- Một khỏa Tùng Hạc đan của Giang Trần thiếu chủ nhẹ nhõm đánh trả hội nghị đan võ đỉnh cao của Đan Hỏa thành. Ta nghe nói lần này hội nghị đan võ đỉnh cao của Đan Hỏa thành tuy rằng nhân số tán tu tham gia cũng rất nhiều. Nhưng mà những đại đế tán tu tham dự cũng chỉ có mười hai, còn xa không bằng chúng ta bên này.
- Hắc hắc, đây là lần đầu. Lưu Ly vương thành chúng ta ở phuuwong diện này áp Đan Hỏa thành một đầu.
- Đan Hỏa thành khinh người quá đáng, nên hung hăng đánh trả bọn họ.
- Lần này mặc dù không có triệt để đánh bại Đan Hỏa thành, quyền uy địa vị của Đan Hỏa thành tuyệt đối đã bị dao động.
- Thiên Địa Lăng Vân chi này nhất định sẽ tăng giá. Nhưng mà đầu cơ trục lợi thì chưa hẳn.
- Ồ?
- Thiên Địa Lăng Vân chi này nếu như không tới tay của ta cuối cùng cũng chỉ là một loại linh dược Thiên cấp phổ thông. Trừ ta ra, cương vực nhân loại này không ai có thủ đoạn sửa đá thành vàng, có thể chuyển hóa nó thành Đế Lăng đan. Hoặc là bọn họ lựa chọn để mục nát trong tay, hoặc là lựa chọn bán nó cho ta. Cho dù ít hơn nữa nhất định cũng sẽ có người bán, chỉ là giá cả mua loại linh dược này, chỉ có một mình ta chấp nhận mà thôi.
Giang Trần bình tĩnh vô cùng.
- Ha ha, có đạo lý. Bọn họ không bán cho Giang Trần thiếu chủ thì không có nơi nào có thể bán được cái giá cao hơn.
Bàn Long đại đế vỗ đùi cười lớn.
- Cũng không nhất định a. Vạn nhất Đan Hỏa thành ra giá cao thu mua. Thà rằng giấu trong tay cũng không muốn để cho chúng ta đạt được thì sao?
Trảm Không đại đế đưa ra nghi vấn.
Giang Trần lại lắc đầu nói:
- Đan Hỏa thành ra giá cao, ngăn đường chúng ta là chuyện tất nhiên. Nhưng mà mặc dù bọn chúng ra giá cao cũng chưa chắc có thể thu tất cả Thiên Địa Lăng Vân chi tới tay. Trên phương diện danh tiếng, dù sao chỉ cần Lưu Ly vương thành chúng ta phúc hậu hơn Đan Hỏa thành, danh tiếng một truyền mười, mười truyền một trăm, tất sẽ có người nguyện ý bán Thiên Địa Lăng Vân đan cho chúng ta. Mà không có khả năng bán cho Đan Hỏa thành.