Vẫn Thiên tứ nghĩa lúc này rốt cuộc không có cách nào bình tĩnh được nữa. Lâu như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nhóm người này tới đây là vì võ giả Nguyên Cảnh kia sao?
Thế nhưng mà chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, tại sao lại có bối cảnh mạnh như vậy? Xưa nay Vẫn Thiên hội bọn họ tiêu diệt không ít cường giả Hoàng cảnh, cũng không có trêu chọc vào họa lớn a.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, một võ giả Nguyên Cảnh lại là chọc vào tổ ong bò vẽ.
Một võ giả Nguyên Cảnh, nếu như là bình thường, Vẫn Thiên tứ nghĩa bọn họ thậm chí ngay cả quan tâm cũng không thèm. Võ giả Nguyên Cảnh kia nếu như không phải nghe ngóng bí văn của Nguyệt Thần giáo, bọn họ căn bản cũng không cần đích thân đi hỏi qua chuyện này.
Tuy rằng bọn họ hỏi tới chuyện này, thế nhưng mà trong mắt bọn họ, đây cũng không tính là một đại sự. Chỉ là chuyện mà bọn họ hoàn toàn không cho là chuyện lớn, cuối cùng lại mang tới tai họa ngập đầu cho Vẫn Thiên hội bọn họ.
Mấy lần Tùng Thái Viêm muốn mở miệng, đều bị Bắc Cung Minh dùng ánh mắt ngăn lại. Hiển nhiên Bắc Cung Minh lo lắng tính tình táo bạo của Tùng Thái Viêm lại một lần nữa chọc giận đối phương, do đó dẫn tới giết chóc.
Hiện tại bọn họ phải nén giận, phải ẩn nhẫn, đợi viện quân tới.
- Vấn đề tiếp theo.
Lưu Chân dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo qua Vẫn Thiên tứ nghĩa:
- Các ngươi tốt nhất nên trả lời rõ ràng, nếu như trả lời mơ hồ, hoặc là khiến cho ta cảm thấy các ngươi đang nói dối....
Bắc Cung Minh lớn tiếng nói:
- Ngươi cứ hỏi ta. Ta dùng tâm ma thề, mặc kệ ngươi hỏi gì, nhất định sẽ bẩm báo chi tiết, tuyệt đối sẽ không nói điêu. Nếu như nói điêu, ta sẽ bị tâm ma cắn trả chết.
Lời thề Tâm ma khá nặng, không kém hơn Thiên địa thệ ước chút nào.
Lưu Chấn gật gật đầu, hắn đã sớm nghĩ kỹ vấn đề, đang muốn hỏi thì bỗng nhiên nhìn thấy Bắc Cung Minh trao đổi ánh mắt với Tùng Thái Viêm.
- Vấn đề này ta hỏi một mình ng ươi. Ngươi là lão nhị trong Vẫn Thiên tứ nghĩa, ngươi đã từng nghĩ tới soán quyền hay không? Có nghĩ tới vị trí lão đại, có ý nghĩ thay thế hắn trong đầu hay không?
Vấn đề này vô cùng nham hiểm, Giang Trần và Vô Song đại đế nghe vậy đều âm thầm gật đầu. Đối với sự nhanh nhẹn này của Lưu Chấn đề cảm thấy vô cùng thưởng thức.
Vấn đê này nhìn nhưu đơn giản, thế nhưng có thể trực tiếp phân hóa trận doanh đối phương, quấy rối tình cảm huynh đệ giữa bốn người này.
Chỉ cần trong nội bộ sinh ra hiềm khích, vậy chuyện sẽ dễ xử lý.
Nghe được vấn đề của Lưu Chấn, khuôn mặt Bắc Cung Minh thoáng cái cứng đờ. Xưa nay hắn đối với Tùng Thái Viêm quả thực vẫn luôn tin phục.
Thế nhưng mà nói hắn chưa từng có ý niệm làm lão đại trong đầu cũng là giả dối. Dù sao lão nhị và lão đại, khác nhau rất lớn.
Hắn ngẫu hiên cũng có hiện lên ý niệm điên cuồng này trong đầu. Giả thiết nếu như Tùng Thái Viêm không còn, hắn sẽ trở thành lão đại của Vẫn Thiên hội.
Loại chuyện này mặc dù chỉ suy nghĩ một chút trong lòng, nhưng mà thảo luận ở bên ngoài lại là chuyện khác.
Tùng Thái Viêm nghe thấy vấn đề này cũng trợn mắt nhìn qua Bắc Cung Minh. Hiển nhiên vấn đề của Lưu Chấn đánh trúng tâm lý hắn, câu dẫn ra lòng hiếu kỳ của hắn.
Tính cách Tùng Thái Viêm nóng nảy, lòng dạ không sâu. Hắn đối với loại người túc trí đa mưu như Bắc Cung Minh này gần đây không có rời, nhưng ở sâu trong lòng mà nói, lại có chút xem thường, có chút bài xích, thậm chí còn có chút kiêng kỵ.
