Khuôn mặt động lòng người của Đan Phi, hiện lên một tia mất mát.
- Ta nhìn ngươi là muốn Linh thú thú con muốn điên rồi? Lúc này, dù có thú con, ngươi đi trộm như thế nào? Ngươi sẽ không muốn bị một đám Linh thú vây công chứ.
Đan Phi đưa tay ra, cười hắc hắc nói:
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con? Có thú con, cũng nên bốc lên một chút phong hiểm.
Nữ nhân này nói đến Linh thú thú con, con ngươi liền lóng lánh lấy một loại hào quang cuồng nhiệt.
Loại biểu lộ này, tựa như địa chủ thấy được một đống vàng bạc châu báu, hai mắt tỏa ánh sáng.
- Nữ nhân này, bình thường nhã nhặn, một khi điên, vậy mà cũng đáng sợ như vậy.
Giang Trần khuyên bảo chính mình, nhất định phải kiềm chế nữ nhân này xúc động, bằng không thì, một khi nàng điên, không quan tâm muốn đi đào hang ổ Linh thú, thực có khả năng đem hai người góp vào a.
Linh phẩm Linh thú, huyết mạch tinh thuần.
Thế giới pháp tắc, có đôi khi là kỳ diệu như vậy. Bất kể là tu sĩ nhân loại, hay là Linh thú giới, huyết mạch càng tinh thuần, thực lực càng cường hãn, nhưng năng lực sinh sôi nảy nở, lại càng yếu.
Linh thú huyết mạch tinh thuần, chu kỳ sinh sôi nảy nở, thấp nhất cũng phải mười năm hai mươi năm, hơi chút cao, đều phải năm ba mươi năm, thậm chí, có chút Linh thú trên trăm năm mới có một cơ hội sinh sôi nảy nở hậu đại.
Cho nên, tại Linh thú giới, bất luận một đầu Linh thú nào ở vào chu kỳ sinh sôi nảy nở, nếu như ngươi động con của nó, so với động bản thân nó càng nghiêm trọng.
Một khi Linh thú phát hiện con của mình bị người trộm, ý trả thù, tuyệt đối là rất điên cuồng.
Cũng xuất phát từ cân nhắc này, Giang Trần mới không ngừng khuyên bảo chính mình, nhất định phải quản tốt Đan Phi.
Đi một ngày, sắc trời cũng dần dần đen lại, phía trước vừa vặn có một mảnh cự thạch, từng khối cự thạch lớn, tự nhiên khảm nạm trên nửa sườn núi, hình thành một phong cảnh đặc biệt.
- Ở chỗ này qua đêm a. Xa hơn trước, là vùng núi rậm rạp rồi, sơn mạch không ngừng, chỉ sợ tình huống sẽ phức tạp rất nhiều.
Giang Trần đưa ra đề nghị.
Kỳ thật nội tâm hắn đã làm tốt chuẩn bị Đan Phi phản đối, chỉ là để cho hắn không nghĩ tới chính là, Đan Phi vậy mà nhẹ gật đầu:
- Vậy ở chỗ này nghỉ ngơi và hồi phục a.
Thế giới mê cảnh này, quả nhiên rất cổ quái. Ban ngày nhiệt độ rất cao, nhưng đến đêm, gió núi thổi qua, dĩ nhiên là hàn khí bức người.
Giang Trần coi như tốt, ăn mặc ít nhất còn có thể chống lạnh. Nhưng Đan Phi, từ đùi đến bắp chân, có một phần là hoàn toàn không có vật che chắn, hai tay ôm chân, cuộn mình, đầu chôn ở giữa hai chân, cố gắng chống cự lấy hàn khí.
Nào biết được, theo cảnh đêm càng ngày càng sâu, hàn khí kia cũng càng ngày càng nặng.
Đã đến đằng sau, Giang Trần cũng nhịn không được phải vận Linh lực trong cơ thể đến chống lạnh. Lại nhìn Đan Phi, cả người như chim cút, bắt đầu có chút run rẩy.
Bất quá, Đan Phi này cũng coi như kiên cường, tuy rất lạnh, nhưng lại không kêu một tiếng.
Giang Trần chợt nhớ tới trong nhẫn trữ vật của mình, tựa hồ có chút trang bị, đó là Câu Ngọc chuẩn bị cho hắn. Lúc ấy hắn không có để ý, tất cả ném vào.
Mở ra xem xét, phát hiện Câu Ngọc quả nhiên chuẩn bị chu đáo, lại có một bộ chăn lông!
Giang Trần thuận tay lấy chăn lông ra, đi đến trước mặt Đan Phi, thuận tay đắp lên, choàng ở trên người Đan Phi:
- Bọc lấy a! Lạnh thì nói sớm đi, cũng sắp thành chim cút rồi.
