Độc Tôn Tam Giới

Chương 1877: Làm trò hề (2)



Thế nhưng mà Thanh Phượng Đan Vương hỏi, bằng với trực tiếp rút đi bậc thang xuống đài của hắn.

- Ha ha, cái này liên quan đến rất nhiều tri thức chuyên nghiệp, một lát cũng nói không rõ ràng. Nếu Thanh Phượng Đan Vương muốn biết, trở lại Đan Hỏa Thành, chúng ta ngồi cùng một chỗ, cẩn thận tham tường.

Lời này, thì có chút không biết xấu hổ.

Cũng may, Thanh Phượng Đan Vương không có tiếp tục theo đuổi, cười nhạt một tiếng, cũng không có nói cái gì nữa.

Nguyệt Thần Giáo Đại giáo chủ kia thở dài:

- Không thể tưởng được bệnh trạng của Nguyệt Thần Bảo Thụ, lại khó giải quyết đến như vậy. Ngay cả chư vị cũng vô kế khả thi, trên đời này, có ai có thể phá giải a? Ai, nếu chư vị Đan Vương có nhân tuyển gì, xin nhất định phải đề cử một chút.

Kê Lang Đan Vương tính nước tiểu, luôn luôn là lão tử đệ nhất thiên hạ. Hắn mới sẽ không đề cử người khác, cũng không có khả năng đề cử người khác.

Cổ Nguyệt Đan Vương nói:

- Có lẽ, chỉ có thể mời Đan Cực Đại Đế ra tay. Bất quá Đan Cực bệ hạ bế quan nhiều năm, không dễ mời a.

- Có lẽ, loại sự tình này phải chú ý một cái duyên phận a. Chúng ta chắc hẳn vô duyên với Nguyệt Thần Bảo Thụ này?

Thiên Nhai Đan Vương lại là người quan niệm về số mệnh.

Thanh Phượng Đan Vương nghĩ chỉ chốc lát, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:

- Nếu như cần phải để ta đề cử một người, trong lòng lão phu ngược lại là có nhân tuyển. Chỉ là...

- Chỉ là cái gì?

Ngữ khí của Đại giáo chủ bỗng nhiên khẽ động, nghe khẩu khí của Thanh Phượng Đan Vương, tựa hồ người hắn muốn đề cử, cực kỳ rất giỏi?

- Cũng không có gì. Lão phu chỉ là một loại trực giác, nếu như trên đời này thực sự có người có thể phá giải vấn đề này, lão phu cái thứ nhất sẽ nghĩ tới hắn.

- A? Thanh Phượng đạo huynh, ngươi nói là vị Đan Đế tiền bối nào?

Cổ Nguyệt Đan Vương cũng hiếu kỳ.

Thanh Phượng Đan Vương lắc đầu:

- Không phải Đan Đế. Người này khẳng định các ngươi cũng nghe qua. Trước đó vài ngày, tại Đan Hỏa Thành có một lần tiền thưởng lôi đài, cấp bậc ngàn năm nhất ngộ. Trong đó có một tổng lôi chủ, cùng lão phu có chút liên quan. Trình độ của hắn, lại để cho lão phu xem thế là đủ rồi. Nhiệm vụ tám trăm năm của tiền thưởng lôi đài, một mực không người có thể giải, kết quả lại bị hắn nhẹ nhõm giải quyết...

- A? Còn có chuyện như vậy?

Mấy giáo chủ của Nguyệt Thần Giáo cao cao tại thượng, bọn hắn đối với những sự tình thế tục này, ngược lại nghe ngóng không nhiều lắm.

Cổ Nguyệt Đan Vương cũng nghĩ tới:

- Việc này lão phu cũng nghe nói qua, đó là một thiên tài hết sức trẻ tuổi. Nghe nói họ Thiệu, gọi là Thiệu Uyên. Đúng hay không?

Thanh Phượng Đan Vương gật gật đầu:

- Chỉ tiếc, hắn Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, sau khi ở Đan Hỏa Thành kinh hồng thoáng hiện, liền không còn có tin tức của hắn.

Nhưng Kê Lang Đan Vương lại nhịn không được nói:

- Có lẽ Thanh Phượng Đan Vương có chút nói quá lời a? Thiệu Uyên kia có thể biểu hiện xuất chúng, chẳng qua là Đan Vương cường đại của Đan Hỏa Thành không có tham gia mà thôi. Bằng không thì cũng không tới phiên hắn ở trên tiền thưởng lôi đài đại xuất danh tiếng.

Kê Lang Đan Vương nghe được Thanh Phượng Đan Vương tôn sùng một ngoại nhân như vậy, trong lòng của hắn tự nhiên khó chịu. Tốt xấu gì Kê Lang Đan Vương hắn cũng là Đan Hỏa Thành đệ nhất Đan Vương a.

Ở dưới Đại Đế, được công nhận đệ nhất.

Thanh Phượng Đan Vương tán dương ngoại nhân, đối với Kê Lang Đan Vương hắn mà nói, đây tuyệt đối là vẽ mặt. Là trường chí khí người khác, diệt uy phong nhà mình.

