Độc Tôn Tam Giới

Chương 3152: Thu phục



Lúc này Hoắc Thân Vương lại lạnh lùng nói:

- Xem ra Tam Tài đảo vực các ngươi thật không tán thưởng a. Dưới gầm trời này, thế lực muốn tiếp nhận Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ, là đếm không hết. Các ngươi có bánh từ trên trời rớt xuống, rõ ràng còn do dự? Có phải muốn Giang Trần Thiếu chủ ra tay tiêu diệt các ngươi, các ngươi sắp chết đến nơi, mới có thể giác ngộ hay không?

Hoắc Thân Vương đương nhiên hi vọng Tam Tài đảo vực thành thật một chút, trở thành thế lực của Giang Trần, ít nhất về sau bọn hắn phải nghe lệnh của Giang Trần.

Mà Hồi Xuân đảo vực bọn hắn cũng nghe lệnh Giang Trần, bởi như vậy, dù không thể trở thành hữu hảo, nhưng ít nhất Tam Tài đảo vực kia sẽ không dám gây hấn gì.

Những năm này, Hồi Xuân đảo vực rất cần thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục nguyên khí.

Giang Trần lạnh lùng nhìn người của Tam Tài đảo vực.

- Các ngươi đã do dự, vậy thì thôi. Chỉ có điều, về sau Hồi Xuân đảo vực tiếp nhận Bổn thiếu chủ bảo hộ, nếu bọn ngươi lại trêu chọc Hồi Xuân đảo vực, đó chính là khiêu khích Bổn thiếu chủ. Nếu như có lần sau, thì đừng trách Bổn thiếu chủ tâm ngoan thủ lạt!

Ngữ khí của Giang Trần phát lạnh.

Triệu Tư Đồ nóng nảy, truyền âm nói với Hoàng đế bệ hạ:

- Bệ hạ, ngươi còn do dự cái gì? Hồi Xuân đảo vực được Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ, tất nhiên sẽ không ngừng lớn mạnh. Đến lúc đó, chỗ tốt đã bị bọn hắn nuốt trôi, còn không bằng hiện tại cũng đầu nhập vào Giang Trần Thiếu chủ. Dù Giang Trần Thiếu chủ không thể đối xử như nhau, nhưng ít nhất đạo thống của Tam Tài đảo vực chúng ta vẫn còn.

Triệu Tư Đồ là người biết chuyện.

Hắn biết rõ, Hồi Xuân đảo vực chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, nếu như chờ bọn hắn phục hồi tinh thần, khôi phục cường đại, lại được Giang Trần bảo hộ, nhất định sẽ phát động công kích với các thế lực quanh thân.

Đến lúc đó, Tam Tài đảo vực dưới tình huống nguyên khí đại thương, cục diện nhất định sẽ đảo ngược. Đừng nói duy trì cục diện địa vị ngang nhau, có thể không bị nuốt trôi cũng đã rất tốt rồi.

Hoàng đế bệ hạ kia như ở trong mộng mới tỉnh, kêu lớn:

- Giang Trần Thiếu chủ, Tam Tài đảo vực ta nguyện ý đầu nhập vào Giang Trần Thiếu chủ, thỉnh cầu Thiếu chủ bảo hộ.

- Lời nói trong nội tâm sao?

Giang Trần nhàn nhạt cười hỏi.

- Chắc chắn 100%! Trước kia ta chần chờ, không phải vì không tình nguyện, mà là sợ Tam Tài đảo vực tiếp nhận Thiếu chủ bảo hộ, sẽ bị Hồi Xuân đảo vực ngầm chiếm, ngay cả đạo thống cũng không lưu được.

Hoàng đế này cũng là người thông minh, hắn dứt khoát nói ra lý do mình do dự, nhìn xem Giang Trần Thiếu chủ có thuyết pháp gì không.

Giang Trần cười ha ha:

- Ta lại bá đạo, cũng không diệt đạo thống của ngươi. Nếu như ngươi nhờ ta che chở, tương lai chỉ sẽ cường đại hơn, tuyệt không để đạo thống của các ngươi bị diệt. Đương nhiên, các ngươi nhờ ta che chở, từ nay về sau, chỉ có thể là liên minh, không thể xâm chiếm lẫn nhau nữa.

- Cái này là tự nhiên, đều nghe Thiếu chủ đại nhân.

Hoàng đế bệ hạ kia vui mừng quá đỗi.

Chỉ cần giữ lại đạo thống, hắn là cái gì cũng dễ nói. Dù sao hiện tại Tam Tài đảo vực nguyên khí đại thương, trong ngắn hạn không có khả năng làm chuyện gì.

Còn không bằng tìm một chỗ dựa, ít nhất về sau Hồi Xuân đảo vực cũng không cách nào danh chính ngôn thuận đối phó bọn hắn. Tưởng tượng như vậy, kỳ thật đầu nhập vào Giang Trần, đối với Tam Tài đảo vực bọn họ là lựa chọn tốt nhất.

Giang Trần vung tay lên:

- Tốt rồi, ngươi tên là gì?

- Hoàng thất Tam Tài đảo vực ta họ Nghiêm, bệ hạ tục danh là Nghiêm Đạc.

Triệu Tư Đồ liền vội mở miệng trả lời.

Nghiêm Đạc?

Giang Trần gật gật đầu:

- Nghiêm Đạc Hoàng đế, Hoắc Thân Vương, hôm nay Bổn thiếu chủ đem lời để ở chỗ này, các ngươi đã đầu nhập vào Bổn thiếu chủ, Bổn thiếu chủ sẽ đối xử như nhau. Kể từ hôm nay, ân oán giữa các ngươi xóa bỏ. Từ nay về sau không được chinh phạt lẫn nhau. Có thể làm được không?

