Độc Tôn Tam Giới

Chương 2913: Ước đấu, thiên tài luận kiếm (1)



- Chỉ bằng ta.

Giang Trần thản nhiên nói.

- Thiên tài luận kiếm, hi vọng ngươi sẽ tham gia. Cũng hi vọng ngươi ở trên lôi đài, không như phế vật khác của Hạ Hầu gia tộc, không chịu nổi một kích.

Nếu như đã triệt để vạch mặt, Giang Trần cũng không thèm để ý đem lời nói chết.

Từ khi hắn có ý định đến Vĩnh Hằng Thần Quốc, hắn liền dự liệu được chuyện này, hắn và Hạ Hầu gia tộc, nhất định là bất cộng đái thiên.

Cho nên, dứt khoát không cần che che lấp lấp rồi.

Hai mắt của Hạ Hầu Tông bùng lên tinh mang:

- Thiên tài luận kiếm, đây là ngươi nói. Tiểu tử, hi vọng ngươi đừng ở trước khi gặp được ta, làm bộ bị người khác đánh bại. Như vậy, ta sẽ xem thường ngươi!

Giang Trần thản nhiên nói:

- Ngươi cũng tự cầu nhiều phúc, không nên ở trước khi gặp được ta, đã đột tử đầu đường.

Yến gia tộc trưởng thấy hai đại thiên tài va chạm, vì Yến gia thiên kim va chạm, thế nhưng mà Yến gia tộc trưởng lại cao hứng không nổi.

Hắn đại khái cũng biết, bây giờ mình là bên ngoài cũng không nịnh nọt rồi. Người của Hạ Hầu gia tộc, đoán chừng cũng không nhìn trúng hắn, xem thường hắn.

Mà Thiệu Uyên, chỉ sợ đối với lúc trước hắn do dự đã thất vọng rồi.

Nghĩ tới đây, Yến gia tộc trưởng cũng phiền muộn không thôi. Ngẫm lại trước kia Thiệu Uyên ở Yến gia, hắn tự hỏi cùng Thiệu Uyên quan hệ cũng không tệ lắm.

Thế nhưng mà, bây giờ rơi xuống kết cục hai đầu không nịnh nọt, trong nội tâm Yến gia tộc trưởng muốn nói không đắng chát là tuyệt đối không có khả năng.

Tên tộc lão kia của Hạ Hầu gia tộc bỗng nhiên cười lạnh nói:

- Đại Thánh Chủ, người trẻ tuổi tranh đấu, những lão gia hỏa chúng ta, vốn không nên can thiệp. Bất quá, lời nói đã nói đến nước này, về sự tình Yến Thanh Hoàng, không bằng để cho người trẻ tuổi bọn hắn tự mình giải quyết? Nếu như thiên tài luận kiếm, Thiệu Uyên thắng được, từ nay về sau Yến Thanh Hoàng chính là nữ nhân của hắn, Hạ Hầu Tông sẽ không dây dưa; nếu như Hạ Hầu Tông thắng, đến lúc đó sự tình cầu hôn, Vĩnh Hằng Thánh Địa cũng đừng nhắc nữa. Hết thảy đều giao cho người trẻ tuổi dùng thắng thua đến định, như thế nào?

Đại Thánh Chủ cười nhạt nói:

- Việc này, thái độ của Thánh Địa ta, tự nhiên là đứng bên thiên tài của Thánh Địa. Mấu chốt là Thiệu Uyên nghĩ như thế nào, chỉ cần là suy nghĩ trong lòng của hắn, chúng ta đều sẽ dành cho ủng hộ tuyệt đối. Nếu như Thiệu Uyên nguyện ý so đấu định sở hữu, bổn tọa cũng không có ý kiến.

Nói gần nói xa, vẫn là bưng lấy Giang Trần, bưng lấy người trẻ tuổi này.

Giang Trần nghe vậy, gật gật đầu:

- Vậy thì thiên tài luận kiếm, quyết định thắng bại a. Bất quá, bất kể là thắng hay thua, quyết tâm cầu hôn của ta, ai cũng không dao động được.

- Vậy vạn nhất bất phân thắng bại thì sao?

Có hiếu kỳ người hỏi.

- Không có khả năng ngang tay!

Giang Trần cùng Hạ Hầu Tông, đều trăm miệng một lời. Loại giác trục tỷ thí này, sao có thể ngang tay, tất nhiên là toàn lực tương bác.

Tên tộc lão kia của Hạ Hầu gia tộc không vui nói:

- Thiệu Uyên tiểu hữu, đời ta tu sĩ, cũng phải chú ý phong độ. Mặc kệ thắng bại, ngươi đều muốn chặn ngang một gạch. Thiên hạ há có loại đạo lý này?

- Đạo lý?

Giang Trần đạm mạc cười cười.

- Hạ Hầu gia tộc ngươi cũng biết giảng đạo lý sao? Thế lực giảng đạo lý, sẽ để cho Hoàng Nhi làm lô đỉnh luyện công? Đó là một tánh mạng sống sờ sờ, ngươi cho rằng là một Tiểu Miêu, một Tiểu Cẩu sao?