Bởi vì hắn trừ vũ lực và phách lực có thể áp đảo Bắc Cung Minh ra, phương diện trí óc lại có khoảng cách không nhỏ. Cho nên ngẫu nhiên hắn cũng từng nghĩ qua Bắc Cung Minh có dã tâm soán vị này hay không.
Bắc Cung Minh lúc này kêu khổ không thôi.
Vấn đề này có thể nói là trực tiếp ném hắn vào trong hoàn cảnh xấu hổ, nếu như phủ nhận, hắn lại thực sự có ý niệm này trong đầu. Tuy rằng chỉ là nhất thời, nhưng chưa bao giờ chính thức hành động. Nhưng loại chuyện này làm sao có thể thừa nhận được chứ?
Nếu như thừa nhận. Tuyệt đối sẽ đắc tội với Tùng Thái Viêm tới chết. Từ nay về sau Vẫn Thiên tứ nghĩa tuyệt đối không thể nào chung sống hòa thuận được nữa.
Nếu như không thừa nhận, lời nói lúc trước đã rời miệng. Lời thề tâm ma cũng không phải là thứ có thể tùy tiện vi phạm.
Phải biết rằng, loại chuyện như lời thề Tâm ma, một khi cắn trả, Bắc Cung Minh hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Bắc Cung Minh hỗn loạn, đối với vấn đề này của Lưu Chấn cũng cực kỳ phiền muộn. Hắn rất muốn cự tuyệt trả lời, nhưng mà nếu như từ chối trả lời, chẳng phải chứng minh trong lòng hắn có quỷ? Cũng đắc tội với Tùng Thái Viêm không sai biệt lắm.
Mấu chốt nhất chính là, nếu như hắn cự tuyệt trả lời, đối phương lại có thể tìm cớ giết người.
Lưu Chấn nở nụ cười giả tạo, nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Minh cười nhạt nói:
- Ngươi có thể cự tuyệt trả lời, ta lại giết một người cũng được. Nhưng mà phải ghi nhớ đây là công của ngươi.
- Lão nhị, huynh cứ nói thật đi. Lo lắng điều gì vậy?
Lão tứ của Vẫn Thiên tứ nghĩa tính tình ngay thẳng, là một người bộc trực.
Hắn đối với chuyện soán vị này cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, trong mắt hắn, Vẫn Thiên tứ nghĩa tình thân như thủ túc, lão đại lại lợi hại hơn tất cả mọi người, nghe lão đại đó là chuyện đương nhiên, làm sao có thể soán vị được?
Cho nên hắn chắn chắn rằng Bắc Cung Minh cũng cảm thấy như hắn.
Ánh mắt Tùng Thái Viêm lạnh lẽo, nhìn qua Bắc Cung Minh:
- Đúng vậy, lão nhị, ngươi cứ nói thẳng là được rồi.
Cũng là một câu, thế nhưng cách nói và tâm tình của Tùng Thái Viêm và lão tứ kia lại hoàn toàn bất đồng.
Bắc Cung Minh do dự không thôi. Vẫn không dám giỡn với lời thề tâm ma. Hắn tình nguyện để cho Tùng Thái Viêm mất hứng chứ cũng không muốn mang tính mạng ra mình đi đánh cuộc với lời thề tâm ma.
Hắn lập tức gật đầu:
- Ta thừa nhận, ta có chú ý niệm này trong đầu. Nhưng mà ta chưa bao giờ có hành động. Vũ lực và phách lực của lão đại đều vượt xa ta. Hắn mới chính là lão đại thích hợp của Vẫn Thiên hội.
Lời vừa nói ra, quả nhiên sắc mặt Tùng Thái Viêm phát lạnh.
Lão Tứ kia cũng trợ mắt há hốc mồm kêu lớn:
- Bắc Cung Minh, loại súc sinh lòng người dạ thú như ngươi lại dám có ý niệm này trong đầu sao?
Lão tam kia cũng lắc đầu không thôi, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn về phía Bắc Cung Minh lại thiếu đi một phần phẫn hận, mà nhiều thêm vài phần phức tạp.
Đòng thời ánh mắt lão tam này cũng né tránh, không dám va chạm với Lưu Chấn.
Lưu Chấn vui sướng cười to, vỗ tay cười nói:
- Tốt, tốt. Lần này ta không giết người. Ta nhìn ra được ngươi đều nói thật tâm.
Bắc Cung Minh nghe những lời này lại hoàn toàn không cao hứng nổi. Ánh mắt cũng không dám đối diện với Tùng Thái Viêm. Bởi vì hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được hận ý nồng đậm của Tùng Thái Viêm. Giống như một đám lửa giận, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt cũng khiến cho hắn bị đốt cháy thành tro bụi vậy.