Độc Tôn Tam Giới

Chương 2581: Hết thảy bắt lại



- Làm sao có thể?

Lúc này những dũng sĩ mà Cổ Na vương mang theo, trong đó có bốn gã cường giả Thiên Vị cũng gào thét, từ phía sau phóng lên.

Hiển nhiên bọn họ cũng nhìn ra ý đồ của Cổ Na vương.

Giang Trần cười cười, miệng nói tới tốt. Thân thể khẽ nghiêng, Thánh Long cung giơ lên:

- Đón lấy.

Hiện tại tu vi của Giang Trần đã là Chuẩn Đế cảnh, Thánh Long cung lúc này trong tay hắn uy lực lại đại tăng. Một mũi tên phá hư không, quyết định sinh tử.

Nếu như là bình thường, cho dù hắn mạnh mẽ tới đâu cũng không có khả năng bắn chết một cường giả Thiên Vị.

Nhưng mà bây giờ mấy cường giả Thiên Vị này hiển nhiên không ở trong trạng thái đỉnh phong. Rõ ràng bình thường có thể tránh né mũi tên này, thế nhưng tên cường giả Thiên Vị kia bởi vì tốc độ chậm nửa nhịp, trực tiếp bị mũi tên này xuyên thủng đầu. Thân thể lập tức nổ tung, huyết nhục bay tán loạn, tứ tung.

- Lại tới.

Giang Trần hét lớn một tiếng, lập tức kéo ba mũi tên, chỉ về phía ba cường giả Thiên Vị phía xa. Trong lúc nhất thời, ba cường giả Thiên Vị nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồng bạn, bước chân dừng lại.

Không thể không nói, bọn họ đã sợ hãi.

Cổ Na vương thấy bọn họ lúc này dừng lại, trong lòng quả thực gấp gáp tới mức phát điên. Lúc này còn lo lắng tới sống chết sao?

Nếu như bốn người đồng loạt xông lên. Có hy vọng rất lớn bắt giữ Giang Trần. Dù bắt giữ không được, đánh chết Giang Trần, cũng có thể tìm ra giải dược trên người hắn.

Thế nhưng mà trĩ hoãn một lúc, cả đám chần chờ, sợ hãi, cơ hội này triệt để biến mất.

Cho dù hiện tại có phóng lên cũng đã muộn.

Trong nháy mắt khi mấy người này chần chờ, Giang Trần ném Cửu Cung Mê trận đồ trong tay ra. Cửu Cung mê trận đồ phấp phới, cuốn ba người kia vào trong trận pháp.

Ba người kia còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cũng đã cuốn vào trong trận pháp, hoảng loạn, giống như chó nhà có tang, chạy đông chạy tây.

Giang Trần thậm chí còn lười lãng phí lực lượng đi công kích bọn chúng.

Mục tiêu của hắn chính là vây khốn bọn chúng. Làm cho bọn chúng tự sinh tự diệt.

Mục tiêu của Giang Trần là bắn chết Cổ Na vương. Cổ Na vương này mới là kình địch. Tuy rằng Cổ Na vương trúng độc, thế nhưng Cổ Na vương còn có thể áp chế được, điểm này chính là điểm Cổ Na vương viễn siêu những người khác.

Cũng may bốn huynh đệ Cự thạch nhất tộc cũng dũng mãnh, nhanh nhẹ vô cùng. Bọn họ nhìn ra Cổ Na vương kia muốn phi độn chạy trốn, cho nên bọn họ liều mạng cũng phải cuốn lấy Cổ Na vương.

Giang Trần cười lạnh một tiếng, tay giương lên. Hai cái Mê thần khôi ngẫu nhanh chóng nhảy ra, công kích về phía Cổ Na vương.

Một đấu bốn, Cổ Na vương đã thở hồng hộc, hơn nữa lại thêm hai Mê Thần khôi ngẫu hung hãn không sợ chết, khiến cho Cổ Na vương càng ngày càng cố hết sức.

Mà Giang Trần thì kéo ba mũi tên Thánh Long cung, tập trung ở phía xa.

- Đi.

Một mũi tên, hai mũi tên, ba mũi tên, tạo thành đường cong hoàn mỹ, xuyên qua hư không, bắn về phía Cổ Na vương kia.

Cổ Na vương vốn đã luống cuống tay chân, ba mũi tên cùng bắn ra càng làm cho hắn ngày càng khó khăn.

Phanh. Một búa của một huynh đệ Cự thạch nhất tộc hung hăng nện vào lưng Cổ Na vương.

Cổ Na vương lảo đảo tiến về phía trước, liền muốn mượn độn quang lui lại.

Chỉ là ngay cả một chút thời gian này Giang Trần cũng không cho hắn, ba mũi tên kia lúc này đã bắn tới trước mặt Cổ Na vương.

Cổ Na vương ah lên một tiếng, thân thể ngửa về phía sau, miễn cưỡng tránh thoát.

