khách quý, khách quý à. Không thể tưởng tượng được lúc sinh thời Ngưu mỗ lại có vinh hạnh nhìn thấy đệ tử thế lực Đế cấp. Dám hỏi một câu, ngươi chính là Cơ Tam công tử, thiếu chút nữa chinh phục tấm Lưu Ly bia thứ chín trong truyền thuyết sao?
Giang Trần thiếu chút nữa bị câu hỏi này của hắn mà cười rộ lên. Cơ Tam công tử? Ngưu Ngũ Hoa này lại coi hắn là Cơ Tam công tử.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn đã dịch dung, hơn nữa chỉ sợ trước đây Ngưu Ngũ Hoa chưa từng thấy qua Cơ Tam công tử, cho nên chỉ có thể dựa vào ấn tượng đầu tiên mà xưng hô như vậy.
Giang Trần đang muốn phủ nhận, thế nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy giả mạo Cơ Tam công tử một chút dường như cũng không có gì là không tốt.
Hắn chỉ cười nhạt một tiếng, không có phủ nhận.
Dù sao việc này nếu như sau đó Cơ Tam công tử biết rõ hắn giả mạo Cơ Tam công tử, dùng tính cách của Cơ Tam công tử, chỉ sợ chẳng những không có mất hứng, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
Đệ tử Đế cấp? Cơ Tam công tử?
Thanh danh của Cơ Tam công tử, mấy ngày nay có thể nói là như sấm vang bên tai. Trong địa bàn mà Lưu Ly vương thành thống trị, tên tuổi Cơ Tam công tử gần với Chân thiếu chủ nhất.