Độc Tôn Tam Giới

Chương 1967: Thị phi trước cửa Thái Uyên các (1)



̣ phi trước cửa Thái Uyên các. (1)

Bên ngoài Lưu Ly vương tháp bất luận một ai cũng không thể tự tiện tiếp cận thánh địa Lưu Ly vương tháp này.

Cho nên Lưu Ly vương tháp lúc này đã trở thành một thánh địa chí cao vô thượng, quạnh quẽ.

Giang Trần cũng không định dừng lại, sợ dẫn tới ánh mắt khắp nơi, cho nên sau khi đi ra khỏi Lưu Ly vương tháp, hắn biến mất tại chỗ.

Lưu Ly vương tháp phồn hoa như nước, náo nhiệt không thôi.

Giờ phút này Giang Trần dịch dung, đi trên phố xá cũng không có ai nhận ra hắn là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn.

Giang Trần đi trên đường phố Lưu Ly vương thành, từ lần trước rời khỏi đây đi tới Xích Đỉnh trung vực cũng không phải là quá dài, thế nhưng mà Giang Trần có thể cảm nhận được rõ ràng, Lưu Ly vương thành này dường như bầu không khí đã ngưng trọng, nặng nề hơn rất nhiều.

Vốn loại khí tức không chút áp lực trong Lưu Ly vương thành, dường như đã hội tụ thành vẻ lo lắng. Người bình thường có thể không cảm nhận ra được, nhưng mà người như Giang Trần, nếu như tỉ mỉ cảm nhận, thoáng cái đã cảm nhận được bầu không khí áp lực khiến cho người ta hít thở không thông.

- Chẳng lẽ Lưu Ly vương tháp này thực sự có biến cố hay sao?

Tự nhiên Giang Trần sẽ không quên, sau khi hắn trở về từ Tà Nguyệt Thượng vực, Bàn Long đại đế đã từng nói qua với hắn những lời kia.

Lúc ấy Bàn Long đại đế nói Lưu Ly vương thành bắt đầu có sóng ngầm khởi động, hắn ngửi được mùi vị âm mưu, thậm chí Bàn Long đại đế còn có chút lo lắng về sự an nguy của Khổng Tước đại đế.

Lúc ấy Giang Trần cảm thấy dùng thần thông của Khổng Tước đại đế, cho dù mấy vị kia trong Lưu Ly vương thành có chút dị động chỉ sợ cũng không dám ra tay với Khổng Tước đại đế, chứ đừng nói là phán động phản loạn.

Thế nhưng mà hôm nay cảm nhận được bầu không khí áp lực của Lưu Ly vương thành, dường như tất cả cũng không phải là không có căn cứ a.

Giang Trần đi trên đường cái, không bao lâu sau đã đi tới khu vực của Thái Uyên các. Hiện tại Thái Uyên các và Thái Uyên lâu đều là địa bàn thuộc về Giang Trần.

Thái Uyên các vốn là nơi mà Giang Trần và Vi gia cùng kinh doanh, mà Thái Uyên lâu là do lúc Giang Trần đánh cược với Vương Đình đại phiệt mà thắng được.

Thái Uyên lâu hiện tại trên cơ bản là một ít đệ tử đkc tọa trấn, còn có một ít lão huynh đệ của Giang Trần như Lưu Văn Thải và đám người Lục Tiểu Bàn.

Mộc Cao Kỳ sau khi được cứu trở về, Giang Trần lại đưa hắn tới Thiếu Phủ chủ, cho nên cũng không ở lại Thái Uyên lâu.

Thái Uyên lâu hiện tại chủ yếu vẫn là do Vân Niết trưởng lão âm thầm chủ trì, bên ngoài thì Thân Tam Hỏa phụ trách tất cả công việc.

Giang Trần còn chưa đi tới cửa Thái Uyên các đã phát hiện nơi này có chút dị thượng.

Hai bên Thái Uyên các này không ngờ lại xuất hiện những cửa hàng đan dược cực kỳ xa hoa, hào phóng, vô cùng khí phái.

Những biển hiệu to lớn, không ngờ lại giống như muốn áp đảo Thái Uyên các vậy.

Giang Trần nhìn qua lập tức cảm thấy có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ai lại không có mắt như vậy, lại mở cửa hàng đan dược hai bên Thái Uyên các?

Đây là tự gây khó dễ, tự tìm không thoải mái hay sao?

Hiện tại cả Lưu Ly vương thành, người nào không biết Thái Uyên các là linh dược phổ đỉnh cao trong Lưu Ly vương thành? Đừng nói là ở cạnh Thái Uyên các, cho dù là linh dược phổ trong bán kính năm trăm mét, đều bởi vì Thái Uyên các quật khởi mà sinh ý giảm sút rất nhiều.