Hạ Hầu Tông lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội công bình quyết đấu, thiên hạ anh hùng ở đây, ngươi đừng nói cho mọi người, ngươi sợ rồi.

Giang Trần thản nhiên nói:

- Quyết đấu, chỉ là bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt, mượn cơ hội này diệt ngươi mà thôi. Cùng Hoàng Nhi, lại không có vấn đề gì. Ta cùng với Hoàng Nhi lưỡng tình tương duyệt, không cần Hạ Hầu gia tộc ngươi gật đầu?

Giang Trần muốn không nói đạo lý, so với ai khác càng không nói đạo lý.

Buổi nói chuyện, thiếu chút nữa làm cho người Hạ Hầu gia tộc tức chết.

Hạ Hầu Anh chống nạnh kêu lên:

- Thiệu Uyên, ngươi một đại nam nhân, cũng không biết ngượng, ca ca ta cho ngươi cơ hội công bình quyết đấu, ngươi lại chơi xấu. Cái đức hạnh này, còn dám tự xưng thiên tài?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- So với Hạ Hầu tiểu thư ngươi trước một bộ, sau một bộ đỡ hơn một ít a?

- Tốt, không nói lời ong tiếng ve nữa, việc này hôm nay liền dừng ở đây.

Tử Xa Mân hiển nhiên không muốn bọn hắn tiếp tục ồn ào xuống dưới.

Dù sao, Hạ Hầu Anh cũng là đệ tử ký danh của Tử Xa Mân hắn, ở loại trường hợp này cãi nhau, cũng có mất thể diện.

Vĩnh Hằng Thánh Địa thật vất vả dựa vào lần thịnh hội này ra danh tiếng, cũng không thể lại thuận tiện náo chê cười.

Hạ Hầu Tông cũng không muốn ở lâu chỗ này, lạnh lùng quét nhìn Giang Trần, duỗi ra ngón cái cùng ngón trỏ, hướng Giang Trần nhẹ nhẹ chỉ một chút.

Cái này ở Vĩnh Hằng Thần Quốc, là một thủ thế vũ nhục.

Giang Trần khinh miệt cười cười, nhưng lại mặc kệ.

Đến tận đây, Bổ Thiên Thịnh Hội, liền tuyên cáo kết thúc.

- Muội tử, ngươi tạm thời không nên về Yến gia, ở Thánh Địa chơi vài ngày a.

Yến Thanh Tang tiến lên hô, hắn là thiên tài của Thánh Địa, giữ lại đường muội nhà mình ở Thánh Địa chơi vài ngày, đây là hợp tình hợp lý.

- Gia gia, ngươi không phản đối chứ?

Yến Thanh Tang cố ý hỏi Yến Vạn Quân.

Yến Vạn Quân gật đầu:

- Hoàng Nhi, ngươi ở lại Thánh Địa chơi vài ngày, thuận tiện giải sầu đi. Những năm này, người nhất khổ, thật ra là ngươi. Gia gia vô năng, một mực để ngươi bị khinh bỉ. Nhưng mà lần này, ngươi muốn ở chỗ này chơi bao lâu thì chơi bấy lâu. Gia tộc ai muốn nói, để cho bọn họ tới tìm ta.

Sau khi Yến Vạn Quân bất cứ giá nào, ngữ khí cũng cường ngạnh rất nhiều.

Yến gia tộc trưởng miệng giật giật, cười khổ nói:

- Vạn Quân trưởng lão, ngươi cũng biết, bổn Tộc trưởng rất coi trọng ngươi. Chuyện này, chuyện này... Ai, để cho người trẻ tuổi bọn hắn tranh ra thắng bại a. Hai quái vật khổng lồ, Yến gia chúng ta ai cũng đắc tội không nổi.

- Ai cũng đắc tội không nổi, lại hết lần này tới lần khác ai cũng đắc tội.

Yến Vạn Quân hừ nhẹ một tiếng.

- Tộc trưởng, lão phu có địa phương xúc động, kính xin ngươi thông cảm nhiều hơn.

- Nói gì vậy chứ, nói gì vậy chứ.

Tựa hồ Yến gia tộc trưởng cũng biết, hôm nay muốn không cho Hoàng Nhi ở chỗ này, chỉ sợ là không thể nào.

Hắn cũng dứt khoát hào phóng rồi.

Mà Giang Trần, giờ phút này lại làm bạn với Tử Xa Mân, tiễn một đám lại một đám khách nhân ly khai.

Những khách nhân kia ly khai, mỗi một cái đều cùng Giang Trần khách sáo, hết sức nhiệt tình mời Giang Trần tiến về chỗ bọn hắn làm khách, cái thái độ kia có thể nói là rất nhiệt tình.

Thái độ của Giang Trần coi như nhiệt tình, cũng không có cự tuyệt, nhưng cũng không có hứa hẹn cái gì.

Mà đám người Bách Hoa Thánh Địa, thì mang theo phẫn nộ, mang theo bất đắc dĩ ly khai. Thời điểm bọn hắn đến có Tam đại cự đầu, hiện tại, lại chỉ có hai đại cự đầu trở về.

Điểm chết người nhất chính là, chỉ sợ qua không được bao lâu, toàn bộ Vạn Uyên đảo, đều sẽ luận bàn chuyện phát sinh hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.