Thanh Phượng Đan Vương cũng không tranh luận, cười nhạt nói:

- Lão phu chỉ là thoảng qua nói một câu, về phần những chuyện khác, cái kia đều có Nguyệt Thần Giáo tự mình làm chủ.

Nguyệt Thần Giáo Đại giáo chủ thấy Đan Hỏa Thành bọn họ có chút tranh luận, cũng không tiếp tục nữa, cười nói:

- Hôm nay đa tạ chư vị ra tay, kính xin tới Nguyệt Thần cung ngồi một chút, mọi người lại cộng đồng tham tường?

Thanh Phượng Đan Vương chắp tay:

- Một mực tìm không thấy manh mối, lão phu cũng không dám làm phiền lâu. Nguyệt Thần cung liền không đi a.

- Chúng ta cũng cáo từ trước.

Cổ Nguyệt Đan Vương cùng Thiên Nhai Đan Vương đều cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục ngốc xuống dưới, dù sao người ta long trọng mời bọn hắn đến, cuối cùng một chút bề bộn cũng không có giúp đỡ.

Bọn hắn ở đâu ngồi được?

Nhưng Kê Lang Đan Vương lại cười nói:

- Vậy thì quấy rầy Nguyệt Thần Giáo thoáng một phát rồi.

Hắn da mặt dày, trong nội tâm lại có ý khác, ngược lại là chuẩn bị lưu lại ngồi một chút. Đơn giản là muốn tiến thêm một bước cùng Từ Thanh Tuyền tiếp xúc.

Không thể không nói, Kê Lang Đan Vương này cũng là bị ma quỷ ám ảnh. Hôm nay Thánh Nữ xuất hiện cũng không ít, hắn lại hết lần này tới lần khác để ý Từ Thanh Tuyền xuất hiện trễ nhất.

Mà hết lần này tới lần khác, Từ Thanh Tuyền là ở trong tất cả Thánh Nữ, duy nhất đối với hắn diễn xuất cảm thấy buồn nôn.

Kê Lang Đan Vương dừng lại cả buổi, thấy không có cơ hội tiếp tục tiến triển, biết rõ lần này mình không có cơ hội gì rồi.

Bất quá hắn cũng không uể oải, nữ nhân mà Kê Lang Đan Vương hắn vừa ý, thật đúng là không cảm thấy sẽ không thu được, dù đối phương là Thánh Nữ của Nguyệt Thần Giáo.

Hắn đã quyết định, chờ ngày nào đó hắn nghĩ ra vấn đề của Nguyệt Thần Bảo Thụ, hắn sẽ lập tức đến Nguyệt Thần Giáo, chinh phục Thanh Tuyền Thánh Nữ.

Cách nghĩ là mỹ hảo, bất quá Kê Lang Đan Vương lại không thể không thừa nhận, ở hiện trường cũng không giải quyết được vấn đề, trở lại Đan Hỏa Thành, hắn càng không có khả năng giải quyết được.

Một lúc sau, hứng thú hạ thấp, càng không có tâm tư đi cân nhắc những việc này.

Sau khi tiễn bước Kê Lang Đan Vương, Nguyệt Thần Giáo tam đại giáo chủ, còn có mấy Thánh Nữ, đều tụ tập lại với nhau, cảm xúc cả đám đều có chút sa sút.

Hiển nhiên, những Đan Vương của Đan Hỏa Thành, lại một lần nữa làm cho hi vọng của các nàng tan vỡ. Ngay cả Đan Vương của Đan Hỏa Thành cũng vô kế khả thi, các nàng thật sự có chút ít tiếp cận với tuyệt vọng.

Đại giáo chủ than nhẹ một tiếng:

- Mọi người nói một chút a, còn có biện pháp nào? Còn nhận thức Đan Vương nổi danh nào hay không? Bất kể như thế nào, ngựa chết coi như ngựa sống trị, cũng nên cố gắng tranh thủ thoáng một phát.

Tam giáo chủ lại nói:

- Ta ngược lại cảm thấy, Kê Lang Đan Vương kia có chút lỗ mãng rồi. Có lẽ ý kiến của Thanh Phượng Đan Vương, chúng ta có thể cân nhắc thoáng một phát.

- Thế nhưng mà, hắn chỉ nói một cái tên, ngay cả hắn cũng không biết Thiệu Uyên Đan Vương kia đi địa phương nào. Dù chúng ta thành ý mười phần, cũng không có tác dụng a.

Đột nhiên, Từ Thanh Tuyền lại mở miệng:

- Không phải Kê Lang Đan Vương đã từng bị một thiên tài của Lưu Ly Vương Thành đả bại qua sao? Có lẽ, chúng ta nên đổi lại mạch suy nghĩ, cân nhắc Đan Vương của những thế lực lớn khác thoáng một phát?

Từ Thanh Tuyền nói chuyện, ngược lại là cung cấp mạch suy nghĩ hoàn toàn mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.