Mở bên cạnh Thái Uyên các, vậy không phải là tự mình muốn chết sao?

Thế nhưng mà Giang Trần nhìn thấy điệu bộ này, hiển nhiên không phải là muốn chết, là là cố ý gây khó dễ, tìm không thoải mái. Một trái một phải tả hữu giáp công, rõ ràng là muốn làm chuyện bao vây Thái Uyên các.

Như vậy cũng thôi đi.

Thế nhưng giờ phút này, hai cửa hàng một trái một phải kia không ngờ đều có bộ dáng giống như đang trên võ đài. Giờ phút này lại có một gã đại sư đan dược đứng trên đài cao trước cửa hàng, đang khai đàn giảng bài, mà bốn phía đài cao kia, chật ních người, rất nhiều người nghe.

Tư thái kia, tuy rằng không có khí thế bằng năm đó Giang Trần giảng bài, thế nhưng những người nghe quả thực không ít. Hơn nữa khí thế như vậy thoáng cái đã đè Thái Uyên các xuống.

Thái Uyên các gần đây náo nhiệt vô cùng hiện tại nhìn qua thậm chí còn có cảm giác tiêu điều.

Giang Trần đứng ở phía xa, thấy một màn như vậy thầm nhíu mày. Hắn là người cực kỳ mẫn cảm, thấy một màn như vậy, trong lòng đã cảm thấy có chút không đúng.

Theo lý thuyết, dùng địa vị của Thái Uyên các hiện tại ở Lưu Ly vương thành, nhất định không thể xuất hiện một màn này.

Người nào mà không biết, bối cảnh sau lưng Thái Uyên các là Chân Đan Vương hắn, là của Khổng Tước thánh sơn, thậm chí là của Khổng Tước đại đế.

Cũng biết bối cảnh của Thái Uyên các thâm hậu như vậy mà có người dám ngang nhiên khai đàn giảng bài bên cạnh như vậy, đã nói rõ đối phương có chỗ dựa vững chắc.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng có căm tức. Từ khi Thái Uyên lâu khai trương tới nay đã gặp phải vô số khiêu khích. Vốn cho rằng Vương Đình đại phiệt bị áp chế, những người khác sẽ không dám làm chuyện gì quá đáng.

Thế nhưng nào có ngờ tới hiện tại lại có người dám giương oai như vậy.

Giang Trần cũng không phải là loại người mặc người khác đè đầu cưỡi cổ mình, trong lòng tức giận, thế nhưng cũng không vì vậy mà mất đi lý trí, mà mặt không biểu tình từ từ đi tới gần.

Đứng một lát dưới đài cao kia, nghe đan dược sư kia giảng đạo về đan dược, nghe một chút Giang Trần cũng có chút kinh ngạc.

Đan Vương Lưu Ly vương thành, Giang Trần mặc dù không có quen biết toàn bộ, thế nhưng bằng vào trình độ đan đạo của Lưu Ly vương thành, nhưng Giang Trần vẫn nắm vững.

Cũng không phải nói người này nội tình đan đạo vượt qua những lão gia hỏa của Lưu Ly vương thành, mà là nhìn tuổi tác của kẻ này cùng lắm chỉ là một trung sinh Đan Vương, tuổi tác không lớn lắm.

Thế nhưng mà tên Đan Vương tuổi tác không lớn lắm này, những thứ giảng không ngờ đều là nội tình không tầm thường, không ngờ tiêu chuẩn lại không thấp.

- Người này là Đan Vương ở đâu xuất hiện?

Giang Trần khẽ chau mày:

- Xem nội tình của người này, dường như không chênh lệch với Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương bao nhiêu. Thế nhưng mà luận niên kỷ, tuổi tác người này còn trẻ hơn hai người kia còn xa hơn.

Người nọ lưỡi như nở hoa sen, miệng lưỡi lưu loát, nội dung giảng chẳng những vô cùng rộng, hơn nữa còn có chiều sâu, nói cũng vô cùng sinh động, thú vị.

Mà những người nghe giảng bài phía dưới, thỉnh thoảng còn có người nêu vài vấn đề. Người này đều đối đáp trôi chảy, vậy mà không tốn chút sức nào.

CHuyện này ít nhiều cũng khiến cho Giang Trần có chút kinh ngạc.

những vấn đề được hỏi đều rất chuyên nghiệp, rất có chiều sâu. Mà người này trả lời cũng vô cùng có trình độ, đối đáp trôi chảy.

Loại trình độ này tuyệt đối cần phải nội tình thật lớn mới có thể làm được.

Nhưng mà, nhìn một lát, Giang Trần đã nhìn ra được. Những người nêu vấn đề kia dường như vốn đã ước định với những Đan Vương giảng bài từ trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.