Hoắc Thân Vương tỏ thái độ nói:

- Chỉ cần Tam Tài đảo vực bọn hắn thức thời, Hồi Xuân đảo vực ta sẽ không chủ động tìm việc.

- Thiếu chủ lên tiếng, Tam Tài đảo vực ta tự nhiên nói gì nghe nấy. Cam đoan từ nay về sau không gây chuyện.

- Các ngươi có thể làm được là tốt rồi.

Giang Trần than nhẹ một tiếng.

- Tương lai thế cục gian nan, nếu như các ngươi say mê nội chiến, có lẽ trong ngắn hạn có một thắng bại, nhưng lâu dài, đó là tự chịu diệt vong.

Nghe khẩu khí của Giang Trần, Nghiêm Đạc cùng Hoắc Thân Vương đều khẽ giật mình.

- Những sự tình này, tạm thời không thể nói quá lộ, có cơ hội sẽ nói sau. Bổn thiếu chủ chỉ nói một câu, đem tâm tư của các ngươi, đều dùng trên cường đại bản thân. Tương lai của Vạn Uyên đảo, nói không chừng sẽ nghênh đón một hồi đại biến động. Một khi loại thay đổi này xuất hiện, lực ảnh hưởng sẽ vượt xa tưởng tượng của các ngươi.

Giang Trần nhớ tới Ma tộc, nhớ tới Ngoại Vực cường địch, tâm tình liền có chút áp lực.

Thấy nhân vật như Giang Trần, ngữ khí cũng ngưng trọng như thế, trong lòng Nghiêm Đạc cùng Hoắc Thân Vương đều nghiêm nghị, tuy bọn hắn đoán không được là chuyện gì, nhưng lại biết, việc này khẳng định không nhỏ.

- Tốt rồi, Hoắc Thân Vương, sự tình đã giải quyết. Về sau các ngươi bình an vô sự. Bổn thiếu chủ cho các ngươi đề nghị, chẳng những không nên tính toán lẫn nhau, tốt nhất là tăng cường hợp tác, kết thành liên minh. Tương lai đại thế tiến đến, một ít tiểu thế lực rất có thể sẽ lập tức tan thành mây khói.

Nghe Giang Trần nói như vậy, tâm tình của Nghiêm Đạc cùng Hoắc Thân Vương càng thêm phức tạp, tuy bọn hắn không dám hỏi, nhưng biết, cái này nhất định là đại sự.

- Đi thôi, mang ta đi quần đảo kia nhìn xem.

Giang Trần nói sang chuyện khác.

Con mắt của Hoắc Thân Vương sáng ngời:

- Tốt.

Mặc dù Nghiêm Đạc đối với quần đảo kia trông mà thèm, bất quá cũng biết, việc này không phải Tam Tài đảo vực bọn hắn có thể tham dự được.

Lập tức khom người nói:

- Thiếu chủ, nếu không, đi hoàng cung của Tam Tài đảo vực ta ngồi một chút?

- Lần sau đi.

Giang Trần khoát tay áo.

Nghiêm Đạc cũng không kiên trì, kỳ thật trong lòng của hắn vẫn có áp lực. Hiện tại Giang Trần rời đi, trong lòng của hắn cũng có thể buông lỏng một hơi.

Giang Trần lôi lệ phong hành, cùng Hoắc Thân Vương rất nhanh liền biến mất rồi.

Tất cả mọi người của Tam Tài đảo vực, nhìn thấy Giang Trần ly khai, một hơi mới hoàn toàn buông lỏng xuống. Cả đám lau trán, cảm giác được may mắn khi sống sót sau tai nạn.

Thật sự là bọn hắn rất may mắn, nếu như đổi lại một Thánh Địa truyền nhân tính tình hơi kém, nói không chừng hôm nay Tam Tài đảo vực bọn hắn sẽ tao ngộ một tận giết chóc.

Nghiêm Đạc khúm núm ở trước mặt Giang Trần, ngược lại không thấy có gì mất mặt.

Trở lại hoàng cung, chuyện thứ nhất, Nghiêm Đạc Hoàng đế liền hạ lệnh:

- Tất cả mọi người của Tam Tài đảo vực nghe kỹ, từ nay về sau, Tam Tài đảo vực ta đầu nhập vào Giang Trần Thiếu chủ, tiếp nhận Giang Trần Thiếu chủ bảo hộ. Ân oán cùng Hồi Xuân đảo vực, như vậy xóa bỏ. Nếu như ai lại đi gây chuyện thị phi, đưa tới tai họa cho Tam Tài đảo vực, thì đừng trách trẫm trở mặt!

Vừa rồi Giang Trần Thiếu chủ nhắn nhủ, Nghiêm Đạc Hoàng đế tự nhiên không dám lãnh đạm. Nếu như lại tiếp tục càn quấy, đối nghịch với Hồi Xuân đảo vực, cái kia chính là bỏ qua ý chí của Giang Trần Thiếu chủ.

Loại sự tình này, bây giờ là tuyệt đối không thể phát sinh. Nghe khẩu khí của Giang Trần Thiếu chủ, tựa hồ tương lai Vạn Uyên đảo sẽ có biến đổi lớn, rốt cuộc là biến đổi gì còn không rõ ràng lắm.

Nhưng lấy độ cao của Giang Trần Thiếu chủ, chứng kiến vấn đề, nhất định là vô cùng nghiêm trọng. Nếu không, hắn quả quyết sẽ không dùng loại ngữ khí kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.