Độc Tôn Tam Giới

Chương 3191: Đột phá, Thiên Vị thất trọng



Đạt được Thiên Vị xá lợi này đối với Giang Trần mà nói tự nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.

Giang Trần không có sĩ diện cãi láo mà nhận lấy khỏa Thiên Vị xá lợi này. Hắn rất rõ ràng giá trị của khỏa Thiên Vị xá lợi này, một khi lợi dụng tốt, tuyệt đối có thể phát huy giá trị cực lớn.

Tác dụng của nó, không đơn thuần là trợ giúp tu vi mình trong khoảng thời gian ngắn đột phá Thiên Vị bát trọng, càng có thể khiến cho hắn trùng kích Thiên Vị bát trọng, thậm chí là Thiên Vị cửu trọng. Những quá trình này đều trở nên vô cùng nhẹ nhõm, làm chơi ăn thật.

Dù sao bản thân Thiên Vị xá lợi này chính là tinh hoa tính mạng của bản thân một cường giả Thiên Vị cửu trọng đỉnh phong tinh luyện ra.

- Tiền bối, khỏa Thiên Vị xá lợi này vãn bối dày mặt nhận lấy, đa tạ tiền bối.

- Không cần phải nói vậy, đây là trả lại nhân tình của ngươi. Hơn nữa bổn tọa cũng cho rằng ngươi sẽ không cô phụ khỏa Thiên Vị xá lợi này. Ta biết rõ trong đám người trẻ tuổi cũng không có ai xứng đôi với khỏa Thiên Vị xá lợi này hơn ngươi.

Già Diệp thần tôn khoát tay nói.

- Nghe nói gần đây ngươi đang thu thập linh thạch?

Già Diệp thần tôn nói xong, một chiếc nhẫn trữ vật trên người bắn ra:

- Đây xem như là một phần lực lượng của ta. Không phải rất nhiều, nhưng coi như là một số lực lượng nhỏ nhoi.

Giang Trần thuận tay tiếp nhận rồi mở ra, trong nhẫn trữ vật kia có vô số linh thạch, không ngờ đều là linh thạch cấp độ cực cao.

Giang Trần vui mừng quá đỗi, những linh thạch dự trữ này lại có thể giải quyết một thành cần thiết của Chư Thiên vạn linh tỏa thần đại trận.

Như vậy, số linh thạch Giang Trần cần thiết đã giải quyết được một bộ phận. Hiện tại tất cả linh thạch trên người hắn cộng lại đã giải quyết được tám phần tới tám phần rưỡi số lượng cần. Bất quá hai thành còn lại tuyệt đối quá nhiều.

Số linh thạch Giang Trần dự trữ đương nhiên không có khả năng vừa vặn. Tự nhiên phải có chút dự trù, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

- Thần tôn ra tay, quả nhiên là đại thủ bút, vãn bối cảm thấy cảm kích khôn cùng.

- Ha ha, ngươi không cần cảm kích ta. Chỉ bằng vào một phần đảm đương của ngươi, bổn tọa cống hiến như vậy cũng là điều nên làm.

Già Diệp thần tôn lơ đễnh cười cười, bỗng nhiên vỗ trán cười nói:

- Bổn tọa nhớ tới một việc, nghe nói bên cạnh ngươi có hai đầu Chân linh hộ pháp, một đầu Chu Tước, một đầu Chân Long?

Việc này bây giờ đối với rất nhiều người Vạn Uyên đảo mà nói, đều không còn là bí mật nào. Giang Trần ở trước mặt Già Diệp thần tôn tự nhiên không có khả năng dấu giếm được.

Hắn cũng không có giấu diếm mà gật gật đầu nói.

- Huyết mạch Tứ đại thần thú thượng cổ là huyết mạch cổ xưa nhất, tương truyền ở Chư Thiên đại thế giới cũng là huyết mạch cao cấp nhất. Loại huyết mạch này ở Thần Uyên đại lục không ngờ lại có, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi. Bổn tọa mặt dày, có thể cầu hai giọt tinh hoa huyết mạch của Chân linh hay không?

Huyết mạch Chân Long và Chu TƯớc, tinh hoa của nó, trên người Giang Trần quả thực là có, nhưng cũng không nhiều.

Nhưng mà Già Diệp thần tôn đã mở miệng, tự nhiên hắn không có đạo lý nào để cự tuyệt.

Hắn lập tức lấy ra hai giọt, nói:

- Tinh hoa huyết mạch cực kỳ hi hữu. Nhưng mà tiền bối đã hỏi, tự nhiên ta sẽ dâng lên.

Người ta cho hắn nhiều thứ tốt như vậy, có qua có lại, Giang Trần cũng không thể không cho đối phương.

- Ha ha, như vậy bổn tọa từ chối thì bất kính. Yên tâm đi, bổn tọa sẽ không chiếm tiện nghi không của ngươi. Hai giọt tinh hoa huyết mạch này coi như bổn tọa thiếu ngươi một nhân tình. Ngày sau khi ngươi cần nhân tình này, có thể tới tìm đòi lão phu.

Nhận được hai giọt tinh hoa huyết mạch của Chân Linh, Già Diệp thần tôn hiển nhiên vô cùng hào hứng.

Giang Trần cười cười, gật đầu, lại không nói thêm gì nữa.

...

Vài ngày kế tiếp, Giang Trần luôn ở trên hòn đảo này làm bạn với Hoàng Nhi. Hoàng Nhi phải chờ phụ mẫu nàng xuất quan, cần mất mấy ngày thời gian.

Thời gian mấy ngày này, tự nhiên Giang Trần phải làm bạn với nàng.

Hắn cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu thử luyện hóa khỏa Thiên Vị xá lợi kia.