Thế nhưng mà lúc này hai Mê Thần khôi ngẫu của Giang Trần đã một trái một phải bổ nhào vào hai chân Cổ Na vương.

Hai cái Mê thần khôi ngẫu này không ngờ lại mỗi người ôm lấy một cái chân, trực tiếp cuốn lấy đối phương.

Cổ Na vương trợn mắt há hốc mồm. Dù gì hắn cũng là lão quái vật sống vạn năm, bình sinh phương thức chiến đấu nào mà chưa từng thấy qua? Thế nhưng lại phương thức chiến đấu ôm đùi này quả thực sau khi trưởng thành, hắn chưa từng gặp qua bao giờ.

Đây không phải là thủ đoạn chỉ có tiểu hài tử khi đánh nhau mới dùng qua sao?

Chính là bởi vì không có ngờ tới, Cổ Na vương mới có thể không đề phòng, trực tiếp bị hai cái Mê Thần khôi ngẫu này cuốn lấy.

Giang Trần quát to một tiếng:

- Làm tốt lắm.

Thánh Long cung trên tay Giang Trần lần nữa giương lên. Sưu.... Một tên bắn về phía đầu gối Cổ Na vương kia.

Giang Trần biết rõ, hắn bắn chỗ khác, Cổ Na vương cũng có thể thông qua những biện pháp khác mà thay đổi thây thể, nhưng mà bắn vào đầu gối, đùi hắn lại bị nắm lại, khó có thể xê dịch.

Oanh.

Mũi tên hóa thành một đạo lưu qunag, chui vào trong đầu gối Cổ Na vương.

Một tiếng cách vang lên.

Sau một khắc, nủa chân dưới của Cổ Na vương thoáng cái biến mất, chỉ còn lại một nửa đùi máu chảy đầu đìa.

- Ah...

Cổ Na vương tuyệt đối không thể tưởng tượng được mình lại rơi vào tình trạng thảm thiết như vậy. Chân giống như bị phế sạch. Cổ Na vương này thoáng cái giống như lão hổ bị tháo nanh vuốt, cực kỳ chật vật.

Mà lúc này, dược tính của Phong Vân thất hồn tán trong người hắn cũng đã triệt để ngấm sâu vào trong xương tủy.

- Giang Trần.

Trên mặt Cổ Na vương tràn ngập không cam lòng, nhưng mà cho dù không cam lòng thì cuối cùng cũng hóa thành cầu khẩn:

- Giang Trần, cho ta giải dược, bổn vương nguyện ý dùng tin tức cơ mật trao đổi.

Giải dược?

Giang Trần cười khổ nói:

- Độc này của ta là lấy được từ chỗ người khác. Cũng không có nghiên cứu qua giải dược gì đó. Có lẽ có giải dược, nhưng mà bổn thiếu chủ không có hứng thú chơi.

- Về phần tin tức cơ mật, dùng mạng của nhi tử ngươi đổi sao?

Lúc này đã có người đem vương tử Cổ Na bộ lạc Cốt Thiên Kình túm tới nơi. Cốt Thiên Kình trợn mắt, tràn ngập cừu hận nhìn chằm chằm vào Giang Trần.

Hiển nhiên hắn đối với việc mình bị đánh lén dẫn tới trọng thương vẫn còn canh cánh trong lòng.

- Giang Trần, ngươi cũng chỉ biết dùng những thủ đoạn này sao? Đánh lén bổn vương, mai phục đại quân Cổ Na bộ lạc ta? Ngươi không dám quang minh chính đại chiến một trận sao? Ngươi không phải là thiếu chủ Lưu Ly vương thành sao? Có dám công bằng chiến một trận với bổn vương hay không?

Cốt Thiên Kình khàn giọng kêu lớn.

Giang Trần nở nụ cười khinh miệt:

- Chiến cùng ta một trận? Ngươi xứng sao?

Đừng nói là Cốt Thiên Kình này, cho dù đối thủ cường đại hơn Cốt Thiên Kình, cũng không phải Giang Trần chưa từng giao thủ qua. Công bằng chiến một trận? Quả thực Giang Trần muốn cười lớn.

Đám cường đạo chó chết này, xâm lấn cương vực nhân loại, còn muốn nói công bằng, công chính?

Không thể không nói Cốt Thiên Kình này quá ngây thơ.

Nhìn thấy khóe miệng Giang Trần nở nụ cười khinh thường, Cốt Thiên Kình cảm giác được sự nhục nhã khó hiểu. Loại khinh thường này chỉ có tiểu tù trưởng bộ lạc như hắn mới xứng đáng có được a.

Lúc này nhìn thấy Giang Trần lại nở nụ cười khinh thường này với hắn, làm cho Cốt Thiên Kình quả thực tức tới mức phát điên.

- Đúng rồi, nói tới chuyện đánh lén ngươi. Có lẽ ngươi nên cảm tạ ta. Người đánh lén ngươi chính thức là Thư Vạn Thanh. Thư Vạn Thanh kia bổn thiếu chủ đã thay ngươi tiêu diệt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.