Giang Trần lắc đầu, trở lại chỗ ngồi của mình, tìm một bộ trường bào, đắp ở trước ngực, dựa người vào một tảng đá lớn, chậm rãi tiến vào minh tưởng.
Trong đêm, kỳ thật cũng không yên ổn, Giang Trần đang minh tưởng, mấy lần cảm ứng được có Linh thú qua lại, hoặc xa hoặc gần.
Gần nhất, thậm chí chỉ cách bọn hắn chừng năm trăm thước phi tốc mà qua.
Giang Trần mấy lần nhịn không được muốn gọi Đan Phi, ly khai chỗ thị phi này, nhưng mà cuối cùng nhất vẫn cố nén. Những Linh thú kia, tần suất qua lại cao như thế, chắc chắn sẽ có Linh thú phát hiện bọn hắn.
Thế nhưng mà, những Linh thú kia một đường đi qua, hoàn toàn không có dừng lại. Hiển nhiên đối với hai người bọn họ, hoàn toàn không có hứng thú.
- Những Linh thú này, qua lại nhiều lần như thế, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Giang Trần nghĩ mãi mà không rõ, nhưng không dám xem thường.
Ban đêm, rút cục cũng trôi qua. Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi trên sườn núi, hàn khí trong đêm thoáng cái tản ra, nhiệt độ ấm áp để cho người thoải mái lại đến.
Giang Trần mở mắt, thấy Đan Phi đã ở đó chuẩn bị bữa sáng rồi.
Nữ nhân này hiển nhiên là làm một ít chuẩn bị, bữa sáng cũng rất phong phú. Giang Trần cũng không khách khí, đi tới, cầm lấy thức ăn.
Đan Phi cầm một ly nước không biết trái cây gì nặn ra, nói khẽ:
- Cảm ơn chăn của ngươi.
- Ta đây có phải cũng cám ơn bữa sáng của ngươi hay không?
Giang Trần lười biếng cười cười, đem nước trái cây uống một hơi cạn sạch.
- Hôm nay, chúng ta đi hướng tây, nói không chừng, vận khí tốt, có thể để ngươi tìm được một Linh thú thú con!
Giang Trần cũng không phải nói giỡn, ngày hôm qua, chí ít có bảy tám con Linh phẩm Linh thú, từ tây bắc mà đến, hướng phía nam xuất phát.
Tuy không biết phía nam xảy ra chuyện gì, nhưng những Linh thú này nhao nhao ly khai hang ổ, nhất định là có nguyên nhân. Chúng ly khai hang ổ, hang ổ nhất định sẽ hư không.
Nói không chừng, thừa dịp hang ổ của chúng trống không, thật sự có thể thừa dịp hư mà vào.
Bất quá, cái thời cơ này, là phải nắm tốt mới được. Nếu không một khi những Linh thú kia phản hồi, vậy thì phiền toái lớn rồi.
Đương nhiên, những Linh thú ly khai kia, có thú con hay không, đây cũng không biết bao nhiêu.
Đan Phi nghe được Linh thú thú con, hai mắt quả nhiên tỏa sáng:
- Giang Trần, ngươi có đề nghị gì?
- Ngày hôm qua, còn có trong đêm, có bảy tám con Linh thú, hướng phía nam chạy vội mà đi. Dùng ta phỏng đoán, phía nam khẳng định xảy ra chuyện gì, hoặc là có việc gì sắp sửa phát sinh. Những Linh thú kia đều từ Tây Bắc chạy tới, ta đoán, nơi ở của bọn nó có lẽ ở Tây Bắc. Nếu chúng ta cẩn thận một chút, hướng phía tây bắc đi, vận khí tốt, thật sự có thể đụng phải một hang ổ có thú con a?
Đan Phi mắt đẹp sáng lên:
- Giang Trần, cái chủ ý này không tệ. Ngày hôm qua, thật sự có bảy tám con Linh thú đi ngang qua đây sao?
- Ngươi đừng nói ngươi không có cảm ứng được a.
- Ta chỉ cảm ứng được hai lần.
Đan Phi thành thật nói, trong mắt lập tức bắn ra vẻ mừng rỡ.
- Giang Trần, không thể tưởng được thần trí của ngươi cường đại, nhạy cảm như vậy. Như vậy xem ra, bổn cô nương mời ngươi tới trợ trận, thật sự là mời đúng người rồi!
- Bớt vuốt mông ngựa đi. Nói trước, nếu quả thật có thú con, nếu như chỉ có một con, quy ngươi. Nếu có nhiều, còn lại đều quy ta.
Giang Trần ra điều kiện của mình.
Đan Phi sững sờ:
- Ngươi muốn Linh thú thú con làm gì?
Giang Trần ung dung cười nói:
- Các ngươi có thể muốn, bằng cái gì ta không thể muốn? Nhớ không lầm, tri thức phương diện Linh thú của ta, so với các ngươi còn phong phú hơn a.