Khỏa Thiên Vị xá lợi này, cấp độ quả thực vô cùng cao, cho dù đây không phải là lần đầu tiên Giang Trần luyện hóa xá lợi, thế nhưng vẫn hao phí tâm huyết thật lớn.

Nhưng mà cuối cùng, Giang Trần vẫn thành công luyện hóa khỏa xá lợi này.

Sau khi luyện hóa, năng lượng sinh mạng cường đại không ngừng dũng mãnh liên tục tiến vào trong cơ thể Giang Trần.

Giang Trần biết rõ, cơ hội trùng kích Thiên Vị cao giai của mình đã tới.

Tuy rằng đây là địa bàn của Già Diệp thần tôn, nhưng mà đột phá ở nơi này nhất định là vô cùng an toàn. Cho nên Giang Trần nói rõ với Già Diệp thần tôn một chút, đã tìm được địa phương tương đối yên lặng, toàn tâm toàn lực vùi đầu vào tu luyện.

Thần điểu Chu Tước và Long Tiểu Huyền bám vào trên người Giang Trần, hộ pháp cho Giang Trần.

Hai đầu Chân Linh này Giang Trần cũng không có dẫn tiến tới gặp Già Diệp thần tôn, nhưng chuyện Già Diệp thần tôn muốn hai gọt tinh hoa huyết mạch Chân Linh, chúng tự nhiên biết rõ.

Nhưng mà, chúng cũng không phải quá để ý. Tinh hoa huyết mạch của Chân Linh là chúng đưa cho Giang Trần. Giang Trần phân phối như thế nào, đó là chuyện đời của Giang Trần.

Lại nói, dùng độ sinh động của huyết mạch bọn chúng, ngẫu nhiên tinh luyện một giọt tinh hoa huyết mạch ra, đối với bọn chúng mà nói, căn bản không coi là chuyện lớn vào đâu.

Tinh hoa huyết mạch Chân Linh ở bên ngoài được coi là thần thánh, kỳ thực cũng chỉ là một tia tinh hoa được tế luyện từ huyết mạch trong cơ thể bọn chúng a.

Có thể nói, đối với bọn chúng cơ hồ không có ảnh hưởng gì.

Giờ phút này, Long Tiểu Huyền và thần điểu Chu Tước đều huyễn hóa ra hình người, hộ pháp cho Giang Trần.

Thần điểu Chu Tước cười nói:

- Long lão đệ, Trần thiếu đạt được Thiên Vị xá lợi, mấy ngày nay chỉ sợ sẽ đột phá Thiên Vị thất trọng, giống lão đệ, đều là Thiên Vị cao giai. Lão đệ nói xem, một tu sĩ nhân loại, tốc độ tu luyện có thể so với huyest mạch Chân Long của lão đệ, đây có phải là có chút khoa trương hay không?

Đôi mắt Long Tiểu Huyền khẽ đảo:

- Bất kỳ chuyện gì xảy ra trên người hắn, ta cũng không cảm thấy kỳ quái.

Thần điểu Chu Tước cũng thở dài:

- Quả thực ta vẫn cảm thấy mình kiến thức rộng rãi. Cho dù là nhân vật cự đầu thời thượng cổ cũng gặp không ít. Thế nhưng mà không có bất kỳ người nào có thể khiến cho ta có cảm giác thâm bất khả trắc như vậy. Có đôi khi cảm thấy đã rất hiểu Giang Trần, nhưng mà không lâu sau, hắn sẽ mang tới cho chúng ta kinh hỉ mới.

Long Tiểu Huyền thở dài:

- Khi ta biết hắn, hắn mới là tu sĩ Nguyên Cảnh. Hiện tại hắn đã có thể trò chuyện vui vẻ trước mặt thần linh.

Hai đại Chân Linh này thời gian ở chung với Giang Trần càng dài, lại càng cảm thấy Giang Trần thực sự bất phàm. Quan hệ của bọn họ và Giang Trần tự nhiên cũng ngày càng thân thiết.

Thần điểu Chu Tước biết rõ, không có Giang Trần, nó ở di chỉ Thánh Nhất tông có khả năng chỉ sống nốt quãng đời còn lại, căn bản không có cơ hội niết bàn trọng sinh.

Mà Long Tiểu Huyền cũng rất rõ ràng, nếu như không có Giang Trần, nó cả đời khả năng đều không có dũng khí đi ra khỏi sơn động kia. Chứ đừng nói là phát triển tới một bước này.

Giang Trần cũng không để cho hai đại Chân Linh chờ quá lâu, ba ngày sau, trên không trung hòn đảo kia liền xuất hiện dị tượng thiên địa, dị tượng thiên địa Giang Trần đột phá Thiên Vị thất trọng cũng kéo dài không dứt.

Một màn đồ sộ này làm cho Già Diệp thần tôn cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Giang Trần cũng không ngờ tới, vốn hắn cho rằng mình trùng kích Thiên Vị thất trọng sẽ cần thời gian rất lâu, thế nhưng lại không nghĩ rằng, lần này lại ngắn như vậy, rõ ràng là có chút ngoài ý muốn.

Sau khi đột phá Thiên Vị cao giai, Giang Trần rõ ràng có thể cảm nhận được thực lực và cảnh giới của mình lại tăng lên một cách rõ ràng.

Mỗi một cơ thể trong tế bào, mỗi một lỗ chân lông đều trở nên cực kỳ sinh động.

Mà đạo dây chuyền phong ấn trong thức hải của hắn coi như rõ ràng hơn không ít. Dường như cách lúc vạch trần chân tướng lại gần hơn một bước.

Tâm tình Giang Trần phấn chấn, hắn có một loại cảm giác, cảm giác mình đã cách lúc vạch trần bí mật này không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.