Độc Tôn Tam Giới

Chương 2704: Lam Yên đảo vực



Mỗi một địa phương đều có biển báo rõ ràng, hoặc là có người dẫn đường.

Lam Yên đảo vực này quả thực khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân.

- Không thể tưởng tượng được Lam Yên đảo vực này lại có phục vụ chu đáo như vậy. Còn tưởng rằng bốn phía Vạn Uyên đảo đều có hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như Đông Duyên đảo a.

Không thể không nói chuyến đi Vạn Uyên đảo này, trạm thứ nhất rơi vào Đông Duyên đảo làm cho ấn tượng chỉnh thể của Giang Trần đối với Vạn Uyên đảo trở nên cực kỳ không xong.

Thế nhưng mà tới khu vực Lam Yên đảo vực này, cảm nhận phong thổ của Lam Yên đảo vực, Giang Trần vẫn cảm thấy loại địa phương như Đông DUyên đảo không có ý nghĩ đại biểu cho Vạn Uyên đảo.

Sau khi qua ngoại đảo, Giang Trần bước vào đất liền, diện tích lục địa này chỉ sợ cũng không nhỏ hơn cương vực nhân loại bao nhiêu.

Căn cứ theo quy tắc, ở lục địa Lam Yên đảo vực tuyệt đối không cho phép phi chu phi hành, cho nên Giang Trần chỉ có thể cưỡi thần điểu Chu tước, phi hành dưới tầng trời thấp.

Đi một đoạn đã thấy phía trước có một mảnh sơn cốc, rõ ràng có chút náo nhiệt. Vùng sơn cốc kia không ngờ lại còn có một ít kiến trúc, chằng chịt không thôi.

Giang Trần đang suy nghĩ có nên đi xuống xem náo nhiệt một chút hay không, thuận tiện hỏi thăm tin tức một chút thì đã có người từ trong hư không nhảy ra.

Người này cười hì hì, nói với Giang Trần:

- Bằng hữu, hoan nghênh đi vào Lam Yên đảo vực. Đây là Hoàng Oanh cốc, bằng hữu tới tham gia giao dịch hội của Hoàng Oanh cốc hay sao?

- Giao dịch hội?

Giang Trần khẽ giật mình, quả thực hắn không tới để tham dự Giao dịch hội này a.

- Bằng hữu, chẳng lẽ bằng hữu chỉ đi ngang qua?

Người nọ khẽ giật mình, lập tức ân cần cười nói:

- Đã đi ngang qua thì mau mau tới xem náo nhiệt a, mở mang tầm mắt một chút. Hội giao dịch của Hoàng Oanh cốc này có rất nhiều bảo vật trân quý, linh dược quý báu, còn có rất nhiều Lam Nhan cổ ngọc của Lam Yên đảo vực...

Đối với hội giao dịch quả thực Giang Trần không có bao nhiêu hứng thú.

Nhưng mà hắn cũng không có cự tuyệt, là cười cười nói:

- Vậy thì mở rộng tầm mắt một chút vậy.

Đáp xuống bên ngoài cốc, Giang Trần phóng mắt nhìn lại, khắp nơi bày bán các loại hàng hóa ở vỉa hè, trung tâm còn có một khu giao dịch vực lớn, còn là khu giao dịch quan trọng nhất.

Lúc này Hoàng Oanh cốc đã có vô số người tới tham dự náo nhiệt.

Trong lúc Giang Trần đang di chuyển, bỗng nhiên trong đám người có một đạo thân ảnh nhảy ra. Đây là một thiếu niên gầy gò, thon dài, cái đầu, vẻ mặt có chút dơ bẩn, nhìn qua giống như vài ngày chưa có tắm rửa.

Chợt nhìn qua giống như là một kẻ ăn mày vậy.

- Huynh đài, huynh đài, tiểu đệ có lễ.

Tiểu khất cái này dường như cũng thích ra vẻ lễ nghi của đại nhân vật, ra vẻ người lớn ôm quyền thi lễ với Giang Trần.

Giang Trần mỉm cười, cũng ôm quyền đáp lễ. Giang Trần cũng không có vì đối phương dơ bẩn mà khinh thị đối phương. Từ xưa có câu nói, không ai mãi mãi nghèo hèn, một chút đạo lý đó Giang Trần vẫn hiểu.

Thiếu niên kia thấy Giang Trần khách khí với hắn như vậy, trong mắt càng hiện lên vẻ vui sướng. Ngữ khí có chút kích động nói:

- Huynh đài, tiểu đệ tự giới thiệu một chút, tiểu đệ gọi là Hoa Minh.

- Ồ, ngươi tốt chứ.

Giang Trần gật gật đầu, nói:

- Hoa Minh huynh đệ có gì chỉ giáo?

Thiếu niên kia thấy Giang Trần khách khí như vậy, cũng lớn gan nói:

- Huynh đài, huynh xem cách ăn mặc của tiểu đệ chính là địa đầu xà nơi này đúng không? Không dám gạt huynh đài, mấy ngày này Hoàng Oanh cốc tổ chức đại hội giao dịch, tiểu đệ ở đây chờ cơ hội. Đợi một người biết nhìn hàng a.

- Nên nói như thế nào?

Giang Trần khẽ cười, hỏi.

- Nói như vậy, nếu như huynh đài tới tham dự hội giao dịch, nếu như huynh đài mướn tiểu đệ, tiểu đệ dám đảo bảo, huynh đài mua bất kỳ vật gì ở hội giao dịch, ít nhất cũng bớt đi hai ba thành linh thạch. Nếu như huynh đài muốn bán gì đó, tiểu đệ cũng có thể tăng một thành giá trị của vật mà huynh đài muốn bán.

Lúc nói những lời này, trong thanh âm của tiểu khất cái này có một loại tự hào không thèm che giấu.

Đây là tự đề cử mình.

Giang Trần nhìn qua thiếu nine có chút nghiêm trang này, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương một hồi, mỉm cười nói:

- Ta chỉ nhìn qua, chưa hẳn đã tham dự đại hội giao dịch.

Hoa Minh kia thấy Giang Trần nhã nhặn từ chối hắn, cũng gấp gáp không thôi:

- Huynh đài không tin tiểu đệ sao?

- Không phải là không tin, ta tin ngươi có bổn sự này. Nhưng mà ta thực sự chưa chắc sẽ tham dự hội giao dịch gì đó. Ngươi nhìn ta giống kẻ có tiền sao?

Hoa Minh không cần nghĩ ngợi, gật đầu một cách đầy quyết đoán.

- Không, rất giống. Ta cảm thấy huynh đài rất có tiền, so với tuyệt đại đa số người ở đây còn có tiền hơn.

Nhưng mà lúc Hoa Minh nói những lời này, thanh âm lại không lớn, hắn thấp giọng nói:

- Trị an ở Lam Yên đảo vực rất tốt, người dám can đảm nháo sự ở Lam Yên đảo vực này không nhiều lắm. Nhưng mà là người thì nên có tâm phòng bị. Loại người có tiền như ngươi, vẫn nên đề phòng người khác thì tốt hơn.

Giang Trần thấy thiếu niên này thành thật như vậy, cũng cảm thấy buồn cười. Rõ ràng là một thiếu niên, lại cố gắng ra vẻ thành thục, cực kỳ thú vị a.

Thiên Mục thần đồng của Giang Trần nhìn người cực kỳ thấu triệt. Biết rõ người trẻ tuổi gọi là Hoa Minh này cũng không có quá nhiều ác ý, cho nên hắn cũng nhãn nhặn với đối phương.

- Ngươi nói ngươi gọi là Hoa Minh? Là địa đầu xà ở Lam Yên đảo vực này sao?

Giang Trần hơi cười, hỏi.

Hoa Minh vỗ ngực một cái, ngẩng đầu nói:

- Huynh đài không cần hoài nghi, ta vừa ra đời đã lăn lộn ở Lam Yên đảo vực, nhất là vùng Hoàng Oanh cốc này, không có nơi nào mà ta không quen thuộc. Ta có thể nói cho huynh đài biết..

Trong lúc đang nói chuyện, một đội chấp pháp giả phía sau bước tới. Hoa Minh nhìn thấy đội ngũ chấp pháp giả, hơi có chút bất an, ánh mắt trốn tránh. Đầu rụt lại, ý đồ trốn tránh tai mắt của những chấp pháp giả này.

- Hoa Minh, tên ranh con nhà ngươi, muốn ở chỗ này đục nước béo cò sao? Chúng ta đã cảnh cáo ngươi rồi, không cho phép quấy rối đại hội giao dịch trong Hoàng Oanh cốc, ngươi có hiểu không vậy?

Hoa Minh bị quát lớn, vẻ mặt có chút xấu hổ, nhưng lại mạnh miệng lầm bầm nói:

- Mấy chấp pháp đại ca nói quá lời rồi. Hoa Minh ta quang minh lỗi lạc, đã quấy rối lúc nào chưa? Mọi người quen thuộc thì quen thuộc, nhưng cũng không nên phỉ báng danh dự Hoa Minh ta a.

- Xú tiểu tử, dù nói thế nào ngươi vẫn là kẻ bần hàn a.

Những chấp pháp giả kia không có trục xuất Hao Minh, hiển nhiên đối với loại tiểu tử bản địa như Hoa Minh, bọn họ cũng sớm có thói quen mắt nhắm mắt mở. Chỉ cần hắn không làm ác thì cho phép hắn lăn lộn chút.

Hoa Minh cười hắc hắc, đợi đám chấp pháp giả đi xa, lại mặt dày mày dạn đi về phía Giang Trần.

Giang Trần như cười như không nhìn qua Hoa Minh này, hỏi:

- Người nhiệt tình như vậy, là muốn kiếm chút tiền lời chỗ ta, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.